Cuộc trò chuyện về Lục Hoa khá sôi nổi, Kỉ Tống cùng Mễ Tư lắc đầu ngao ngán kể lại cho Thái Vy cái giai đoạn mà Nam Cường nổi loạn. Chú Nam Mộ nói được làm được thực sự đuổi anh ra khỏi nhà, mặc kệ anh muốn sống thế nào thì sống. Anh cũng không phải dạng vừa, có đầu óc có cơ bắp nên quang quật ở đâu cũng sống được.
Sau đó chính là quen được mấy người Việt Dã, Mộc Tử và Vũ Hành Long. Bọn họ hồi đấy ương ạnh gần chết, ngày nào cũng phải đổ máu vì tham gia mấy trò đánh đấm.
Mễ Tư và Kỉ Tống hỗ trợ tiếp tế Nam Cường nhiều nhất nên biết nhiều nhất. Bọn họ có gặp qua Lục Hoa mấy lần nhưng cũng không quan tâm lắm, thái độ của anh đối với Lục Hoa cũng chỉ là bạn bè bình thường. Nhưng đến lúc được Mộc Tử nói rằng anh muốn tỏ tình với cô ta thì bọn họ sốc nặng.
Mà cô ta cũng không làm bọn họ thất vọng, quẫy đuôi chạy theo tiền bạc đi mất tăm mất tích. Nam Cường nháo nhào một trận sau cùng là về xin lỗi chú Nam Mộ.
Bọn họ không biết rõ chi tiết ở đoạn cuối này lắm, Mộc Tử kể cho Thái Vy cũng thế.
“Chị hỏi anh ấy xem, có khi chị hỏi cái anh ấy nói luôn ấy chứ. Bọn em cũng bị cái dáng vẻ hung dữ của anh ấy hôm đấy dọa sợ chết khiếp.” Kỉ Tống thư thái kể lại chuyện một cách nhẹ nhàng, đến đoạn cuối còn cười vui vẻ.
Thái Vy lắc lắc đầu đáp: “Chịu, ai mà dám dây vào tổ kiến lửa.”
Mễ Tư quay đầu lại nhìn cô chằm chằm cười rất gian xảo nói: “Thế chị không có chút hứng thú gì với Lục Hoa à?”
“Có chứ, hôm chị gặp thấy cũng xinh phết.”
....
“Đoạn đường này thì phải, Kỉ Tống em rẽ phải đi.”
Thái Vy theo trí nhớ cũ chỉ đường, đường đã được đổ nhựa, nhà thì đều tăm tắm được xây mới. Bọn họ gửi xe vào một nhà dân nhỏ, đi bộ vào trong.
Con đường không có người sử dụng xung quanh mọc cây cỏ um tùm, chính vì vậy rất dễ để phát hiện ra chỉ mới đây thôi đã có người vén cây đi vào từ đường này.
“Có người vào trước chúng ta.” Mễ Tư bẻ một cành lá khua khua vài cái, tiếng đế giày da của hai người đàn ông thi thoảng phát ra tiếng lộp cộp khe khẽ.
Thái Vy lúc này mới chậm rãi đưa tay lên mắt, chớp một cái quay đầu nhìn Kỉ Tống.
“Mắt?”
“Xanh! Chị quên đeo lens rồi à?”
Thái Vy cụp mắt đảo quanh cái túi đầy ự tài liệu giấy tờ, rồi mới gật đầu. Lần này cả kính lẫn đôi lens của cô đều ở túi xách khác.
“Thế liệu có ổn không?” Kỉ Tống khẽ cau mày nhìn cô.
Cô đành lắc đầu, giờ thì hỏng bét rồi, cái quan trọng cần đến thì không đeo. Mễ Tư đi được một đoạn mới quay lại nhìn hai người ở phía xa xa xoay người lững thững bước đến.
“Sao thế?”
“Mắt của chị.” Thái Vy rũ mắt đáp, Mễ Tư mới à một tiếng. Lúc này Kỉ Tống lấy áo khoác ngoài của mình phủ lên đầu của cô.
“Tạm như vậy như vậy đi, dù sao không biết bọn người kia là ai.”
Ba người bọn họ thận trọng tiến đến nơi này, đống đổ nát được dây hoa dại leo kín um tùm. Hành động phối hợp rất mượt. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, lòng đau nhói nhìn cảnh tượng trước mắt này. Nơi này là nơi đẹp nhất tuyệt vời nhất trong trí nhớ của cô, cũng là nơi mà cô đau khổ nhất khi nhớ lại...
Một nơi ở sâu trong một góc, dây leo đã bị chặt vang ra hết, từ xa cô thấy vết cắt rất mới. Cả ba đều rất tinh ý chậm rãi tiến vào gần. Có tiếng động từ trong truyền đến.
