Sáng chủ
nhật, tại Accoustic coffe bar.
Miên mặt
mũi méo xệch, ánh mắt vai nài nhìn Sơn đầy đau khổ:
-
Anh không đùa với em đấy chứ?
Sơn cũng
nhìn lại Miên với cái mặt đau khổ không kém:
-
Anh không còn sự lựa chọn nào khác.
-
Nhưng ít ra cũng đừng kéo em vào chứ? Miên chán nản
-
Em xem, lúc đó biết nói sao cho thằng Nam tin? Hai đứa tự
nhiên ra vườn tâm sự, rồi còn ôm ấp nhau. Không yêu mới lạ. Sơn giải thích. Rồi
nghĩ một lúc, anh nói thêm.
-
Em cố gắng đóng kịch với anh. Việc này quan trọng lắm. Em
nghĩ xem, anh đã ngoài 30 mà chưa có bạn gái cũng kì. Anh biết là em khó xử,
nhưng anh không còn chọn lựa. Miên, xin em đấy. Giúp anh nhé?
Miên thấy
mình bị đặt trong cảnh mọi việc đã rồi. Thôi thì đành theo lao. Cô gật đầu đồng
ý:
-
Thôi được rồi, nhưng xem như anh nợ em một lần. Sau này nhớ
mà trả ơn nghe chưa?
Sơn mừng
quýnh quáng:
-
Đa tạ em. Sau này việc gì em nhờ anh cũng sẽ giúp, dù khó
đến đâu.
Miên bật
cười trước vẻ trẻ con của Sơn. Rồi nhìn đồng hồ, Miên xin phép đi làm việc. Cô
vẫn đang trong ca làm, và có thêm khách vừa vào quán.
Miên vừa
đi khỏi thì Phan chạy lại hỏi thăm tình hình ngay lập tức:
-
Sao rồi? Miên đồng ý không Sơn?
-
May mà có Phan ạ. Miên đúng là một cô gái tốt.
Phan phá
ra cười:
-
Giờ thì em có bạn gái rồi nhé? Xin đừng cho anh ra rìa nhé?
Sơn bực
mình:
-
Anh thôi ngay đi.
Phan thôi
không đùa nữa, mà quay sang hỏi rất nghiêm túc:
-
Anh hỏi thật, thế em có định giới thiệu Miên rộng rãi không?
Ý anh là công bố luôn í.
Sơn trầm
ngâm:
-
Em cũng không biết. Chỉ sợ làm vậy không tốt cho Miên.
Phan lắc
đầu:
-
Miên đã đồng ý giúp em rồi còn gì? Đúng không nào? Sắp tới
là ngày 2 tháng 11, sinh nhật của em. Nhân cơ hội này em giới thiệu Miên luôn
đi. Cũng là dịp để dập tắt những xì xào của mọi người về chuyện của bọn mình.
Lời Phan
nói cũng là mong muốn của Sơn. Nhưng anh cũng ngại vì làm như vậy sẽ kéo Miên
lún sâu hơn vào trò lừa gạt này. Nhưng ngẫm lại, anh không còn sự lựa chọn. Áp
lực bấy lâu nay về chuyện vợ con đè nặng lên vai. Nay anh may mắn có Miên thông
cảm, hiểu và giúp đỡ anh. Cô đã tốt bụng chấp nhận đóng một vai trong màn kịch
cuộc đời anh. Sơn thực sự rất cảm kích về điều đó. Nhưng có nên nhân cơ hội này
để lợi dụng thêm lòng tốt của Miên, hay cứ chấp nhận sống với những câu hỏi khó
trả lời của mọi người xung quanh? Cuối cùng Sơn quyết định sẽ công bố rộng rãi
chuyện tình cảm của Miên và anh. Nó sẽ giúp anh xóa tan những ngờ vực trong mắt
người thân, và đồng nghiệp.
****
Tại ngôi
biệt thự trắng, tối chủ nhật.
-
Em phục anh ghê, việc ấy mà cũng làm được. Nam đay ngiến.
-
Giới thiệu bạn gái thì có gì mà không làm được? Sơn ngạc
nhiên.
-
Bạn gái nhà quê thế mà cũng làm được. Em mà là anh, chắc
không dám ra đường cùng nhau. Nam bình luận. Tuy trong lòng anh, Miên không còn
là cô gái nhà quê nữa. Nhưng sự ghen tị khiến anh cứ mở mồm ra là phải chê. Mà
chê thì phải thật đau mới hả dạ.
-
Mà rốt cuộc em có đi không? Chắc lại từ chối như mọi năm chứ
gì?
-
Không, năm nay em đi. Để xem màn ra mắt của anh với Miên nó
thành thảm họa như thế nào.
Sơn rất
bất ngờ trước câu trả lời của Nam. Bình thường như mọi năm. Nam chẳng bao giờ
tham gia tiệc sinh nhật của anh. Sơn biết, đơn giản là em mình nó ghét giao tế
xã giao. Tính cách lạnh lùng khiến nó không thoải mái với những buổi tiệc mà
những người nó gặp, nó còn không nhớ là ai. Tiệc sinh nhật, nói là chỉ giới hạn
bạn bè thân thiết, song cũng không tránh khỏi phải mời những thành phần đối tác
trong công việc. Năm nay, Nam bỗng dưng chịu đi thì đúng là việc lạ. Nhưng anh
cảm thấy rất vui. Bất kể vì lí do gì, có Nam đi cùng, Miên cũng có thêm người
quen. Quả thực anh rất lo cho Miên. Cô bé từ trước đến giờ ít ra ngoài chơi.
