Nó rất ghét trò chơi im lặng nhưng lại chả biết nói gì, đúng hơn là không muốn nói. Nó vẫn còn giận, những chuyện hắn làm vì Tử Di, mà tại sao tên chị ta lại giống tên nó cơ chứ thật là muốn điên. Nhưng mà nó chẳng thể rời xa người con trai kia được. Từ đêm qua đến giờ nó vẫn luôn tự hỏi Tiếp tục ở bên cạnh hay sẽ rời xa hắn?
Nếu tiếp tục, nó không chắc mình có thể thay thế được cô gái kia, còn rời xa hắn sẽ rất đau rất đau.
- Em lấy hộ tôi cốc nước. - Hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng kì quái giữa hai người.
Mắt nó vẫn nhìn màn hình điện thoại, dửng dưng nói:
- Anh không có tay à?
- Tay thì có nhưng chân đang bị đau mà cái bình nước lại ở quá xa. Em chẳng nói là đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương à?
- Đi một đoạn ngắn sẽ không sao đâu.
- Ah! - Bỗng nhiên hắn kêu lên, mặt hơi nhăn lại, tay xoa xoa cái chân bị thương.
Nó thấy vậy thì vội vàng bỏ cái điện thoại xuống, chạy lại chỗ hắn, giọng nói dửng dưng nhưng mặt lại lộ rõ sự lo lắng.
- Không sao chứ?
-...
Im lặng mấy giây, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, bầu không khí trong phòng cũng thật khác lạ. Hai mắt hắn nhìn thẳng vào nó, giọng nói trầm không còn khí lạnh như mọi ngày nữa, thay vào đó là sự ấm áp kì lạ.
- Em rất giận tôi đúng không?
Nó nhất thời chưa kịp phản ứng với sự thay đổi của hắn, mặt cứ nghệt ra...phải mất một phút nó mới trả lời:
- Không...không giận mà là rất giận.
- Xin lỗi em!
- Xin...xin lỗi gì chứ? - Nó nhìn hắn ngạc nhiên, hôm nay bị ấm đầu hay sao mà tự nhiên lại nói ra những câu như thế.
- Lần đầu tiên tôi gặp em ở con đường nhỏ vắng người, lần thứ hai tôi gặp em trong lúc em bị bọn lưu manh đuổi bắt và cả lần thứ ba ở khu nhà bỏ hoang...cả ba lần đó đều giống với ba lần đầu tiên tôi gặp Tử Di, tính cách của cô ấy cũng rất giống em...vì thế mà tôi đã mặc định em là cô ấy.
Nó lặng người đi sau những câu nói của hắn, trong lòng vô cùng hỗn loạn, vậy những gì trước đây hai người cùng làm đều do hắn nghĩ nó là Tử Di, nó toan đứng dậy thì bị hắn kéo lại.
- Những việc tôi từng làm với em đều là vì tôi muốn ở bên em nên đừng nghĩ linh tinh...Càng tiếp xúc nhiều với em tôi càng nhận ra em không phải là cô ấy. Có lẽ tôi đã thích em ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng hình bóng của Tiểu Di là quá lớn khiến tôi không nhận ra điều đó. Khi nhìn thấy em gặp nguy hiểm ở khu công trình cũ, tôi đã rất sợ, sợ sẽ mất em và tôi chợt nhận ra em là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
- Xin lỗi vì đã dấu em chuyện của Tử Di, tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi vì thế tôi phải làm tất cả những việc ấy. Còn đại tỷ của em tôi biết cô ấy không hề có lỗi trong cái chết của Tiểu Di nhưng cô ấy là lý do tôi bấu víu lấy để có thể mạnh mẽ hơn, để tìm ra kẻ đã hại Tiểu Di.
Nó lặng im nghe hắn nói, trái tim nhỏ bé run rấy, cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực.
- Xin lỗi vì đã khiến em phải khóc một mình.
- Sao anh biết là em đã khóc một mình?
- Nhìn vào mắt em.
Nó khẽ mỉm cười, dựa đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
- Anh biết không những người thích nhau ngay từ lần gặp đầu tiên chính là do định mệnh sắp đặt đấy.