Bàn ghế bị xô đẩy va chạm vào nhau tạo ra âm thanh thật chói tai, nó vội vàng mở mắt ra nhìn thì thấy hắn đang đấm liên tiếp vào mặt tên to con, mỗi cú đấm chứa đựng sự giận giữ rất đáng sợ. Tên to con không thể đánh trả dù chỉ một cái, cứ lùi dần lùi dần làm đổ cả dãy bàn. Nó bàng hoàng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, chưa bao giờ nó thấy hắn tức giận như thế.
Mười phút đã trôi qua nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, mặt tên to con đã bị đánh cho bầm dập, chảy cả máu mũi, mấy tên đàn em đi cùng thì bị người của nó đánh cho không đứng dậy nổi. Nó liếc mắt ý bảo Hoàng Nguyên và Hạo Dân vào can nhưng hai người họ lại giả vờ không hiểu, tiếp tục ngồi uống rượu trò chuyện với nhau.
- Chết tiệt! - Nó chửi thề một câu sau đó chạy đến nắm lấy tay hắn giữ lại lúc hắn đang định đấm cho tên kia một cái nữa.
Nhân cơ hội đó mấy tên kia liền đỡ nhau chạy biến, từ nay có cho tiền cũng không dám đến gây sự.
- Em... - Người hắn khựng lại vì cái nắm tay của nó, mắt chăm chú nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nó đang nắm chặt lấy bàn tay của mình.
Nhận ra sự kì lạ của hắn nó vội vàng rụt tay lại, cao giọng nói:
- Muốn đánh thì ra ngoài đừng có ở đây phá quán của tôi.
Hắn không nói gì, tia sáng vừa lóe lên nơi đáy mắt vụt tắt, hờ hững quay đi.
- Làm phiền em rồi.
Nó đứng lặng im nhìn theo bóng lưng hắn, trái tim lại đau nhói, nó vừa làm chuyện ngu ngốc gì thế này?
- Cô có muốn đi dạo không? - Hoàng Nguyên chẳng biết đã đến cạnh nó từ bao giờ, nhẹ nhàng hỏi.
- Anh không chơi với hai người kia nữa à, ra đây làm gì? - Nó trả lời theo phản xạ còn tâm trí thì vẫn để tận đâu đâu.
- Tôi ra đây để an ủi một con nhóc ngốc nghếch nào đó, đi thôi! - Nói rồi Nguyên kéo tay nó đi ra ngoài.
Con đường nó và Nguyên đang đi vắng lặng không một bóng người, chỉ có ánh đèn hắt ra từ mấy quán bar nhỏ cùng với ánh đèn cao áp mờ mờ. Những cơn gió đông lạnh lùng xuyên qua người nó khiến cả người như đông cứng lại. Nguyên đi bên cạnh mấy lần định cởi áo khoác cho nó nhưng lại nghĩ có lẽ gió lạnh sẽ làm cho nó tỉnh táo hơn.
Khi cả hai dừng lại trên cây cầu lớn, nó mới lên tiếng hỏi:
- Nếu bây giờ hét thật to có bị người ta bảo là điên không?
- Cô quan tâm những gì người ta nói à? - Nguyên không nhìn nó hờ hững đáp, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.
- Không! mục đích của tôi là bắt chuyện với anh thôi.
- Này đáng ghét!
- Gì?
- Đâu mới là con người thật của em?
Nguyên đột nhiên đổi cách xưng hô khiến nó trở nên lúng túng, một lúc lâu sau mới đáp lại.
- Sao lại hỏi thế?
- Vì mỗi lần gặp em tôi lại được chứng kiến những cung bậc cảm xúc khác nhau của em. Có lúc em thật lạnh lùng tàn nhẫn, lúc lại dửng dưng bất cần, lúc em bày trò trả thù tôi hay lúc em một mình đi cứu đại tỷ của em, trong suy nghĩ của tôi em là người rất mạnh mẽ và...rất đáng ghét. Nhưng khi chứng kiến em đau khổ vì Hy Thần tôi chợt nhận ra em là một cô gái rất yếu đuối. Rốt cuộc em là người như thế nào?
- Người mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối mà.