Đùng một cái, bị buộc tham gia một bữa tiệc của giới quý tộc. Chắc không khỏi
ngỡ ngàng. Sơn quyết định sẽ làm thật đơn giản và thân thiện. Tốt nhất là tổ
chức trong bar, trong đó ồn ào để đỡ phải nói chuyện. Bóng tối và âm nhạc sẽ
bảo vệ Miên trước những ánh mắt soi mói. Anh cũng chỉ mời những thành phần cơ
bản. Ít vậy thôi nhưng với độ hot của anh, dám chắc sáng hôm sau tin tức bay
đầy trời. Nghĩ vậy, Sơn nói với Nam:
- Anh sẽ tổ chức ăn
uống với mọi người trong công ty. Sau đó sẽ kéo những bạn bè thân hơn một chút
đi tăng hai nhảy nhót. Em với Miên chỉ cần tham gia tăng hai là đủ.
-
OK, được rồi anh không phải lo.
Nam nói
xong liền lạnh lùng bỏ đi. Cố dấu nỗi buồn đang dâng lên trong lòng.
****
Buổi tối
thứ 7, ngày 2, tháng 11.
Hôm nay là
sinh nhật Sơn. Nam đã đóng bộ đàng hoàng. Tuy là dự sinh nhật nhưng Nam vẫn
bướng bỉnh, không chịu mặc nguyên bộ vest. Thay vào đó, cậu chọn cho mình quần
jean, áo len trắng cổ cao và áo giả vest tối màu. Tất cả đều của các thương
hiệu nổi tiếng, tuy phóng khoáng nhưng vẫn đủ lịch lãm.
Nam ngó
đồng hồ, đã hơn 9h mà mãi Miên vẫn chưa chịu xuống. Cậu ghét nhất là chờ đợi
nên cứ 5 phút lại réo một lần:
-
Xong chưa Miên ơi?
-
Chờ chút, sắp xong rồi.
-
Cái chờ chút ấy mất gần ba mươi phút rồi đấy. Nam làu bàu
trong miệng.
Nếu không phải đã hứa với Sơn là sẽ hộ tống Miên tới điểm
hẹn. Chắc cậu đã phóng xe đi một mình từ
lâu. Chán nản, Nam rút máy điện thoại ra chơi điện tử cho hết thời gian. Một
lúc sau thì Miên đi xuống.
-
Xin lỗi, cậu chờ lâu không?
Nam há hốc miệng ra ngắm Miên, tới mức không nói được lời
nào. Tối nay Miên cứ như một người khác. Cô đang mặc một chiếc váy ren trắng
kiểu cổ điển với những xếp nếp tinh tế, dài tới gối. Điểm nhấn là kiểu xếp li
ngang vai, tôn lên làn da trắng, bờ vai thon nhỏ, cùng chiếc cổ cao của Miên.
Chiếc váy không hở hang nhưng vẫn khiến Miên thật quyến rũ. Một vẻ đẹp trong
sáng, mong manh vô ngần. Để chống lạnh, Miên cầm thêm chiếc áo khoác lông thỏ
cùng màu. Miên cũng búi tóc lên cao, hở ra đôi hoa tai ngọc trai dior rất hợp
với váy. Đã thế hôm nay cô còn trang điểm nhẹ, hàng mi đã cong nay được chuốt
mascara khiến nó thêm dày và đôi mắt thêm long lanh. Đôi môi màu hồng nhạt
khiến miên đẹp một cách vô cùng dịu dàng. Nam á khẩu, nhìn chằm chằm Miên cả
phút làm cô phát ngại:
-
Cái mặt tớ nó dính gì sao? Hay trang điểm bị lỗi chỗ nào à?
Lúc này,
Nam mới sực tỉnh:
-
Không có gì. Nhưng cậu có son đỏ không? Buổi tối đừng đánh son
hồng nhạt. Tuy bây giờ, dưới ánh sáng đèn này, nhìn thì xinh. Nhưng lát nữa vào
bar cậu sẽ nhạt nhòa lắm.
Miên lục
trong cái clutch màu trắng, hình logo của chanel ra một thỏi son Tom Ford màu
đỏ Blood of vampire.
- Dùng cái này được
không?
Nam mở nắp
thấy cây son còn mới nguyên:
-
Cậu chưa dùng bao giờ à?
Miên ngại
ngùng:
-
Ừ, tất cả là do anh Sơn chọn mua đưa cho tớ. Anh ấy chọn từ
cái váy, đôi giày, lẫn màu son. Tớ chỉ mỗi việc mặc vào thôi.
Nam thầm
khen gu thẩm mỹ của Sơn thật tinh tế. Tất cả phụ kiện và trang phục đều rất hợp
và tôn lẫn nhau. Khiến vẻ quê mùa của Miên hoàn toàn biến mất. Nhìn cô như một
tiểu thư nhà giàu đẳng cấp. Giờ so ra, Miên đẹp không thua Hồng Nhung:
-
Thế còn kiểu tóc?
-
A, cái đó tớ tự chọn.
-
Hợp với ấy lắm. Nam nói thật lòng mình. Chợt nhớ phải nhanh
kẻo muộn, Nam lấy chiếc khăn trong túi áo vest ra đưa Miên.
-
Này, lau son đi rồi tô màu mới. Nhanh còn đi.
Miên không
dám cãi lời, lau nhanh vết son. Sau đó, đưa thỏi Tom Ford lên môi. Nhưng vì
không có gương nên vết son không thành hình, lem lung tung. Nam thấy thế bèn
giật lấy:
-
Thôi để tớ đánh hộ cho nhanh.
