Tống Gia Tuệ cúi mặt không dám nói rằng cô đã cho số anh vào danh sách hạn chế từ sau hôm kể chuyện cho Hoàng Minh Huân nghe.
Anh nhìn cô như hiểu ra được hành động đó là gì, liền ghé mặt mình sát vào mặt cô, thở ra một câu với vẻ uy hiếp: “Lần sau nếu cô còn dám cho số điện thoại của tôi vào danh sách hạn chế, thì cô sau này đừng mong có thể dùng điện thoại gọi cho bất kỳ ai!”
Cô liền nhớ đến lý do hôm nay đến đây uống rượu, tức giận nhìn anh “Cũng không phải tại anh sao? Cư xử như người bình thường không chịu lại đi giở mấy trò biến thái với tôi…”
“Tuệ!” Tiếng Lục Nhã Vy vang lên bên ngoài cắt ngang lời cô, đến khi vào đến hành lang nhà vệ sinh mới thấy một cảnh vô cùng hỗn độn.
Lục Nhã Vy vội kéo Tống Gia Tuệ lại phía mình, nhìn từ trên xuống dưới, xoay cô một vòng, xác định là không bị sao nên mới thở phào hỏi “Nãy giờ chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vừa rồi có hai tên xăm trổ muốn quấy rối mình, nhưng giờ không sao nữa rồi! À mà cậu gọi cấp cứu giúp mình với, mình sợ hai người họ sẽ không qua khỏi”.
Tống Gia Tuệ nhìn Hoàng Minh Huân, “Là anh ấy đã cứu mình”.
Lục Nhã Vy thở phào một cái quay sang nhìn Hoàng Minh Huân trước vẻ anh tuấn đó trong đồng tử mắt lướt qua một sự ngạc nhiên sửng sốt, sau đó chủ động giơ tay ra bắt tay anh, “Cảm ơn anh đã cứu bạn của tôi! Chúng ta làm quen được không?”
Nhưng Hoàng Minh Huân lại nhanh chóng đút bàn tay và cả điện thoại của cô vào túi quần, cơ bản không có ý định bắt tay cô ấy mà thờ ơ trả lời “Không cần!” làm Lục Nhã Vy phải cười gượng gạo cho qua chuyện.
Lục Nhã Vy rút tay về, cầm lấy cánh tay cô nói: “Sớm biết có chuyện đã đi cùng cậu!”
Tống Gia Tuệ cầm tay Lục Nhã Vy, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng an ủi bạn mình, “Đây cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn không ai biết trước được mà. Hơn nữa cậu xem, mình chả có làm sao cả”.
Lục Nhã Vy cũng dịu đi phần nào, nói “Giai Kỳ vừa nhận điện thoại xong thì vội vội vàng vàng đi trước rồi! Có chuyện gì hôm sau cậu ấy về kể cho chúng ta, cậu ấy nhờ mình nhắn như vậy”.
Tống Gia Tuệ gật đầu vẻ hiểu rồi, ba người bọn cô lần đầu tụ tập vào mấy chỗ thị phi này đúng là kiếp nạn thật sự! Sau này nhất định cô không để bản thân say sỉn mà vào nhà vệ sinh một mình nữa. Lần này thôi cũng chừa lắm rồi!
Mặc dù trong suy nghĩ của cô người đàn ông này đã khiến Hoàng Minh Huân giận cô mà không về nhà nữa, nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu không nhờ anh ta có khi cô bị cưỡng gian rồi thủ tiêu cũng nên. Nếu không có anh ta nói không chừng năm sau mồ cô xanh cỏ luôn rồi!
Nghĩ như vậy Tống Gia Tuệ rùng mình một cái, trấn tĩnh lại cô nói “Cảm ơn anh hôm nay lại cứu tôi một lần nữa, có điều anh trả điện thoại cho tôi đi, lúc này cũng không sớm nữa, tôi phải về trước rồi! Chúc anh lát ngủ ngon nha!”
Hoàng Minh Huân đột nhiên cười thành tiếng, trong điệu cười của anh không có chút gì tỏ ra là vui vẻ, nhìn Tống Gia Tuệ, “Cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình chỉ bằng một lời chúc ngủ ngon thế thôi à?”
“Tôi…” Cô lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì nữa, trước mặt Lục Nhã Vy nếu nói chuyện gì không nên nói sau này phải giải thích cũng là một câu chuyện dài, nên cô quyết định giữ im lặng.
Hoàng Minh Huân nhìn điệu bộ của Tống Gia Tuệ lại càng tức lên, nắm tay cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức nhưng lại có người cản đường.
“Sao ở đây lại đông vui thế này nhỉ?” Từ phía sau có tiếng nói phát ra với giọng điều đùa cợt, quay đầu lại nhìn, Tống Gia Tuệ phát hiện ra đó là một trong ba người ở cùng anh trong phòng VIP vào hôm cô đi lấy túi xách.
Hình như anh ta tên… Vũ Nam Phong thì phải!
Cô ý thức được chuyện không tốt đẹp gì sắp xảy ra liền hỏi “Anh Vũ! Sao anh lại ở đây thế này? Anh không biết đây là nhà vệ sinh nữ sao?”
Vũ Nam Phong cười có vẻ thích thú “Người đàn ông của cô có thể vào đây thì có lý do gì tôi không thể?”
Cô thở dài, lại một tên ngang ngược nữa xuất hiện rồi! Vẫn nên chuồn trước thì hơn vả lại giờ chắc xe cấp cứu cũng sắp đến, nếu cả đống người đứng đây nói chuyện nhảm nhí cũng không hay cho lắm.
“Vậy hai anh cứ đứng đây chờ xe cấp cứu đến mang hai người kia đi nhé! Không có sớm nữa tôi và bạn cùng phòng phải về nếu không kí túc xá đóng cửa là không vào được. Chúng tôi đi trước nhé!”.
Thu lại dáng vẻ ủ rủ vừa rồi, Tống Gia Tuệ cố tình cười hề hề “không hề giả tí nào”, nghĩ ra một lý do vô cùng hợp lý, vô cùng thuyết phục. Nói xong còn cố tình vẫy tay chào tạm biệt nữa. Giờ này cô không cần điện thoại nữa, người đàn ông kia lúc nào cũng cố tình làm khó cô dù sao trong đó cũng chả có nội dung quan trọng gì.
Nhưng Hoàng Minh Huân vẫn giữ tay cô không buông, còn cố tình cười chế nhạo, “Nói thế nào đây nhỉ? Dù gì tôi cũng đã cứu cô hai ba lần, cô lại đối đãi với ân nhân cứu mạng mình với thái độ như thế này. Tôi đang thắc phổ thông cô có học đạo đức hay giáo dục công dân không mà cô lại vô ơn như vậy!”
Tống Gia Tuệ mặt đỏ lên, không có ý phản bác.
Hơn nữa anh còn ghé sát tai cô bảo “Câu chuyện lúc nãy còn ngắt quãng đấy, tôi thật sự muốn nghe cô mắng đấy”.