Từ trong truyền đến? Cả ba người ngó vào thì thấy một mật thất đầy đủ có thiết kế lối đi sạch đẹp. Từ mặt đất đào xuống sâu đến tầm 10m. Tiếng động lại truyền đến, Thái Vy nín thở cảm giác này thực sự không sai một tí gì cả. Hôm nay cô chỉ muốn đi kiểm chứng một chút ai ngờ lại...
Cô không ghét cản giác này, phải nói cô rất thích nó. Mà thông thường nó báo đều rất chuẩn, mà người có thể ở trong này chỉ có thể là bố của cô!
Một người sống trong này những 20 năm? Thực sự có thể sao? Điều này làm cô có chút... Băn khoăn rằng có phải bản thân mình đã ảo tưởng ra không...
Hai bàn tay của Mễ Tư và Kỉ Tống đặt lên vai của cô. Nhếch miệng cong khóe môi ý cười nồng đậm.
“Đi thôi chứ.” Thái Vy gật đầu buộc hai cái tay áo vào cổ mình để cố định.
“Hai đứa đi sau chị đi, chị nghĩ là chỗ này chị đã từng vào rồi.”
Con đường khá là vòng vèo, đoạn hai lối người đi trước đã đánh dấu, bọn họ cũng đi theo. Tâm trí của cô càng nhìn càng quen mắt, chỉ là không rõ mình đã thấy cái này từ khi nào vào lúc mấy tuổi. Không gian nhỏ hẹp tối dần, bọn họ phải lấy điện thoại bật đèn flash.
“Chết tiệt!”
Giọng nói đàn ông truyền đến, âm vang trong này nghe rất hay. Thái Vy vẫn đi dẫn đầu, lúc này lại dẫm phải cái gì đó, một tiếng động nhỏ sộp một cái vang lên.
....Tắt đèn..nhanh...
Ở nơi phát ra tiếng động bên kia dừng hoàn toàn. Cả ba người đều nín thở, đợi một lúc sau mới chậm rãi bước một bước.
Cô nép người vào một bên tường, mon men chạm đến góc rẽ, thò nửa bên mặt để nhìn vào.
Ác cảm ập đến cô rụt cổ lại kịp thời thì cũng đã muộn. Một cảm giác rùng rợn vì lạnh chạm vào trán của của cô. Tiếng cạch mở khóa chốt an toàn của súng vang lên càng làm cô hoảng hốt.
Màn đêm tăm tối không thể nhìn rõ mặt, nhưng mùi hương này thì không thể nào nhầm được với ai khác.
Cô phản xạ đưa tay ngăn cản Mễ Tư và Kỉ Tống.
“Nam Cường, bỏ súng ngay ra khỏi trán của em.”
Giọng nói cất lên làm anh hoảng hốt, thả lỏng cổ tay thì bị cô dẫm mạnh vào chân.
Vũ Hành Long ở bên tường ngược lại đang cầm súng chuẩn bị... Việt Dã cầm đèn pin chuyên dụng đi đến. Ánh sáng truyền đến đôi mắt xanh nghiêm túc của Thái Vy ngay bây giờ đẹp đẽ hơn tất cả mọi thứ rất đẹp!
Cô mím môi nhìn anh, đôi mắt hằn lên tia phẫn nộ cực điểm. Nhưng ở đây thì cô phải nhịn!
“Anh...sao không nói cho em biết?...”
“...”
“Nam Cường... anh được lắm...”
Thái Vy tức tối đẩy người của Nam Cường ra khỏi đường đi, một mạch liền xông vào trong. Ánh đèn mập mờ, Mộc Tử cùng máy tính với cục Wifi đang ôm lấy nhau. Chỉ có điều gương mặt khó chịu đã nói nên tất cả. Đường cụt và đó chính là cánh cửa để mở ra.
“Thái Vy?” Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nhìn sang vẻ mặt phức tạp của Nam Cường.
Bọn họ chắc chắn chuẩn bị thấy một đại chiến mới.
“Giải thích ngắn gọn súc tích nhất.” Một câu ra lệnh từ cô truyền đến.
Không phải bàn, giờ muốn sống thì chính là nhìn mặt Thái Vy!
Mộc Tử khẽ đáp: “Mật thất được xây khoảng gần 40 năm, được tu sửa mấy lần, mấy cái chính kia bọn anh đều giải ra hết rồi, còn giờ điểm cuối chính là cái cửa chống đạn này loại chống hạng nặng, phải có chìa khóa hay cái gì đó để xác nhận mở được.”
Miên man theo lời kể của Mộc Tử, cô chầm chậm chạm vào cánh cửa sắt nặng nề này. Không có lỗ khóa, không có gì cả, có lẽ đã bị bài mòn theo năm tháng thời gian.
Đến một điểm, tay của cô tê dần, tim đập nhanh, cảm giác lúc này rõ đến mức có thể nhìn thấy được lớp cửa dày này...
Thái Vy lùi lại cả người như bị điện giật.