Miên khá
bất ngờ, nhưng cũng ngoan ngoan đưa son cho Nam. Để cho tiện đánh son, Miên và
Nam phải đứng thật sát. Một tay nam để dưới cằm và khẽ nâng gương mặt Miên lên.
Hai gương mặt đối diện, bốn mắt nhìn nhau. Nam thấy tim mình đập đánh thụp một
cái, bèn đẩy mặt Miên ra:
-
Này, nhìn gì chằm chằm vào tớ thế? Nhìn thế sao mà đánh cho
cậu? Nam giả bộ cáu.
-
Xin lỗi, tại tớ không biết nhìn vào đâu.
-
Ngốc, nhắm mắt lại là xong mà.
Miên ngoan
ngoãn nghe theo, nhắm mắt, chu miệng ra. Làm Nam khi nhìn thấy cái miệng xinh
xắn ấy, tim đập, tay run, cũng không tô được lại đẩy ra lần hai:
-
Lần này lại làm sao? Miên ngạc nhiên.
-
Nhắm mắt lại, và để cái miệng bình thường đi.
-
Hiểu rồi. Miên ngoan ngoãn.
Một lần
nữa Nam nâng gương mặt Miên lên vừa tầm. Cảm nhận làn da mịn màng , mát lạnh dưới
tay. Sau đó nhẹ nhàng tô son thật chậm. Anh muốn được ngắm Miên gần như thế này
lâu hơn. Từ từ thưởng thức hàng mi dày phủ bóng lên làn da trắng. Chiếc mũi
thanh tú hơi hếch, và đôi môi trái tim ngọt lịm. Lòng Nam quặn lên ham muốn
được hôn lên nó, đè mạnh, nghiến ngấu làn môi mềm mại quyến rũ ấy. Cố kìm nén, Nam
nuốt nước bọt rồi buông Miên ra:
-
Xong rồi đấy.
-
Cảm ơn. Miên mỉm cười.
Lúc này nhìn
Miên thật quyến rũ với màu son đỏ. Tuy màu hồng nhạt cũng rất xinh, nhưng so
với màu đỏ đậm hơi nhũ của blood of the vampire thì còn thua xa. Nam không cho phép
mình được ngắm Miên thêm chút nào nữa. Anh và Miên cùng nhau ra xe.
Trong xe,
Nam ngửi được hương miss dior thoang thoảng. Mùi thơm nhẹ, dịu dàng rất hợp với
Miên. Nhưng anh vẫn thích cái mùi hương cũ, gần giống mùi khu vườn nhà vào mùa
xuân, mùi Miên tỏa ra hàng ngày. Nó rất thân quen với anh. Nam không biết tại sao
cô lại có mùi hương ấy. Đấy có lẽ là một bí mật của cô. Nhưng thôi, mùi này
cũng không đến nỗi. Nghĩ vậy Nam bèn nói:
-
Ấy dùng nước hoa Miss doir à?
-
Tớ không nhớ. Anh Sơn gửi một hộp to đùng. Trong đấy có tất
cả đồ tớ đang mặc, thêm một lọ nước hoa màu hồng nhạt nắp hình nơ bạc, chẳng để
ý hiệu gì.
Nam bật
cười, cô bé ngốc này còn không biết tất cả đồ mang trên người đều là hàng hiệu.
Váy, áo khoác lông thỏ, clutch hình logo, tất cả của Channel. Giày màu bạc của Louboutin.
Son lì của Tom Ford. Khuyên tai và nước hoa Dior. Nam đoán tổng thiệt hại phải tám
số không. Xem ra ông anh rất coi trọng lần ra mắt này của Miên. Thế mà cô bé
ngốc chẳng biết gì. Cứ nghĩ mình tham gia một buổi tiệc sinh nhật bình thường.
Và những món hàng hiệu xa xỉ này, chắc được Sơn gom trên mấy shop ở đường Bà Triệu.
Nam thấy
trong lòng những cảm xúc buồn, vui, lo lắng đang thay nhau ngự trị. Anh buồn vì
tình cảm đơn phương dành cho Miên. Anh vui vì Sơn, sau một thời gian dài cô
đơn, cuối cùng cũng tìm được người con gái tốt. Qua cách Sơn tỉ mỉ chọn từng
món đồ hiệu, cắt hết giá, bỏ hộp đưa Miên. Anh biết Sơn rất trân trọng tình cảm
với cô. Nhưng anh cũng dấy lên sự lo lắng. Sơn vốn có rất nhiều người hâm mộ,
nhưng mãi không yêu ai. Bây giờ mới chịu yêu Miên. Tất cả đều vô cùng tò mò về
người yêu của anh. Nay anh mang Miên tới, không khác gì vứt cô vào giữa bầy
sói. Nhưng Miên thì ngốc nghếch, cô ấy còn chưa biết những gì đang chờ mình ở
phía trước. Rồi không biết Miên sẽ xoay xở ra sao. Cũng vì những lo lắng ấy, Nam
quyết định tham gia buổi tiệc tẻ ngắt, chán phèo này của ông anh. Anh muốn ở
bên và giúp đỡ cô cùng Sơn có một buổi tiệc ra mắt ấn tượng.
