Trời đã sáng, Thái Vy tỉnh lại trong cơn đau nhức, cả người cô đều như bị xe tải cán qua cán lại nhiều lần, đặc biệt chân của cô rất đau, đau đến mức chỉ cần cử động nhẹ cũng nhức nhối.
Chậm chạm mở mắt, cô trợn tròn mắt, cái giấc mơ hôm qua cô đã mơ thấy mình và Nam Cường cùng nhau trần trụi quấn lấy không tách ra được..... Cứ ngỡ là mơ nhưng không ngờ, không ngờ, trời ơi, trời ơi, ông trời giết con đi.....
Vốn chỉ cần bắt xe chạy ra chỗ khác, ai ngờ lại gặp phải Nam Cường, sau đó anh ta không nói không rằng kéo cô đi, sau đó thì cô lại bị thương viên đạn ghim sâu vào chân cô đau muốn chết. Cuối cùng là gì, cô đã bị như vậy, cứu tên này một mạng mà hắn còn dám giở trò làm chuyện đồi bại với cô....
Mẹ kiếp.
Thái Vy hoảng loạn đẩy mình và anh ra, nhưng lúc này mới chú ý đến dưới thân, vẫn còn bị cái gì đó nhồi đầy đến trướng. Hơi thở nam tính tuy xa lạ nhưng lại có gì đó rất thân thuộc. Khỏi phải đoán cô cũng biết chắc mình đang nằm trên thân ai.
Nhìn xuống dưới cô đỏ mắt hoảng hốt giật lùi lại, cái đó chậm rãi di chuyển ra ngoài. Thái Vy không biết làm sao lui không được tiến không xong, anh đã tỉnh từ lâu nhìn cô bối rối đỏ mắt thú vị phết.
“Đừng động đậy.” Nam Cường mở mắt nhìn cô hai tay giữ lấy chế trụ Thái Vy.
Cô thấy anh máu dồn lên đại não lập tức vung tay, tát một phát mạnh mẽ.
“Chát.” Tiếng bạt tay dòn tan vang rộng cả cánh rừng. Năn bàn tay của cô tê tái mà mặt Nam Cường cũng đỏ ủng đủ biết cô dùng lực mạnh như thế nào.
“Đi ra.” Nam Cường nén giận biết mình làm sai nhưng từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh cũng chưa bao giờ bị đánh đến mất mặt thế này may mà không có ai nhìn thấy. Kìm chế cơn tức giận, anh cũng không ngại tính toán với cô sau này.
“Bình tĩnh.”
Anh chậm rãi, bình thản rút ra ngoài. Thái Vy mắt trợn tròn, to như vậy...sao có thể.... Mặt cô đỏ bừng đầu óc trống rỗng hiện hình ảnh vừa rồi... Cô... cô thực sự không hiểu nổi tại sao lại có thể nhét vào nổi....
Thái Vy lập tức cuộn tròn trong chiếc áo khoác của Nam Cường.
“Anh....anh tránh ra chỗ khác...”
Nam Cường nhún vai gật đầu bình tĩnh đứng dậy đi ra chỗ khác. Thái Vy mặt đỏ như trái gấc bắt đầu nhặt quần áo mặc lại, lúc mặc bên trong cô còn chảy cái gì đó trăng trắng.... Trên người cô có vô số dấu hôn đỏ ủng đặc biệt là ở đùi và ngực, thành quả của tên khốn nào đó đây. Cô mặt càng đỏ hơn bất chấp mặc lại quần áo mặc kệ.
Nam Cường quay lại nhặt chiếc sơ mi trắng rũ rũ sau đó lại mặc lên người mặc cho nó bẩn, Thái Vy định nói nhưng lại thôi bởi suy nghĩ thế cũng đúng. Sau đó lại thản nhiên như không lấy áo khoác, áo sơ mi lại mặc như thất làm Thái Vy bực mình muốn đánh người. Không ai nói gì cả không khí có chút gượng gạo.
Nam Cường lúc này mới đi đến chỗ cô xốc người cô lên cõng. Thái Vy hoảng loạn hét thẳng vào tai anh.
“Làm gì thế điên à.”
Nam Cường bực bội quay đầu lại nhìn cô: “Thế cô cho rằng cô đi được à.”
Thái Vy lúc này không nói gì nữa, im lặng. Nam Cường bình tĩnh đi chậm lại lúc này mới phun ra một câu làm cô không ngờ.
