- Chuyện...chuyện gì chứ? - Tên đang quỳ dưới đất lắp ba lắp bắp, khuôn mặt sợ sệt ngẩng lên nhìn hai người kia.
- Mày không nhớ? - Hắn gằn giọng hỏi, bầu không khí xung quanh trở nên thật đáng sợ, những người xung quanh không lạnh mà run.
Tên đang quỳ kia mặt tái mét, vai càng run rẩy mạnh hơn, miệng lắp bắp như sắp hết hơi.
- Tôi...tôi nhớ...nhớ...rồi. Hai...hai năm trước...tôi...đã...đã đâm...đâm phải...một cô gái...trong...trong lúc...say rượu.
Hai năm trước...không lẽ...cô gái đó là Tử Di
Nó lặng người nhìn về phía hắn, đôi môi tái nhợt, hắn...là đang trả thù cho Tử Di sao? Hai năm qua vẫn luôn tìm kiếm người đã gây ra tai nạn, tại sao còn đổ tội cho đại tỷ trong khi hắn biết người gây ra cái chết cho Tử Di không phải chị ấy. Trong tim hắn luôn có hình bóng của Tử Di, hắn làm mọi chuyện vì cô ấy...vậy nó rốt cuộc là gì đối với hắn, liệu rằng nó có được ở trong một phần nào đó của trái tim hắn không?
Cả người như bị trút hết sức lực, nó phải vịn tay vào tường để không bị ngã, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía hắn, trái tim đau nhói từng cơn.
- Các...các người...định...định làm gì tôi?
- Hừ! Có gan làm, có gan chạy trốn lại không có gan chịu tội sao? - Hoàng Nguyên lạnh giọng nói, tay xoay xoay chiếc côn tam khúc.
- Tôi...tôi...
- Bụp!
Chưa kịp nói hết câu tên đó đã bị đá cho một cú trời giáng vào mặt, bật ngửa ra sau. Và liên tiếp bị giáng những cú đá đầy giận giữ vào người, đau đớn mà hét lên vô cùng thê thảm. Hoàng Nguyên thấy vậy vội nhảy vào kéo hắn ra.
- Cậu đánh nữa sẽ gây ra án mạng đấy.
- Bỏ ra! - Hắn gằn giọng nói, khuôn mặt trở nên thật đáng sợ.
- Đừng! Tử Di...cô ấy không muốn cậu trở nên như thế này đâu.
Hắn bỗng khựng lại sau câu nói của Nguyên, cả người cứng đờ lại nhưng ánh mắt như muốn giết người vẫn hướng về phía người đang nằm rên rỉ trên đất kia.
Phải vài phút sau hắn mới trở lại bình thường, gạt tay Hoàng Nguyên ra rồi quay lưng bỏ đi.
- Chuyện ở đây cậu giải quyết nốt đi.
Đi được vài bước hắn dừng lại nói với Nguyên và cũng trong khoảnh khắc ấy ánh mắt vô tình lướt qua chỗ nó đang đứng. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, một bên là sự ngạc nhiên còn một bên là sự tổn thương đau đớn. Nó vẫn đứng im nhìn hắn, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự tổn thương.
Mọi thứ xung quanh nó đã trở nên thật nhạt nhòa sau khi chứng kiến hắn vì cô gái có tên Tử Di kia mà làm tất cả mọi việc. Cô gái ấy giường như chính là cuộc sống của hắn và nó sẽ chẳng bao giờ thay thế được nhưng nó đã yêu hắn mất rồi, yêu từ hai năm trước, khi ánh mắt lạnh lùng dửng dưng ấy lướt người nó và đám đám lưu manh khiến chúng đang đánh nó phải dừng lại vì sợ rồi lại lạnh lùng quay lưng bỏ đi như không có chuyện gì.
Âm thanh cũng trở nên thật mờ nhạt chỉ còn lại những âm tiết không rõ ràng, nó chỉ mơ hồ nhận thức được có người đang gọi tên mình và cánh tay đang bị ai đó kéo mạnh, nhưng nó vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt vẫn hướng thẳng về phía người con trai kia.
Và rồi nó bị ai đó xô mạnh ngã xuống đất ngay sau đó là tiếng động rất to vang lên, hai mắt nó nhắm chặt lại vì đau. Vài phút trôi qua mới cảm nhận thấy có người người đang đè lên người mình, nó liền mở mắt ra nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng pha chút lo lắng, vài giọt mồ hôi chảy xuống từ trán, mặt hắn hơi nhăn lại. Nó chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã thấy một đám người chạy đến.