Xe dừng
tại Luxury bar trên đường yên phụ. Đây là một trong những bar đẳng cấp nhất Hà
Nội. Không phải vì những chiêu trò câu khách rẻ tiền. Chủ quán, vốn là bạn của
Sơn trong câu lạc bộ Hi-end, đã bỏ bao tâm huyết xây dựng bar với hệ thống ánh
sáng và âm thanh hoàn hảo bậc nhất Hà Nội.
Đêm nay,
Luxury còn khoác lên một diện mạo mới với những lẵng hoa chúc mừng sinh nhật
Hoàng Sơn. Cổng vào cũng được trang trí bằng hoa hồng David Austin. Nam đoán,
đây là quà của quán dành cho Sơn. Anh ngó những bông hồng ngoại nhập đẹp long
lanh, nhưng chẳng ăn nhập gì tới khung cảnh xung quanh, lòng phì cười vì độ sến
sẩm mà nó mang lại. Tuy thế khách khứa có vẻ rất hào hứng, thi nhau chụp ảnh
với cổng chào hoa hồng.
Hai người
vừa bước khỏi xe đã thấy Sơn chạy lại đón. Anh trầm trồ trước vẻ đẹp của Miên:
-
Ôi Miên, xoay một vòng anh xem nào? Tất cả rất vừa vặn đúng
không?
Miên vừa
xoay một vòng, vừa cười khanh khách khoái trá.
-
Vừa như in luôn. Em còn không thể tin đây là mình. Mắt thẩm
mĩ của anh đúng là số một.
-
Của stylist đấy. Anh gửi số đo của em cho họ, nói qua về yêu
cầu cho buổi tiệc. Việc còn lại cứ để họ chọn. Nhưng mà bất ngờ quá. Anh không
ngờ em xinh như thế này đấy.
Miên được
khen, một lần nữa lại cười khanh khách sung sướng. Hai người cứ thế vô tư đùa
qua đùa lại, không để ý là Nam cố tình đi lùi phía sau, giữ một khoảng cách
nhất định. Cậu im lặng nhìn hai người vui vẻ bên nhau mà thoáng chút chạnh
lòng. Mỗi khi thấy Sơn có cử chỉ thân mật như nắm tay, vuốt tóc, hay nhẹ kéo
Miên vào lòng. Nam thấy tim mình lại nhói lên một cái đau điếng.
Cho tới
hiện tại, Miên thấy mình như nàng lọ lem. Tuy chỉ đóng vai nàng lọ lem trong
một đêm, nhưng cũng là một trải nghiệm tuyệt vời. Cách đây một tuần, khi Sơn
nói về bữa tiệc. Miên đã giãy nảy lên mà từ chối quyết liệt. Sơn phải thuyết
phục mãi cô mới đồng ý. Ba hôm sau, anh mang tới cho cô một thùng. Bên trong có
đủ thứ quần áo, phụ kiện. Ban đầu cô định đem trả lại, vì thấy có vẻ đắt. Song
nghĩ lại, nếu trả thì cô biết mặc cái gì? Không thể để danh tiếng Sơn bị tổn
hại vì quần áo của cô. Nghĩ thế nên cô mặc chúng. Không ngờ mọi thứ lại đẹp và
sang trọng đến vậy. Chúng khiến cô tự tin hơn rất nhiều.
Vào bên
trong bar, Miên thấy mình thật sáng suốt khi quyết định mặc đồ Sơn đưa. Những
người bạn của anh đều rất đẹp. Ở họ toát ra vẻ giàu có một cách tự nhiên. Không
chỉ bằng phục sức, mà ngay cái phong thái đã toát ra vẻ thượng lưu, thành công.
Sự tự tin ban đầu, bây giờ vơi đi mất một nửa. Trái tim chuột nhắt trong Miên
nhắc nhở cô chỉ là con vịt đang lạc vào giữa bầy thiên nga xinh đẹp. So về nhan
sắc, cô chỉ dừng lại mức dễ thương. Còn những người bạn của Sơn, không thiếu
người mẫu, ca sỹ, diễn viên vừa nổi tiếng vừa xinh đẹp. Nếu gặp những người này
trong trường hợp khác, chắc Miên sẽ chạy lại mà xin chữ kí. Nhưng hôm nay, tất
cả họ đều nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.
Sơn rất
tâm lý khi luôn bên cô, lúc cầm tay, lúc ôm eo nhẹ nhàng. Sự tự tin thoải mái
nơi anh truyền sang, cũng khiến cô vững tin hơn một chút. Sơn dẫn Miên qua mấy
bàn chào hỏi đám bạn trai thân nhất của anh. Ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên và mừng cho sơn:
-
Giời ạ! Tưởng hắn gay chứ. Nào ngờ bị bắt mất hồn bởi cô cừu
non dễ thương này. Sơn à, cho nắm tay cái được không?
Một người
bạn của Sơn đùa. Anh bèn kéo Miên vào sát hơn, đáp lại:
-
Thích chết hả? Cậu cứ động vào thử xem. Cái biểu cảm đanh đá
của Sơn làm cả bọn cười ồ.
-
Em ơi, cẩn thận hắn đào hoa lắm. Bây giờ nghĩ lại vẫn kịp
đấy. Người khác nhảy vào.
-
Thằng này khôn quá. Yêu muộn nên người yêu trẻ măng. Biết
thế tao không lấy vợ sớm. Một người khác than thở.
