Chap
1:
- Nuôi một đứa con như mày thật tốn cơm tốn gạo,
tao thà nuôi một con chó còn hơn.
- Tại sao tao lại có một đứa con như mày chứ?
Con chó con mèo nó còn biết nghe lời hay là mày không hiểu tiếng người...vân
vân và vân vân...
Những câu chửi như thế này nó không biết đã phải
nghe bao nhiêu lần và nó không có quyền cãi lại, nó phải cố gắng chịu đựng nếu
không muốn ra đường ở, Vì sao phải chịu đựng ư? Vì nó chỉ là một đứa con nuôi,
một đứa ăn bám. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, nó không kiềm chế được nữa.
- Đủ rồi! Nếu các người muốn nuôi chó nuôi mèo
gì đó thì cứ việc nuôi, đừng có so sánh tôi với chúng, cái nhà này không muốn
nuôi tôi nữa thì tôi sẽ đi.
Sau đó nó đi thẳng lên phòng, lấy cái ba lô để
trên bàn, dốc hết sách vở trong đó ra rồi nhét vào đó mấy bộ quần áo và ống
tiền tiết kiệm.
Hai năm sau:
- Con ranh, mau đứng lại cho tao.
- Mày cứ liệu hồn, tao mà bắt được tao sẽ rạch
nát mặt mày ra.
-...
Tiếng chửi bới và tiếng bước chân dồn dập phía
sau đã nhỏ dần, cô gái có dáng người mảnh mai, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai vẫn
tiếp tục chạy, rẽ trái quẹo phải thêm mấy lần nữa cho chắc ăn cô mới đi chậm
lại. Cô gái vừa đi vừa thở dốc, đây là lần thứ 2 trong vòng một tiếng đồng hồ
qua cô phải chạy thục mạng để khỏi bị đám người kia bắt được. Vừa đi vừa ngó
lại phía sau xem bọn người kia có đuổi đến không nên cô không để ý có ba chàng
trai đang đi ngược hướng với mình.
- Bụp!
Cú va chạm không mạnh cũng không nhẹ nhưng cũng
đủ khiến cô gái kia giật mình lùi lại mấy bước. Cô đưa mắt nhìn người mình vừa
va phải, hắn ta có mái tóc vàng và đeo một cái kính đen che mất nửa khuôn mặt.
Sau khi quan sát kĩ ba người trước mặt thấy
không có vẻ là người xấu nên cô giữ vẻ mặt dửng dưng bước qua.
- Con nhỏ kia đứng lại. - Một giọng nói có vẻ
tức giận vang lên sau lưng.
- Tại sao tôi phải đứng? - Cô gái vẫn tiếp tục
đi nhưng bước chân đã chậm lại.
- Cô không biết phép lịch sự tối thiểu là khi va
phải người khác thì phải xin lỗi sao? Đã thế lại còn trưng ra cái bộ mặt dửng
dưng như không có gì nữa.
Cô gái đột nhiên dừng lại, quay ra nhìn tên con
trai đang nói, môi khẽ nhếch lên.
- Này tên lắm mồm, người tôi va phải là tên tóc
vàng đeo kính kia chứ không phải anh nên đừng có nhiều lời.
- Cô...ý tôi là cô hãy xin lỗi cậu ấy đi.
Cô gái suy nghĩ một lát, sau đó đi tới trước mặt
người mình vừa va phải, nói:
- Xin lỗi!
Cô gái vừa dứt lời thì âm thanh dồn dập cùng
tiếng hò reo vọng đến.
- Anh em đâu mau bắt con nhỏ kia lại.
- Mau lên...nhất định phải bắt nó về cho đại ca.
Khuôn mặt cô gái khẽ biến sắc, dùng tay kéo mũ
che đi nửa khuôn mặt, đang định chạy thì bị tên con trai vừa nói giữ lại.
- Cô phải xin lỗi cả tôi nữa. - Giường như không
nghe thấy những âm thanh ồn ào kia, hắn ta cố tình giữ cô gái lại.
- Xin lỗi cái con khỉ, còn không bỏ tay ra thì
đừng có trách tôi.
- Tôi sẽ để cô đi nếu cô chịu xin lỗi tôi.
- Chết tiệt - Cô gái chửi thế một câu khi thấy
đám người kia sắp đuổi đến nơi. Không thèm đôi co với tên con trai trước mặt
nữa, cô rút điện thoại từ trong túi ra và bấm một dãy số rồi đưa lên gần tai.
- Dạ! em nghe. - Chuông vừa reo được một nhịp
thì có người bắt máy.
