Sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến nó giật bắn mình, gượng gạo giơ tay lên chào hắn rồi quay phắt đi, mồm khẽ chửi thề:
- Chết tiệt!
- Chị và Hạo Dân sẽ mang đồ về trước. - Bội Doanh nói rồi xách đồ đi ra khỏi phòng, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc.
Chờ cho hai người kia ra khỏi phòng hắn mới lên tiếng:
- Tôi đến để đưa em đi ăn, như đã hứa.
“Anh đưa tôi đi ăn vì lời hứa hay vì anh muốn thế?”- một ý nghĩ xuất hiện trong đầu và nó giật mình vì cái suy nghĩ ấy, hắn chỉ là một người bạn bình thường, đưa nó đi ăn cũng chẳng có gì lạ. Từ bao giờ nó lại hay suy nghĩ linh tinh thế này, hay là nó đã...không nó không thể thích một người vừa mới quen có hơn một tháng được, chỉ là do cái cảm giác ấm áp do hắn mang lại nên nó mới nghĩ rằng mình thích hắn thôi.
*****************
Chiếc BMW M6 lướt nhanh trên con đường dẫn ra ngoại ô, xa xa hiện ra những đồng cỏ xanh mướt tận chân trời.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, toàn bộ ngôi nhà cho đến cổng và hàng rào đều được làm bằng gỗ sơn trắng, nóc nhà phủ một màu xanh của cây thường xuân và hàng rào cũng vậy. Toàn bộ ngôi nhà đem lại cho người ta cảm giác mộc mạc và dễ chịu, khiến người ta cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới khác.
Nó lặng yên ngắm nhìn ngôi nhà, không hiểu sao ngôi nhà này đem lại cho nó cảm giác yên bình đến khó tả. Hắn quan sát nét mặt nó một chút sau đó mở cổng bước vào trong. Nó cũng bước theo, mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Đường đi được trải sỏi trắng trở nên long lanh trong ánh mặt trời buổi sáng, hai bên trồng rất nhiều hoa tử đinh hương màu tím.
“Tử đinh hương - xúc cảm đầu tiên của tình yêu, trắng với tím là màu chung thủy. Tại sao lại đưa mình đến đây???”
- Nếu em không vào nhanh lên thức ăn sẽ nguội hết đấy. - hắn lên tiếng nhắc khi thấy nó đứng ngẩn ra nhìn vườn hoa.
Nó liền rời mắt khỏi những bông tử đinh hương và nhanh chóng đi vào nhà mang theo sự thắc mắc to đùng trong đầu, nó lại suy nghĩ linh tinh rồi.
Đồ vật trong nhà cũng chủ yếu làm bằng gỗ, ngôi nhà này không được rộng cho lắm vì bếp và phòng khách được ngăn cách với nhau bởi cái bàn ăn. Bất ngờ nhất là trên chiếc bàn ăn trải khắn trắng tinh kia bày toàn những món nó thích. Nó nở một nụ cười mãn nguyện và ngồi xuống một chiếc ghế đã được hắn kéo sẵn.
- Tất cả chỗ này là anh tự làm à? - nó tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi hắn.
- Tôi mua.
Có hơi thất vọng một chút nhưng nó biết là người như hắn sẽ chẳng nấu được mấy cái món Hàn Quốc này đâu. Dù sao đây cũng là thành ý của hăn, nó vui vẻ nói:
- Vậy thì tôi sẽ không để mất lòng tốt của anh đâu, tôi sẽ ăn hết.
Sau đó hai người cùng nhau giải quyết số thức ăn trên bàn.
*****************
Nó đi ra sân với cái bụng no căng, ngồi xuống chiếc ghế đá ngay gần bậc cửa,mắt lại ngắm nhìn nhưng bông tử đinh hương. Hương thơm nhè nhẹ hòa lẫn với gió thật dễ chịu, nó muốn chìm vào cái không gian tĩnh lặng nơi đây để quên hết đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
- Em cũng thích tử đinh hương? - hắn lên tiếng hỏi phá vỡ không gian tĩnh lặng mà nó đang dần chìm vào.
