Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 3: Chương 3: Cô nhi viện thiên đường




Bảy giờ bốn lăm sáng ngày hôm sau:

Hải Huệ thám thính ngoài cửa, sau khi mẹ cô và ba cô đi khuất cô nhanh chóng giúp chị gái chuyển đồ ra trước cổng đợi Tuấn Phong đến đón.

– Chết!

– Sao thế em?

– Em để quên điện thoại ở nhà rồi anh.

– Mình đi xa lắm rồi đó. - Ông Dũng nhăn mặt nhìn vợ

– Xa gì, mới có đoạn à. Anh quay xe lại đi về lấy điện thoại không ở bệnh viện gọi có việc gì đột xuất thì sao? - Bà Lan sốt sắng.

– Thôi mà, hôm nay là chủ nhật, em có thể gác công việc lại một bên được không, đã lâu lắm rồi chúng ta không có thời gian tận hưởng một ngày nghỉ bình yên bên nhau. - Ông Dũng nhăn mặt nhìn vợ ý trách móc bà không quan tâm mình, hầu hế thời gian của bà dành cho công việc ở bệnh viện và hai cô con gái, dường như ông đã bị lãng quên. Ngoài ra điều quan trọng hơn nữa là ông không thể đưa bà quay về nhà lúc này được.

– Nhanh lên chị ơi, mãi em mới nhờ được ba đưa mẹ đi trung tâm thương mại chơi đó.

– Chu choa, em gái tôi, thông mình thế chứ lại. yêu quá đi mất. - Hải băng cười híp mắt, tay ôm lấy hai má em gái mà khen ngợi.

Kế hoạch do Hải Huệ vạch ra, cô đã nhờ bố mình đưa mẹ ra khỏi nhà để tránh bà chạm mặt với Tuấn Phong. Bà không thích anh, đặc biệt là từ khi anh rời khỏi ngành bà lại càng không thích anh. Từ trước bà đã luôn tìm cách tách anh và cô ra, đơn giản chỉ vì một điều bà sợ cô sẽ lại gặp chuyện khi ở gần anh. Chính vì muốn tách anh ra xa con gái mình nên bà mới đồng ý cho cô sang Pháp du học mặc dù đó không phải là điều bà mong muốn. Nhưng bà đâu biết được rằng những gì đã được định mệnh sắp đặt từ trước thì dù bà có cố gắng ngăn cản đến bao nhiêu đi chăng nữa thì chuyện gì phải đến thì nó sẽ đến.

Xe đến sau khi chuyển đồ lên xe, Hải Băng tót luôn lên ghế cạnh Tuấn Phong.

– Xe xịn êm thế nhờ, hôm trước tối quá nên chưa nhìn thấy hết nội thất. - Hải Băng chui tọt vào trong xem ngồi chễm chệ nơi ghế phụ ngay cạnh Tuấn Phong.

– Này chị, xuống đây đi, anh Phong không cho ai ngồi ghế trên ấy đâu. - Bảo Trâm trợn mắt chồm lên ghế trước kéo vai Hải Băng.

Tuấn Phong nhíu mày, Hải Băng ngơ ngác nhìn Bảo Trâm, rồi rướn mắt nhìn sang Tuấn Phong.

– Có quy định này nữa sao?

– Thắt dây an toàn vào. - Tuấn Phong nhếch mép cười, nổ máy đi thẳng trước sự ngạc nhiên khó hiểu của hai cô gái.

Điều này làm cho Bảo Trâm không hài lòng chút nào, lòng đố kị của cô nàng với Hải Băng càng tăng lên.

Con đường dẫn vào cô nhi viện Thiên Đường là một đoạn đường không quá rộng với hai làn đường ô tô có thể đi vào được, được ngăn cách nhau bởi hàng cây Hoàng Yến xanh tốt và hai bên vệ đường những đám cỏ được người của cô nhi viện cắt tỉa rất gọn gàng, xanh mướt, mọi thứ nơi đây đều tĩnh lặng tạo cho con người ta có cảm giác rất bình yên.