- Đón được đại tỷ chưa?
- Dạ đón được rồi ạ.
- Ừm đưa chị ấy vào bệnh viện, nhớ cử thêm người
đến bảo vệ.
- Vâng! Mà anh Thiên đang tìm chị đấy ạ.
- Bảo anh ấy tôi có việc cần giải quyết khi nào
xong tôi sẽ về.
Cô gái cúp máy cũng là lúc đám người kia đuổi
đến nơi, tên đi đầu hét lên:
- Phan Bội Doanh! Để xem hôm nay mày chạy đi
đâu. - Tên đó nói bằng một chất giọng đầy chế giễu.
Cô gái nở nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn nhưng
lạnh đến thấu xương, cô giằng tay mình ra khỏi tay tên con trai trước mặt và
tiến lên đứng đối diện với đám người kia.
- Rất tiếc, chúng mày tìm nhầm người rồi, tao
không phải Phan Bội Doanh, tao là Hàn Thiên Di. - Vừa nói cô gái vừa bỏ chiếc
mũ lưỡi trai trên đầu cùng mái tóc giả ra, thay vào đó là mái tóc dài hơi xù
màu nâu.
- Thì ra là mày...haha...nếu bắt được mày chắc
chắn đại tỷ của mày sẽ phải ra mặt, lúc đó bắt nó cũng chưa muộn.
Lại nở nụ cười nửa miệng, Thiên Di lạnh lùng
nói:
- Để xem bọn mày có bắt được tao không đã.
- Khẩu khí lớn như vậy nhưng hôm nay mày chỉ có
một mình, để xem mày làm gì được bọn tao.
- Nhầm rồi- Vừa nói cô gái có tên Thiên Di vừa
tháo chiếc thắt lưng bằng da màu đen ra.
Thấy vậy tên cầm đầu có chút hoảng sợ nhưng hắn
thà bị con ranh vắt mũi chưa sạch kia đánh còn hơn là bị đại ca của hắn đánh.
- Anh em lên bắt con nhỏ đó cho tao. - Tên cầm
đầu hét lớn và thế là đồng loạt hơn hai mươi tên xông lên vây quanh cô gái.
Đôi mắt cô gái bỗng trở nên sắc lạnh, cô nhìn một lượt
những tên đang vây quanh mình, tay nắm chặt chiếc thắt lưng da, hét lên một
tiếng Ya! rồi lao vào đám người kia. Ba chàng trai kia chỉ im lặng
đứng xem và liên tục nghe thấy tiếng chiếc thắt lưng quật vun vút vào da thịt
của đám người xấu số kia.
Nhận thấy đàn em của mình đã bị đánh ngã gần
hết, tên cầm đầu liền rón rén đi ra phía sau cô gái.
- Cẩn thận!
Cùng với câu nói là âm thanh chiếc gậy gỗ đập
vào vai cô gái kêu cái Bốp
- Mẹ kiếp! dám đánh lén tao - Cô gái rít qua kẽ
răng, đôi mắt lạnh hơi trợn lên. Vứt chiếc thắt lưng da đã nát bươm xuống đất,
cô xoay người tung một cú đá trúng mặt tên cầm đầu khiến hắn bật ngửa ra đất.
Cô gái tiến đến và dẫm một chân lên ngực tên đó, người hơi cúi xuống.
- Đây là hậu quả của việc đánh lén tao. Hừ! về
bảo với đại ca của mày, hôm nay người của hắn làm đại tỷ của tao bị thương lần
sau sẽ đến lượt tao đánh cho hắn vào viện.
Sau đó cô gái quay lưng bỏ đi, bên vai trái
không hề cử động.
- Khoan đã - Cánh tay trái bị kéo nhói lên đau
buốt.
- Bỏ tay ra nếu không tôi sẽ cho anh một trận
đấy. - Vẫn là giọng nói sắc lạnh nhưng âm sắc không được bình thường, trán cô
gái cũng lấm tấm mồ hôi.
- Cô bị thương rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện.
- Tôi không bị thương mà cho dù có bị thương tôi
cũng không cần tên nhiều chuyện như anh đưa đến bệnh viện.
- Cô...không ngờ lại có một đứa con gái ngang
ngược như cô.
- Hừ! Không ngờ tôi lại gặp phải một tên lắm mồm
và nhiều chuyện như anh.
- Cô...cô...
Cô gái khẽ mỉm cười thích thú rồi quay lưng đi
nhưng chỉ được vài bước thì gục xuống và có một cánh tay nhanh chóng đỡ lấy.