- Có lẽ vậy, ý nghĩa của nó thật đặc biệt. Anh đã trồng chúng à.
- Ừm!
- Tại sao? Anh đang thích ai sao? - nó dùng giọng tự nhiên nhất có thể để hỏi nhưng rõ ràng là trong lòng chẳng dễ chịu chút nào.
Hắn im lặng nhìn nó, đôi mắt lạnh ánh lên một thứ cảm xúc gì đó rất lại, một lát sau hắn mới lên tiếng.
- Tôi thích một cô gái có đôi mắt đen sâu thẳm, tôi thích mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy, tôi thích cách cô ấy cãi lại tôi, tôi thích cả tâm hồn trong sáng cố ẩn sau lốt ác quỷ của cô ấy và tôi thích cả sự kiên cường của cô ấy nữa. Những bông hoa này tượng trưng cho những cảm xúc đầu tiên của tôi về cô gái ấy - hắn ngừng lại một lát, quan sát vẻ mặt nó rồi nói tiếp -tôi biết là chúng ta mới chỉ quen nhau có hơn một tháng nhưng tôi thích em, Hàn Thiên Di.
Đồ vật trong nhà cũng chủ yếu làm bằng gỗ, ngôi nhà này không được rộng cho lắm vì bếp và phòng khách được ngăn cách với nhau bởi cái bàn ăn. Bất ngờ nhất là trên chiếc bàn ăn trải khắn trắng tinh kia bày toàn những món nó thích. Nó nở một nụ cười mãn nguyện và ngồi xuống một chiếc ghế đã được hắn kéo sẵn.
- Tất cả chỗ này là anh tự làm à? - nó tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi hắn.
- Tôi mua.
Có hơi thất vọng một chút nhưng nó biết là người như hắn sẽ chẳng nấu được mấy cái món Hàn Quốc này đâu. Dù sao đây cũng là thành ý của hăn, nó vui vẻ nói:
- Vậy thì tôi sẽ không để mất lòng tốt của anh đâu, tôi sẽ ăn hết.
Sau đó hai người cùng nhau giải quyết số thức ăn trên bàn.
*****************
Nó đi ra sân với cái bụng no căng, ngồi xuống chiếc ghế đá ngay gần bậc cửa,mắt lại ngắm nhìn nhưng bông tử đinh hương. Hương thơm nhè nhẹ hòa lẫn với gió thật dễ chịu, nó muốn chìm vào cái không gian tĩnh lặng nơi đây để quên hết đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
- Em cũng thích tử đinh hương? - hắn lên tiếng hỏi phá vỡ không gian tĩnh lặng mà nó đang dần chìm vào.
- Có lẽ vậy, ý nghĩa của nó thật đặc biệt. Anh đã trồng chúng à.
- Ừm!
- Tại sao? Anh đang thích ai sao? - nó dùng giọng tự nhiên nhất có thể để hỏi nhưng rõ ràng là trong lòng chẳng dễ chịu chút nào.
Hắn im lặng nhìn nó, đôi mắt lạnh ánh lên một thứ cảm xúc gì đó rất lại, một lát sau hắn mới lên tiếng.
- Tôi thích một cô gái có đôi mắt đen sâu thẳm, tôi thích mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy, tôi thích cách cô ấy cãi lại tôi, tôi thích cả tâm hồn trong sáng cố ẩn sau lốt ác quỷ của cô ấy và tôi thích cả sự kiên cường của cô ấy nữa. Những bông hoa này tượng trưng cho những cảm xúc đầu tiên của tôi về cô gái ấy - hắn ngừng lại một lát, quan sát vẻ mặt nó rồi nói tiếp -tôi biết là chúng ta mới chỉ quen nhau có hơn một tháng nhưng tôi thích em, Hàn Thiên Di.