Cả hai ngồi vào trong xe mỗi người có moitj suy nghĩ riêng, Thái Vy tay không ngừng vuốt ve chú chó nhỏ, cô đã quyết định rồi, chú chó này lông màu vàng thì sẽ gọi nó là Vàng.
“Từ nay tên của mày là Vàng nhé.” Vàng lắc lắc đầu ngoe nguẩy đuôi, không biết hành động này được xem là đồng ý hay không đồng ý đây. Chú chó xinh xẻo này khiến tâm tình của cô tốt hơn nhiều.
Vũ Hành Long thấy cô khá hơn một chút liền tập trung lái xe về, trong lòng cậu lúc này lại nhớ đến hình ảnh vừa rồi, chị Vy có một đôi mắt rất là xinh đẹp, một màu xanh nước biển thăm thẳm nhìn vào cậu cảm giác như bị cuốn vào tròn đó, đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy người mắt xanh nhưng đôi mắt này của Thái Vy khiến cậu bỡ ngỡ, nó rất cuốn hút chỉ cần nhìn vào sẽ chính là không thoát ra được. Đến đây đột nhiên cậu lại thấy đôi mắt này vừa lạ vừa quen, càng nghĩ càng không ra....
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột Vũ Hành Long, chỉ một chút xíu nữa thôi là cậu đã nhớ ra rồi....
Mộc Tử gọi điện ở đầu dây bên kia khó chịu nói:
“Cậu đưa Tiểu Vy đi đâu, về nhanh đại ca đang cáu đấy.”
Vũ Hành Long giật giật khóe miệng đáp: “Chị ấy đòi em đưa đến chỗ này đang về rồi, 5 phút nữa bọn em có mặt.”
“Mày về nhanh không ăn hành đấy đến lúc đấy đừng kéo theo anh, anh mày mệt lắm rồi.”
Nói rồi không đợi Vũ Hành Long đáp Mộc Tử đã cúp máy, lưng của Vũ Hành Long ớn lạnh đạp ga với một tốc độ nhanh nhất để về.
Thái Vy ở bên này nhìn Vũ Hành Long đang tăng tốc một khó hiểu.
“Sao thế.”
Vũ Hành Long nhíu mày đáp: “Đại ca triệu hồi, không về nhanh là ăn hành ngay, chị chịu khó nhé.”
Thái Vy gật đầu cô thì cần gì chịu khó, đúng lúc đi qua quầy thuốc cũng là lúc đèn đỏ, cô mới yêu cầu Vũ Hành Long dừng xe đợi mình nhảy lò cò đi vào.
Lần đầu tiên trong đời phải đi mua thứ này... Thái Vy ái ngại không biết nên nói với cô bán hàng thế nào. Cô bán hàng này đã có tuổi thấy cô như vậy liền cười hỏi:
“Mua gì, bao, que thử thai, hay thuốc tránh thai?”
Nghe xong lời này Thái Vy ngượng đỏ cả mặt, nhưng cũng dễ mở lời, cô bán hàng có tuổi nên hiểu rất rõ.
“...Cho...cháu...thuốc...tránh thai khẩn cấp ạ..” Thực sự cô rất muốn có cái khăn để quấn vào cái mặt mình cho đỡ ngại....
“Tưởng gì, lần sau cứ nói không cần phải ngại bảo vệ bản thân mình là tốt nhất nghe chưa.
Đây của cháu đây.”
Cô bán hàng cười đưa cho Thái Vy, đưa tiền thanh toán, vốn định xin nước uống luôn nhưng Vũ Hành Long giục nên cô chỉ kịp nhét vào túi về uống sau.
Chậm mất 2 phút, Nam Cường ở trong phòng còn Việt Dã và Mộc Tử ở ngoài chờ. Thấy một con chó nhỏ chui ra cả hai đều bất ngờ lẽ nào chỉ vì con chó này.
“A Long em nên chuẩn bị đi.”
Vũ Hành Long nuốt nước bọt nhíu mày, Việt Dã đỡ Thái Vy đi vào.
“Em...em..không vào đâu...”
Việt Dã khó hiểu nhìn cô: “Sao thế?”