Miên chỉ
biết cười trừ trước những lời nói đùa của mọi người. Cô để mặc cho Sơn giải
quyết với đám bạn anh. Về phần mình cô cố gắng tỏ vẻ tự tin, nhưng trái tim
chuột nhắt cứ nhắc nhở: “ Mày đang lạc vào đẳng cấp khác đấy. Biết anh vừa đòi
nắm tay mày là ai không? Anh ấy là diễn viên nổi tiếng trên truyền hình đấy. Má
ơi, còn mấy anh kia chắc cũng không kém. Xem lại mình đi. Người ta đối xứ với
mày như vậy, là do hiểu lầm mày là công chúa đấy. Tỉnh lại đi! Đây chỉ là một
giấc mơ và mày sẽ phải trở lại nguyên hình là mày sau tối nay thôi.” Những suy
nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu Miên khiến cô không thoải mái lắm. Lâu lâu cô
lại ôm lấy cánh tay Sơn để tiếp thêm tự tin cho mình. Sơn nhận thấy điều ấy nên
anh luôn sát bên Miên. Lúc nắm lấy tay cô, có lúc lại hôn lên tóc cô tình cảm.
Tất cả
những hành động ấy đều không thoát khỏi con mắt của Nam. Từ khi vào bar, anh
chọn ngay cho mình một bàn trong góc, tránh xa tất cả mọi người, và im lặng
quan sát Sơn và Miên. Một vài cô gái thấy anh lẻ loi một mình, muốn lại gần bắt
chuyện. Nhưng gặp khuôn mặt đằng đằng sát khí, thêm ánh mắt lạnh băng, sắc như
dao thì thay đổi ngay ý định. Nam cứ thế, vừa uống rượu vừa dõi mắt theo Miên.
Tối nay
quả thật Miên rất xinh và thu hút, khiến anh không thể rời mắt. Tuy cô không
đẹp một cách lộng lẫy, hoặc xinh theo kiểu dễ thấy như các hot girl khác trong
bar. Miên thu hút ánh nhìn theo cách của riêng cô. Nam cũng không biết mô tả vẻ
đẹp đó như thế nào. Nó rất khác với những cô gái từa tựa xung quanh. Ở Miên,
toát ra sự dễ thương, vẻ trong sáng thánh thiện. Anh thấy tim mình đập mạnh
trước nụ cười hiền lành và sự bẽn lẽn ngây thơ của Miên. Nhưng lòng anh cũng
thoáng đau đớn nhận ra, mình hoàn toàn không còn cơ hội có được người con gái
ấy. Nếu như bạn trai của cô là một ai đó khác, không phải Sơn. Chắc hẳn Nam
không ngại mà lên ngay kế hoạch cưa đổ cô. Nhưng đằng này, Nam thấy Miên và Sơn
rất đẹp đôi. Sơn là một doanh nhân trẻ, thành đạt. Anh chắc chắn sẽ là chỗ dựa
tin cậy, mang lại cho Miên hạnh phúc. Nhìn cách Sơn âu yếm hôn nhẹ lên tóc
Miên, hay cách hai người lồng ngón tay vào nhau. Nam biết Sơn phải yêu Miên rất
nhiều nên anh mới làm thế. Từ trước tới nay, Sơn như một tảng băng lạnh lùng
đối với phái nữ. Chưa bao giờ rung động, chưa bao giờ âu yếm. Nhiều lúc còn
khiến Nam băn khoăn về giới tính của anh trai mình. Nay, cuối cùng tảng băng
tưởng như không thể phá bỏ ấy đã tan chảy hoàn toàn trước vẻ thánh thiện của
Miên. Kể ra cô nàng nhà quê này cũng giỏi thật, khiến một kẻ tưởng như không
còn ham muốn đàn bà ấy bỗng chốc biết yêu. Và khiến một kẻ sát gái số một như
anh đây, bỗng chốc trở thành kẻ thất tình, bại trận. Nghĩ tới đây, Nam không
khỏi chạnh lòng, anh khẽ thở dài, đưa ly rượu lên uống cạn.
Lúc này ,
sau khi đi hết mấy bàn bạn trai, giờ Sơn đưa Miên qua bàn mấy cô bạn gái. Khi
tới đây Miên khớp thật sự. Cô nào cô nấy trang điểm bắt mắt, váy áo hợp thời,
nước hoa thơm lừng. Nhưng mọi người đón chào cô một cách rất nhã nhặn, lịch sự,
không bỗ bã như mấy ông con trai.
Bất ngờ,
một nhân viên quán bar tới gặp Sơn có việc. Quản lí muốn gặp anh thảo luận một
việc nào đó. Sơn đứng tần ngần một lúc. Anh không muốn rời khỏi Miên một phút
nào cả. Nhận thấy điều đó, Miên nói với anh:
-
Em ổn mà, anh cứ đi đi. Em ở đây với các chị, không sao đâu.
Không còn
cách nào khác, Sơn đành bỏ đi. Trước khi đi, anh dặn:
-
Em chờ anh ở đây, đừng đi đâu, anh quay lại ngay.
Sơn vừa đi
khỏi, một chị ngó cái clutch chanel hình logo của Miên thán phục:
-
Trời ơi, cái này chị mê lắm nè. Em mua ở đâu vậy? Chị đặt
tiếp viên hàng không mua bên pháp mà cháy hàng không có.
Miên ngại
ngùng:
-
Là anh Sơn sắm cho em.
-
Trời ơi, sao mà Sơn cưng em quá vậy. Cái này gần mười ngàn
đó chứ ít đâu. Một chị khác thốt lên hâm mộ.
-
Đồ hôm nay em mặc là do anh Sơn chọn mua cho em hết đó. Miên
thật thà.
