Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 55: Chương 55




Đọc xong tin nhắn nó khẽ mỉm cười, Hoàng Nguyên mà nó quen đâu có biết quan tâm đến người khác như vậy. Vả lại nó với Nguyên không cãi nhau chí chóe thì cũng cạnh khóe nhau đủ điều, chỉ có lúc nó khóc thì Nguyên mới dịu dàng được một chút.

Suy nghĩ một lát, nó nhắn lại cho Hoàng Nguyên: Em muốn đi chơi.

Chưa đầy 30s sau máy đã báo có tin nhắn mới: Ok, chờ anh 20p

Chiếc ô tô màu đỏ nổi bật giữa sắc trời u ám của ngày mưa lạnh, chiếc xe đang di chuyển một cách chậm chạp trên đường phố vắng vẻ. Nó ngồi trong xe ngắm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn lạc lõng. Giữa cái thành phố rộng lớn này, chẳng có lấy một người thân, người nó yêu thương nhất cũng rời bỏ nó, cũng may là vẫn còn những người bạn tốt luôn quan tâm lo lắng cho nó.

Mải nghĩ mông lung nó không để ý xe đã dừng hẳn, đến khi cánh cửa bên chỗ nó đang ngồi bật mở nó mới giật mình hỏi:

- Gì vậy?

- Đưa em đến một nơi rất tuyệt! - Hoàng Nguyên vừa nói vừa kéo nó ra khỏi xe.

Gió lạnh làm nó rùng mình, mũi đỏ ửng cả lên trông rất đáng yêu. Hoàng Nguyên tháo chiếc khăn trên cổ ra quàng cho nó rồi kéo tay nó đi.

Đi được một đoạn, trước mắt nó hiện lên một cánh đồng rất rộng, cỏ non xanh tươi phủ một lớp sương mỏng rất đẹp mắt. Nó ngạc nhiên đến mức hai mắt tròn xoe, không dám tin trong thành phố phồn hoa lại có một cánh đồng lớn và đẹp thế này.

- Rất đẹp đúng không, đây là một nơi rất đặc biệt. - Hoàng Nguyên có vẻ rất tự hào về cánh đồng cỏ này, đôi mắt cậu như sáng bừng lên.

- Đặc biệt!

- Đúng vậy, ở đây hầu như không có mưa và cỏ thì xanh quanh năm.

- Sao lại đưa em tới đây?

- Để giải tỏa nỗi buồn chứ sao, nhìn mặt em xám xịt giống hệt mấy đám mây trên trời. - Nguyên nửa đùa nửa thật, đưa ánh mắt dò xét nhìn nó. Xem ra đúng như cậu nghĩ, cô nhóc này lại đang đau lòng vì tên bạn thân của cậu.

Một lúc lâu không thấy nó nói gì, Nguyên lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

- Mấy lần nghe em than phiền gào khóc chửi bới cũng quen rồi thêm hôm nay chắc cũng chẳng sao.

Mặt nó hơi biến sắc hóa ra trong mắt Hoàng Nguyên chỉ có những hình ảnh không mấy tốt đẹp của nó.

Hoàng Nguyên làm ra vẻ như không có gì, ngây ngô hỏi:

- Lại đau lòng vì tên kia à?

- Em và Hy Thần ở bên nhau ba tháng và chia tay cũng đã được ba tháng. Chết tiệt! Em không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như thế em lại có thể yêu một người nhiều như vậy, không cách nào quên được. - Giọng nó như sắp khóc đến nơi.

- Sáu tháng đâu có ngắn, hơn nữa yêu một người thật lòng đâu cần biết thời gian ở bên người đó dài hay ngắn, chỉ cần yêu hết mình là được.

- Nhưng yêu hết lòng một người không yêu mình rất mệt mỏi.

- Sao em biết cậu ấy không yêu em? Nếu không yêu em tại sao lại cứu em mỗi khi em gặp nguy hiểm?

Nó bối rối trước câu hỏi của Hoàng Nguyên, vấn đề này nó thực sự chưa hề nghĩ đến.

Hoàng Nguyên quan sát biểu hiện của nó rồi tiếp tục hỏi:

- Có bao giờ em nghĩ sẽ quay lại với Hy Thần không?

Một khoảng lặng kéo dài.

- Có lẽ cứu em là do thương hại, Hàn Hy Thần chỉ yêu một mình Hoàng Tử Di.

Giọng nó nhẹ bẫng tựa như gió thoảng qua, đôi mắt to tròn trở nên trống rỗng vô hồn.

- Tử Di là người Hy Thần yêu trong quá khứ còn hiện tại người cậu ấy yêu là em.

Hoàng Nguyên cố gắng giải thích cho nó hiểu, mặt cậu nhăn lại trước cái suy nghĩ ngốc nghếch của nó.

- Em là người tôi yêu nhưng cô ấy là người con gái quan trọng nhất cuộc đời tôi. Xin lỗi em! bất cứ ai cũng không được xúc phạm đến cô ấy...Đó là những gì Hy Thần nghĩ trước khi bỏ đi vào buổi tối hôm anh đưa em về nhà anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.