Thái Vy ôm lấy con chó lắc lắc đầu, lúc này do mất kiên nhẫn Nam Cường liền mở cửa đi ra, cả 4 người đều tụ tập ở đây. Ánh mắt liếc qua Vũ Hành Long khiến cả người cậu nổi ra gà cắn môi.
Ba người họ tự hiểu, Việt Dã kéo theo Thái Vy sống chết đứng ở ngoài đi vào. Vốn định xử lí Vũ Hành Long nhưng khi nhìn thấy Thái Vy như vậy anh còn tức khó chịu hơn.
Bên này cô vẫn không thể đối diện được với Nam Cường, chỉ cần nghĩ đến việc phát sinh đêm qua với anh là cô đã nóng mặt, có một chút hối hận khi không nghe lời Việt Dã....
Ôm lấy Vàng cô co do trốn sau lưng Việt Dã và Mộc Tử để tránh khỏi tầm nhìn của Nam Cường. Không khí trong phòng căng thẳng cực điểm. Lúc này Nam Cường gắt gao nhìn Thái Vy sau lưng Việt Dã, làm anh chảy hết mồ hôi hột.
“Vũ Hành Long cậu cút ra ngoài cho tôi, đợi chút nữa tôi xử cậu sau.”
“Hai người nữa đi ra ngoài không có lệnh của tôi không được vào.”
Ba người đàn ông nhìn Thái Vy ánh mắt khó xử rút lui. Trong phòng chỉ còn mỗi mình cô, cậu Vàng và Nam Cường.
Nam Cường nhìn con chó trong lòng Thái Vy mà bực tức. Chú chó cũng rất ghét anh lập tức sủa om tỏi.
Nhưng ngay sau đó chỉ dám kêu ư ử không dám sủa nữa do khí thế áp đảo của anh đã bao trùm cả căn phòng này.
“Tiêu Vy ruốt cuộc cô lại làm sao.” Anh bực tức liếc mắt nhìn cô.
Thái Vy run rẩy, đôi vai nhỏ chỉ có một chút rung động nhẹ nhưng cũng không qua khỏi mắt Nam Cường.
“Tôi muốn về nhà.” Lúc này cô mới giương mắt lên kéo cờ khởi nghĩa. Cậu Vàng rất hợp tác còn sủa thêm một cái cho nó oai phong.
Nam Cường rũ mắt cậu cũng đang không hiểu nổi tại sao mình lại tức giận với Thái Vy.
“Được chuyện này rất đơn giản mai tôi cho người đưa cô về.
Chuyện tôi muốn nói ở đây là về đêm qua tôi....”
Thái Vy nghe đến đây liền thả con chó xuống trực tiếp ngồi xổm hai tay bịt lại hai tay không muốn nghe gì cả.
“Không...tôi không...muốn gì cả anh cút đi...”
Nam Cường rũ mắt, đi đến gần trực tiếp bế cô lên mặc cho tiếng sủa của chú chó. Quá đột ngột cô chỉ dùng phản xạ có điều kiện để giữ thăng bằng.
“Nam Cường, thả tôi xuống.” Ánh mắt của cô có chút sợ hãi, hai tay bấu chặt lấy anh.
“Không thả.” Nam Cường lúc này mới cảm thấy đây mới là Tiêu Vy mà mình quen biết liền lưu manh nói.
Thái Vy nghe xong liền vùng vẫy, phản kháng kịch liệt. Bao nhiêu uất ức trong đêm qua tích tụ lại cô trực tiếp ôm lấy cổ Nam Cường hạ một phát cắn đau điếng. Nam Cường phản xạ rất nhanh anh liền đưa tay đỡ lấy ngón tay của anh bị cô cắn. Nam Cường bực tức vứt hẳn người Thái Vy lên chiếc giường, không may chỉ là một động tác không cố ý lại khiến động vào vết thương ở chân cô.
Đau đến mức mắt hồng hồng thấy cô như vậy Nam Cường rất hả hê nhếch miệng cười nhẹ. Thái Vy ôm chân lăn qua lăn lại trên giường thấy Nam Cường chỉ bị xước nhẹ ở tay lòng nổi lên một đống lửa.
“Mẹ kiếp, con chó nhà anh, tên khốn nạn.”
Một cuộc cãi vả nổ ra.