Nghe Miên
nói vậy, mấy cô gái cùng bàn nhìn nhau theo kiểu rất ngụ ý. Mà ý tốt hay xấu
Miên cũng không rõ. Một trong số đó bắt đầu tò mò hơn về cô:
-
Năm nay em bao nhiêu tuổi vậy bé?
-
Dạ, em mười chín.
-
Ba mẹ em làm gì?
-
Ba em làm công nhân trong công ty thủy sản, mẹ em làm giáo
viên ạ.
Miên lại
thấy các chị cùng bàn nhìn nhau rất ngụ ý lần thứ hai. Một chị khác tò mò hỏi
Miên:
-
Hai người sao mà quen nhau vậy?
-
Em tới ở nhờ nhà anh ấy. Xong rồi tiếp xúc lâu thì yêu thôi
ạ.
Lại nhìn
nhau ngụ ý lần thứ ba. Miên không ngốc tới mức không nhận ra những cái nhìn mọi
người trao nhau. Lòng cô bất giác gióng lên hồi chuông cảnh báo. Tâm trạng vì
thế cũng không được thoải mái lắm. Đang khó chịu thì bất ngờ, Nam cầm ly rượu
lại bàn của Miên chào mọi người:
-
Hello các người đẹp. Cho em cụng ly cái nào.
Thấy Nam
tới, mọi người đều vui vẻ cụng ly với cậu. Nam giả bộ nhăn nhó nói với mọi
người:
-
Các tỉ tỉ cho em mượn chị dâu em một lát được không? Đang có
việc muốn nói.
-
Thì nói ở đây luôn đi.
-
Không, việc gia đình. Em cần nói chuyện riêng với chị dâu em
cơ.
Nam giải
thích, rồi kéo tay Miên lại thẳng bàn của mình. Cô bối rối theo anh. Dù sao lúc,
ở bên Nam cũng thoải mái hơn so với ở cùng với mấy bà chị lắm chuyện.
-
Này, cậu bảo tớ đến đây có việc gì? Miên tò mò hỏi Nam.
-
Đứng đây chơi thôi. Hay thích qua đó làm mồi cho mấy bà xoi
mói thì tùy. Nam trả lời.
Đương
nhiên là Miên thà ngồi một xó với Nam, còn hơn ra chỗ mấy bà kia. Nam biết rất
rõ điều ấy. Vì từ khi vào bar, anh dõi theo Miên không rời phút nào. Anh đọc
được sự không thoải mái của Miên trước các chị sành điệu. Nam bèn tới, giả đò
kiếm chuyện để kéo cô về bên mình.
Hai người
ngồi im lặng một lúc lâu. Nam bỗng cảm thấy căng thẳng không biết nói gì. Bình
thường, trước đám con gái anh chém gió thành bão, mỗi lời tuôn ra đều ngọt ngào
như mật ong. Nay bên Miên, anh bỗng tắt điện. Cuối cùng, Nam kéo Miên ra ban
công để cùng nhìn xuống bên dưới.
Xin nói rõ
hơn một chút, Luxury bar bao gồm hai tầng, tầng một cho sân khấu biểu diễn và
khách thông thường. Tầng hai là dọc hành lang hình chữ U bao quanh phòng. Hôm
nay, quán để riêng không gian tầng hai cho tiệc sinh nhật Hoàng Sơn.
Lúc này, Miên
và Nam đang đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống đám khách bên dưới. Nam chỉ
cho Miên các kiểu nhảy trong bar.
-
Kìa, ấy thấy cố bé kia không?
Miên nhìn
theo tay Nam chỉ. Một cô gái khá xinh, đang nhún nhún nhẹ nhàng theo nhạc.
Thỉnh thoảng bỏ điện thoại ra nhắn tin.
-
Thấy, có gì đặc biệt không? Miên hỏi.
-
Cô bé đó mới đi lần đầu. Hoặc lâu lâu mới đi nên còn ngại
không dám thể hiện. Đó là kiểu ngây thơ. Kìa kìa, nhìn sang bên kia đi.
Một cô
nàng khác đang vừa nhảy vừa lắc lắc mái tóc, hết quay, lại hất, lại xoa.
-
Đó, cái đó gọi là bứt tóc quằn quại. Bảo đảm vài bữa đầu
không còn một sợi.
Miên bật
cười trước câu nói hài hước của Nam. Cậu vẫn tiếp tục:
-
Rồi, tiếp theo nhé. Thấy cô gái váy đỏ không?
Miến nhìn
theo tay chỉ, thấy một cô gái váy đỏ đang uốn cong mình lượn sóng từ đầu tới
chân.
-
Rồi. Lần này để tớ đoán. Đó là kiểu sâu đo đúng không? Nãy
giờ chắc đo được nguyên cái bar này rồi đó.
Nam định
nói đấy là kiểu lượn sóng. Nhưng anh thích cái suy nghĩ về con sâu đo của Miên
hơn. Nó khiến anh phá ra cười. Miên tiếp tục:
-
Thấy bạn nam góc kia không?
-
Chỗ nào cơ?
-
Góc trái, áo đen đấy.
Miên chỉ
một bạn đang vừa nhảy vừa xoay tròn tay như DJ điều khiển nhạc.
-
Đó là kiểu kì ghét.
Miên vừa
nhảy lại điệu đó, vừa lấy tay như đang kì ghét bẩn trên lưng Nam. Cô làm anh
phì buồn cười. Phát hiện ra Miên rất nghịch ngợm. Cái kiểu ghịch ngầm không
lường trước được, vô cùng nguy hiểm.