“Lần sau ý, nếu bị thiệt hãy báo cáo ngay lặp tức đừng có ý dấu diếm như chuyện cô bị bỏng ở bả vai. Đừng có mà tự ái đặt cái tôi quá cao sau đó người thiệt lại là mình.
Chuyện của Kỉ Tư Thiên tôi đã phạt nó thật nặng cắt 3 tháng tiền quà vặt của nó rồi, bao giờ gặp lại tôi bắt nó xin lỗi cô. Tôi cũng không hiểu vì sao mà nó ghét cô đến mức phải làm đến chuyện như thế.
Cô thì hay rồi tự ái trực tiếp bỏ đi luôn sau đó lại gặp ở nơi quỷ quái này. A Long tức giận lắm đấy cô liệu về mà xin lỗi đi.
Chuyện tối qua nữa, một phần là do cô phát sốt tôi thì trúng xuân dược, không còn cách nào hạ sốt ngoài cách đấy mà cũng chữa được cho tôi vậy nên cô cũng tự hiểu.”
Một tràng dài thao thao bất tuyệt, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như vậy trong nửa năm nay. Đây cũng là lần đầu tiên Nam Cường anh phải xuống nước với người khác. Thái Vy có chút vui vui, nhưng không có lời xin lỗi nào cả.... Đúng như anh nói thì chắc chắn là cô sốt thật rồi, cô lại đưa tay lên trán tay còn lại đặt ở trán anh. Nhiệt độ bình thường rồi không còn đáng lo.
Thấy Thái Vy không nói gì Nam Cường lúc này bồi thêm một câu:
“Tối qua tôi có hơi mất khống chế, xin lỗi cô nhé, tôi sẽ ch....” chịu trách nhiệm nhưng Thái Vy không muốn anh nói hết câu đã trực tiếp tren ngang cắt đôi lời nói của anh.
“Ừ, tôi cần suy nghĩ và bình tĩnh lại anh hiểu chứ.” Cô không muốn thảo luận về đề tài đó, cô đang trốn tránh sự việc này cô cần thời gian để bình tĩnh lại nên...
“Tôi cần một lời giải thích vì sao anh lại bị truy sát.” Nam Cường gật đầu nói hết, cũng tại anh chủ quan và đàn em bảo quán ruột của cúng nó nên không cần đề phòng kết quả bị bọn bang hội khác bắt lẻ. Anh chắc chắn đã có kết quả trong lòng chờ hội tụ đủ nhóm anh lập tức trả thù hành bọn nó ra bã.
Nam Cường gật đầu, Thái Vy được anh cõng trên lưng, cả hai qua một đêm đã có thêm những bước tiến thay đổi mối quan hệ một cách ngoạn mục.
Anh còn muốn cô sẽ về làm tiếp cơ, ngay sau khi cô đi chất lượng ăn uống của anh đi xuống rõ rệt. Nhưng thấy cô như vậy thì để sau nói.
Lúc này chiếc đồng hồ của anh kêu lên, từ xa xa chiếc ô tô chuyên chạy trong rừng rú xuất hiện, Nam Cường nhếch mép trong lòng khó chịu.
Việt Dã bị thương ở cánh tay phải, còn Vũ Hành Long bị cánh trái riêng Mộc Tử không bị sứt mẻ gì. Đi cùng là Mặc Hành tay bị băng bó cùng đầu cũng thế.
Cả bốn người lập tức chạy đến chỗ Nam Cường càng ngạc nhiên hơn là lại xuất hiện thêm Thái Vy trên lưng anh.
Nam Cường nhíu mày: “Đã quá 8 tiếng kể từ khi tôi bật GPS, các người đã biết tội chưa?”
“Đại ca, xin lỗi đại ca vì việc cứu giá trễ do địch đông và chúng ta bị tính kế không trở kịp.”
Nam Cường bực tức ánh mắt khí thế bức người, Thái Vy ở trên lưng có chút sỡ hãi siết chặt tay hơn, phải đây chính là Nam Cường mà cô quen biết bấy lâu vẻ dịu dàng vừa nãy đã biến mất hết.
“Hừ, không cần biết, các người chuẩn bị chịu phạt đi.”
Lập tức cõng Thái Vy đi về phía xe leo lên, cả bốn người đàn ông lúc này mới hết run rẩy đi về xe. Hai chiếc xe chạy té khói mất dạng.