Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 38: Chương 38




Khi người nhà chồng đến bệnh viện thăm bà Clara, cô bất giác lùi về phía sau nép mình vào người anh. Thì nguồn cơn của mọi chuyện không phải là từ cô mà ra sao, nếu cô có bị mắng chửi cũng xứng thôi. Ít ra thế này cô còn có tấm lưng rộng rãi của chồng chở che.

Biết Thảo Linh đang sợ hãi, anh tìm bàn tay cô nắm chặt. Có anh ở đây, dù là ai cũng không thể bắt nạt cô.

- Con chào bố ạ!

- Em chào anh chị ạ!

Cô rụt rè lên tiếng chào bố chồng và vợ chồng Martin, giọng run lên vì sợ. Nỗi sợ chẳng hiểu sao cứ lớn dần trong cô, nó khiến cô ngộp thở.

Khẽ gật đầu với cô rồi ông Frédéric quay ra hỏi Francois:

- Mẹ sao rồi?

Bố chồng cô chỉ đến bữa tiệc cho gọi là có mặt rồi rời đi ngay nên thậm chí cả việc Francois ngã xuống hồ ông cũng không biết.

Jules tò mò nhìn cô. Chị ta là vợ của Martin. Tuy cô đã lấy Francois cả năm rưỡi nay rồi mà đây là lần đầu tiên gặp chị dâu chồng 1 cách chính thức, trước đó nếu có nhìn thấy nhau ở ngoài phố cũng coi như chẳng quen biết nhau.

Cô thở phào nhẹ nhõm vì phản ứng của nhà chồng, họ chỉ quan tâm tới việc sức khỏe của bà Clara thế nào, không hỏi cặn kẽ tại sao lại xảy ra tai nạn. Tuy nhiên thế cũng khá là kì lạ nhỉ. Hay bố và anh chồng cô biết hết rồi, họ đều là chính khách chắc cũng phải có tai mắt theo dõi tình hình.

Đang miên man suy nghĩ, cô giật mình vì anh hôn lên trán cô. Vòng tay ôm lấy cô, anh nói giọng đầy lo lắng:

- Để anh đưa em về nhé, đang có thai cần nghỉ ngơi lắm.

Nhìn thấy bộ mặt tối sầm của chị dâu chồng, cô hốt hoảng giật giật tay áo anh. Sao anh lại vô ý thế chứ. Martin và Jules đã từng có với nhau 1 mặt con nhưng rồi bé mất vì đậu mùa năm 2 tuổi. Từ đó đến nay đã 5, 6 năm rồi dù rất cố gắng vợ chồng anh trai Francois cũng không thể có thêm con.

Nghe chồng cô nói cô lại có thai mắt bố chồng cô sáng lên. Nhà Largarde mong mỏi có cháu bế từ lâu mà không được. Có lẽ vì lí do ấy bố chồng mới ngầm ủng hộ cho cuộc hôn nhân giữa cô và Francois.

Cô đang rất bức xúc, anh biết, cô nhìn anh chòng chọc từ nãy đến giờ nên chắc cũng sắp phát tiết thôi. Vậy đó, đến rồi, núi lửa phun trào.

- Tại sao anh lại không giúp anh ấy ra khỏi tù? Anh thừa biết anh ấy vô tội kia mà.

Lí do của việc cô bực bội có lẽ đến từ sau cuộc nói chuyện với bố anh. Ông đề nghị sẽ đưa Akira ra khỏi nhà giam ngay lập tức, không có 1 chút tì vết nào trong lí lịch nhưng cô phải làm theo những điều kiện ông đặt ra: Cô và Akira phải chia tay, cô quay về sống với anh trong gia đình anh, không có chuyện chưa li hôn mà lại chạy theo đàn ông khác như thế. Và, như ông nhấn mạnh, nhà Largarde không chấp nhận li hôn.

Cũng chẳng phải là cái gì quá đáng để từ chối nhưng cô cảm thấy bị ép buộc hơn nữa còn có chút uy hiếp đằng sau lời nói của bố chồng nên mới bực dọc. Mà cái gia đình này cũng lạ, sao cứ phải nhốt chung nhau trong 1 nhà, biệt thự thì có đầy ra, mỗi gia đình ở 1 căn thì đã chết ai?

Anh hiểu vì sao cô lại khó chịu. Thực ra ngay lập tức anh đã nhờ lũ bạn làm cảnh sát của anh giúp đưa Akira ra tuy nhiên bố anh lại nói rõ ràng rằng ông sẽ giải quyết vụ này nên anh mới lùi lại phía sau.

Anh hiểu rõ bố mình, đừng nhìn cái vẻ hòa nhã của ông mà bị đánh lừa. Nghe lời của ông thì được sống, không nghe lời của ông ư, tốt thôi, cũng sống, nhưng sống không bằng chết. Có những sự thật trong gia đình anh mà anh chưa nói với cô vì sợ cô sốc, cứ để từ từ.

Chuyện của mẹ anh là ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh không ngờ người mẹ dịu dàng tình cảm của mình lại có thể trở thành 1 kẻ cay nghiệt ác độc đến như vậy. Tuy nhiên dù gì những hành động của bà còn dễ đoán, không như bố anh.