Hai người
đang cười nói vui vẻ thì Sơn đi tới, mang theo một ly nước cam cho Miên. Mải
đùa kiểu nhảy kì ghét, Miên không để ý, vô tình hất đổ ly nước vào người mình.
Chiếc váy trắng loang lổ vệt vàng của nước cam. Cô vội vã xin phép đi xuống
phòng vệ sinh để gột cho sạch. Sau khi gột xong vết bẩn, cô cũng tiện thể giải
quyết nỗi buồn.
Lúc ấy bên
ngoài, chỗ rửa tay, Miên nghe tiếng mấy cô gái mới vào để trang điểm lại. Một
giọng nữ trong số ấy thánh thót:
-
Hôm nay anh Hoàng Sơn làm mình thất vọng quá nhỉ?
Miên nghe thấy tên Sơn thì dỏng tai nghe không sót một từ.
Một giọng khác đáp trả.
-
Ừ, bạn gái gì bình thường ghê. Chả có gì đặc biệt. Tưởng lão
yêu người nổi tiếng nào nên phải giấu. Ai ngờ là con nhóc hỉ mũi chưa sạch.
“Đang nói về mình à???” Miên chột dạ.
-
Em thấy cô bé đó có vẻ hiền mà. Một giọng khác phản đối.
-
Hiền cái con khỉ. Mới mười chín tuổi đã yêu, rồi còn biết
moi tiền đàn ông. Nghe nó nói không? Bố công nhân, mẹ giáo viên mà mặc Channel,
với Dior. Chỗ ấy toàn mấy ngàn không đó,
riêng cái clutch đã mười ngàn rồi. Mỗi một lần đi tiệc mà được ông Sơn mua cho
từng ấy thứ. Hỏi xem từ đầu tới giờ nó tích được bao nhiêu rồi? Giọng một cô
đanh đá.
Miên giật mình ngó xuống bộ đồ loang lổ. Cô đoán chắc nó
cũng đắt, nhưng không ngờ là hàng hiệu cao cấp với giá trên trời. Đáng lẽ cô
phải thông minh hơn mà đoán ra. Với vị thế giám đốc tập đoàn bất động sản nổi
tiếng của Hà Nội, Sơn sẽ chi mạnh tay cho lần ra mắt này của cô. Nhưng nói qua
cũng phải nói lại, con bé nhà quê mười chín tuổi, cả đời chỉ mặc hàng chợ làm
sao định giá được thứ hàng hiệu đẳng cấp quốc tế.
Một giọng họa mi thánh thót khác vang lên:
-
Ừ, chị nói đúng. Hồi bằng tuổi nó em còn chưa có mối tình
đầu. Con bé ấy giả vờ ngây thơ thôi chứ ghê thật. Chắc ngủ với nhau rồi cũng
nên.
Giọng lúc nãy đồng ý ngay lập tức:
-
Thì nghe nó nói không. Em ở nhờ nhà anh ấy, rồi yêu nhau.
Chị đoán ngủ với nhau rồi. Không thì làm sao có chuyện moi tiền dễ dàng thế
được.
Miên chết
lặng khi nghe những người kia nói về mình. Khỏi cần ra cô cũng biết họ gồm
những ai. Để kết thúc màn đặt điều này, Miên xả nước cảnh báo, rồi mở cửa đi
ra:
-
Em xin lỗi, cho em được giải thích. Đúng đồ này anh Sơn mua
cho em thật. Nhưng em không biết nó đắt đến thế. Nếu biết em sẽ không nhận. Xin
các chị chưa hiểu rõ, đừng đặt điều về em.
Ba bà chị
xinh đẹp khi thấy Miên bước ra từ phòng vệ sinh thì hết hồn. Họ biết cô đã nghe
hết, bèn ú ớ giải thích:
-
Đâu, chị nói đùa thôi ấy mà. Thôi, bọn chị xong rồi chị ra
trước nhé.
Còn một
mình trong phòng vệ sinh, nước mắt Miên trào ra. Cô cảm thấy mình bị đổ tội một
cách oan ức. Cô thấy mình bị lên án những chuyện mà cô không làm. Sao con người
ta có thể đặt điều những thứ kinh khủng như vậy về một người khác, người mà họ gặp
lần đầu và nói chưa tới chục câu? Lý do là gì? Ghen ghét đố kị, hay chỉ đơn
giản là để có chuyện mua vui cho bản thân? Dù vì lý do gì, lần đầu tiên Miên
nhận ra con người rất ác với nhau. Trước mặt thì có thể ngọt ngào, nhưng phía
sau không biết họ nói gì về mình. Những lời đặt điều thêm bớt về cô, mỗi lời
như những nhát dao khiến tâm hồn trong sáng của Miên đau nhói.
Không chịu
nổi, Cô òa khóc nức nở.
***
Miên quay
lại sàn nhảy với đôi mắt mọng nước. Tất cả không thoát khỏi ánh mắt Hoàng Nam,
cậu hỏi ngay:
-
Sao ấy đi lâu thế?
-
Tớ mệt, tớ muốn về.
-
Lúc nãy còn nhảy nhót vui vẻ lắm mà. Sao vào trong toilet
xong, mắt sưng húp đòi về? Tiếc cái váy à?
Miên lắc
đầu:
-
Không, anh Sơn đâu rồi?
-
Anh ấy đi tiếp khách rồi. Hôm nay sinh nhật anh ấy, làm sao
có thể trốn vào một góc thế này được.
Miên buồn
xo, mệt mỏi:
-
Tớ muốn về quá, không muốn ở đây nữa. Ấy đưa tớ về nhé?