Vợ của anh ngây thơ và thuần khiết, anh cũng muốn cô cứ giữ mãi như vậy. Nhưng thế cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ không hiểu được cuộc đời ngoài kia tàn nhẫn đến đâu.

Từ từ tiến lại gần, anh chộp lấy cô ôm xiết không cho cô cơ hội thoát ra. Rồi kề sát bên tai cô anh rủ rỉ:

- Anh cũng đã định lo cho Akira rồi đấy chứ, những việc anh ta làm cho anh, anh biết rõ mà. Tại bố bảo muốn đứng ra thu xếp nên anh mới thôi. Em đừng giận mà, hơn nữa điều kiện của bố đặt ra cũng có gì quá đáng đâu?

Cô ngần ngừ:

- Nhưng còn mẹ anh, bà ấy đời nào lại chấp nhận để cho em bước chân vào nhà anh?

- Bà ấy đang nằm hôn mê trong bệnh viện biết khi nào mới tỉnh, 1 năm hay 10 năm? Thôi, em chịu khó chút, sau 1 thời gian mình lại chuyển ra, nha vợ?

Vừa nói, tay anh vừa thoăn thoắt cởi váy ngủ của cô, nó là 2 mảnh vải lụa được ghép với nhau bằng hàng dây rút buộc 2 bên. Đánh chát vào tay anh 1 cái, cô hỏi:

- Tay hư, làm cái gì thế hả?

Anh trả lời giọng giận dỗi:

- Cởi váy ngủ của em ra để còn ấy ấy chứ làm gì nữa, chẳng lẽ dùng 2 cái mảnh giẻ rách này chùi chân à?

Giẻ rách? Cái váy ngủ đắt tiền của cô mà anh định dùng để chùi chân? Đúng là đàn ông không có tí khiếu thẩm mĩ nào hết.

- Đừng có cởi ở đó, người ta phải vất vả lắm mới thắt được nơ đẹp như thế, anh tháo ra rồi có thắt lại được không?

- Phiền phức!

Anh làu bàu rồi kéo tuột cái áo ngủ qua đầu cô. Vuốt ve bụng cô anh hỏi:

- Sao chẳng thấy gì nhô lên cả thế này?

- Mới hơn 2 tháng, lấy cái gì mà nhô?

- Em gầy quá, suy dinh dưỡng, phải ăn cho béo vào. Bố mẹ em trước kia không có tiền mua thức ăn cho em à?

Gì chứ, cái gã chồng này, tự nhiên hôm nay lại thích cà khịa. Bực mình cô đẩy anh ra nhưng nhanh như chớp anh đặt cô xuống giường rồi ngồi đè lên cô. Cúi người tránh chạm vào bụng cô anh ngoạm lấy 1 bên bầu ngực tròn trịa hóp má lại mút.

Cựa mình dưới thân anh cô rên khe khẽ. 1 tay anh ôm lấy trái tuyết lê còn lại vân vê hạt ngọc đỏ hồng rồi bóp nhè nhẹ.

- Lâu rồi mới được anh chạm vào, sướng không?

Ngẩng lên nhìn cô, anh hỏi nhăn nhở cười. Cô lườm anh nhưng nhất quyết không thừa nhận.

Nhanh như cắt anh lùi xuống liếm 1 đường dài từ dưới lên trên cô bé của cô.

- Ưm..ư..hơ..

Không kìm được, cô oằn mình rên rỉ.

- Thích không? Nói thích đi thì anh tiếp tục.

Cô uất ức:

- Anh toàn bắt nạt em.

- Bao giờ? Lúc nào?

- Ngay lúc này đây còn gì.

- Thật á, như thế này sao?

Kề miệng vào cô bé của cô anh ngoạm 1 miếng rồi mút, lưỡi cố thọc sâu vào bên trong khuấy đảo. Cô cong người lên há miệng ra thở. Quì bằng 2 đầu gối nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng anh xâm nhập vào sâu trong cô.

- Nếu đau thì nói với anh nghe không? - Anh thì thào vào tai cô, tay vuốt ve nơi mạn sườn bầm tím của cô.

- Vâng.

- Lúc nào thấy mệt rồi thì nói để anh dừng lại.

- Vâng! - Cô đáp, choàng tay ôm lấy cổ anh.

Vừa di chuyển chậm rãi nhẹ nhàng anh vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt cô. Sốt ruột, cô tự mình chuyển động theo nhịp của anh làm anh bật cười:

- Xem ra em còn muốn hơn cả anh ấy nhỉ?

- Anh lo tập trung vào chuyên môn đi, chỉ lo nói lắm phân tâm lờ đà lờ đờ.

Bực mình, anh dựng cô ngồi dậy, vẫn để nguyên cậu bé trong người cô anh nằm xuống giường cho cô ngồi lên:

- Thì đấy chê anh lờ đờ em giỏi làm gì thì làm đi.

- Nhỏ mọn! - Cô đốp lại rồi xiết chặt cô bé.

Bị bóp chặt đột ngột, anh rên lên rồi phóng ra luôn.

- Em chơi xấu!

- Em làm gì, tại anh yếu thì có!

Nhưng anh mới ra có 1 lần thì cậu nhỏ đâu đã xìu xuống, vậy là cả đêm vợ chồng cô vừa ân ái vừa đấu võ mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.