Nam nhìn
Miên chăm chú. Mắt cô vẫn còn đỏ và mọng nước. Vét lem của mascara dù được lau
kĩ nhưng vẫn còn vết mờ dưới mi. Khuôn mặt buồn, thất thần như đang muốn chạy
trốn khỏi chỗ này. Không để cô hỏi lần hai, anh cầm áo khoác kéo cô đi tìm Sơn.
-
Anh, bọn em về trước nhé. Miên bị nhức đầu. Nam nói với Sơn.
Sơn lo
lắng nhìn Miên:
-
Em không sao chứ? Để anh đưa em về.
Miên lắc
đầu:
-
Em chỉ hơi nhức đầu, chắc nhạc to quá, không sao anh ạ. Anh
còn nhiều bạn bè thế này thì phải tiếp họ chứ.
Sơn cầm áo
khoác lên:
-
Họ chờ được, anh quay lại sau. Để anh đưa em về.
Nam ngăn
Sơn lại:
-
Để em đưa Miên về. Em cũng chán bữa tiệc tẻ ngắt này rồi.
Tiện thể đưa Miên về luôn. Anh ở lại đi.
Sơn ngẫm
nghĩ một chút rồi gật đầu. Miên cùng Nam ra xe. Trên đường đi, hai người chào
bạn của Sơn. Nam rất hay dùng từ chị dâu để gọi Miên:
-
Các anh ở lại. Em đưa chị dâu em về.
…
-
Chị dâu mệt nên em đưa về đây.
…
-
Thôi, để bữa sau. Ông anh giao nhiệm vụ cao cả là đưa bà chị dâu em về.
Những lời
nói ấy, tuy đơn giản, nhưng nó có ý nghĩa to lớn. Nó thể hiện sự ủng hộ của anh
cho mối tình của Sơn và Miên. Đồng thời, bộc lộ sự thân thiết của cô với gia
đình Hoàng Sơn. Hai từ chị dâu khiến người khác không khỏi hâm mộ.
Khi hai
người đã yên vị trong xe, Nam mới quay sang hỏi Miên:
-
Nào, có chuyện gì xảy ra ở toilet? Kể thật cho tớ nghe đi.
Miên ngẫm
nghĩ một lát, cô không muốn kể vì ngại. Nhưng nỗi buồn không được giải tỏa
khiến cô còn khó chịu hơn. Cuối cùng, Miên bèn ấm ức kể lại sự việc. Cô lo lắng
hỏi Nam:
-
Thế cậu có nghĩ tớ yêu anh Sơn vì tiền không? Suy nghĩ này
chắc nhiều người nghĩ.
Nam lườm
cô muốn rách mắt:
-
Cậu làm được thế thì tớ đã mừng.
Sau đó anh
trầm ngâm nhận xét:
-
Cậu sẽ phải tập quen dần với áp lực. Anh Sơn dù sao cũng là
một người trẻ và thành đạt. Cậu sẽ bị ghen ghét, đặt điều nhiều lắm.
Rồi cậu
nói thêm:
-
Tớ cũng chả hiểu sao anh ấy yêu cậu. Nhìn hai người cứ như
hai thái cực khác nhau. Nếu là tớ, chắc không đủ dũng cảm mang cậu đi ra mắt
như thế.
Miên quay
sang đấm cho Nam một trận làm cậu la oai oái. Rồi sau đó cậu lại tiếp:
-
Nhưng công nhận ấy giỏi, Anh Sơn đã không yêu ai từ lâu. Tớ
còn nghĩ ông này có vấn đề về giới tính. Không ngờ do gu của lão khác người.
Miên lại đập
cho Nam một trận nữa. Nam vừa cười, vừa
để yên cho cô đập. Sau đó yên lặng một lúc, anh tiếp:
-
Dù sao tớ cũng khuyên cậu một câu. Hãy tự tin vào bản thân.
Vì chính cậu là người được anh Sơn chọn. Và lý do đó cũng đủ để cậu tự tin vào
bản thân mình rồi.
Miên im
lặng nghe Nam nói. Xấu hổ vì chỉ mình cô biết sự thật phía sau. Nhưng dẫu sao
Miên cũng thấy lòng thật ấm áp. Nam hôm nay như một người khác. Dù không biết
đã uống nhầm thuốc gì, nhưng cũng rất tốt với cô. Khiến Miên có cảm giác tin
tưởng được nơi anh. Nghĩ vậy, Miên lí
nhí:
-
Cám ơn cậu nhé.
-
Không có gì. Nam mỉm cười.
Tối nay,
Nam chứng kiến tất cả từ xa. Anh biết sau này, Miên sẽ còn gặp rất nhiều khó
khăn vì sự chệnh lệch đẳng cấp. Trong lòng anh, vừa muốn đôi uyên ương mới chớm
này chia tay mau chóng. Vừa muốn họ hạnh phúc bên nhau. Sự ích kỉ lo cho tình
cảm của bản thân cuối cùng phải đầu hàng tình anh em trong gia đình, cộng với
sự cao thượng mong người mình yêu hạnh phúc. Nam biết trái tim mình sẽ đau lắm,
nhưng anh vẫn chọn đứng bên lề cuộc đời Miên. Sẽ bảo vệ và lo lắng cho cô từ
xa. Còn tình yêu này, sẽ được anh giấu kín, và mãi chôn trong tận sâu trái tim
mình. Nghĩ vậy, Nam cố nén tiếng thở dài.
Ngoài
trời, mưa bắt đầu rơi…