Tháng Mười, đã bắt đầu vào đông, cơn gió cuối thu lành lạnh dưới tiết trời cuối thu, nắng vàng trải dài trên con đường, len lỏi vào từng kẽ lá, làm cho lòng con người ta có chút gì đó bình yên đến lạ, tâm hồn không gợn sóng, ba con người, trên một chiếc xe, mang ba suy nghĩ khác nhau. Kính xe được hạ xuống, gió thu nhẹ lùa vào, mang theo mùi hương của cây cỏ, nhẹ nhàng dễ chịu. Hải Băng hướng mặt về phía cửa kính khẽ nhắm mắt hít lấy luồng không khí trong trẻo của mùa thu, cô cứ để im như thế, gió lùa vào, làm bay bay mấy cộng tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng của cô. Tuấn Phong im lặng khẽ đưa mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, bình yên, chưa bao giờ anh nhìn người con gái nào với ánh mắt như vậy.

Khi ba người tới nơi cũng đã hơn chín giờ sáng một chút, như được báo trước, cô viện trưởng cùng các bé đã đứng trước cổng cô nhi viện chào đón họ, mọi người đều tươi cười và vui mừng, đặc biệt là tụi nhỏ, chúng rất háo hức khi biết hôm nay sẽ có người đến thăm, có khoảng hai mươi đứa bé độ tuổi từ hai đến mười bốn tuổi.

– Chị Min, anh Phong này. - Đứa lớn nhất dường như nhận ra hai người.

– Ồ, em còn nhớ chị sao? Đây là… là để chị đoán xem nào. - Hải Băng ngập ngừng.

– Nhật Minh. Nhật Minh đúng không nhỉ? Em lớn quá đó, như thanh niên thế này. - Hải băng thích thú xoa đầu thằng bé. Thằng bé ngại ngùng cúi mặt cười.

Lúc còn ở Việt Nam, nơi đây là đại bản doanh của mấy anh chị em nhà Hải Băng, Tuấn Phong, họ thường trốn đến đây, mà đầu trò bao giờ cũng là Hải Băng, cô thích thú khi đến chơi với tụi nhỏ, dạy học cho bọn chúng, cô thích dạy mấy đứa vẽ vời, cảnh vật nơi đây cũng rất đẹp, có cả bãi cỏ để vui chơi, có hồ bơi cho bầy ngỗng, rồi đồi cây ở phía sau, nơi đây không chỉ là thiên đường của những đứa trẻ mồ côi mà còn là cả trời kí ức tuổi thơ, tuổi vị thành niên dữ dội của Hải Băng, Tuấn Phong.

Sau khi chuyển đồ và quà lại cho các cô ở đây, Hải Băng lại bắt đầu dạy bọn trẻ học vẽ, cô rất hứng thú với việc này, Tuấn Phong ngồi xem cô chỉ cho từng đứa nhỏ, anh vẫn như vậy, từ trước anh vẫn thích ngồi nhìn cô như vậy.

– Chú ơi nhìn này.

– Hả? - Đang mải nhìn, Tuấn Phong bị giật mình vì một cô nhóc con dơ bức vẽ một người đàn ông mặc áo đen, miệng đang cười ra trước mặt anh.

– Có đẹp không ạ? Con vẽ chú đó. Cô giáo bảo đưa cho chú xem. - Đứa bé ngây thơ nhìn anh chờ đợi.

Anh đưa mắt nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang dõi theo và đứa bé như chờ đợi kết quả. Cô nhún vai, dơ hai tay lên làm như mình vô tội. Cô dùng hai ngón tay đẩy hai khóe môi ra hiệu mặt cười với anh, anh khẽ mỉm cười cầm bức vẽ lên, xoa đầu cô bé, bế nó vào lòng.

– Sao con lại vẽ chú?

– Chú đẹp trai ạ, như soái ca. - Cô nhóc con cười típ mắt.

Anh phá lên cười sáng khoái. Lâu lắm rồi kể từ ngày định mệnh đó người ta không thấy anh hay cười như vậy nữa, có chăng chỉ là những nụ cười gượng gạo, lạnh lùng đầy vẻ ngang tàng mà thôi.

– Có gì vui vậy? - Cô nàng Hải Băng tò mò lại gần dò hỏi.

– Nào con ra với các bạn đi. Anh thả con bé con xuống, trả lại bức vẽ cho con bé, con bé nhoẻn miêng cười tít rồi lon ton chạy đi. - Cô đứng trước mặt anh tò mò.

– Gì thế, thân nhau quá nhỉ, lâu lắm mới thấy mở miệng ra cười hẳn hoi.

– Ờ. Anh lạnh lùng đáp.

– Xùy bày đặt làm cao. - Cô quay lưng định đi thì đã bị anh túm lấy cổ áo lôi lại.

– Ế, làm gì thế?

– Im nào. Nghịch ngợm quá đấy, bôi bẩn đầy mặt rồi này. - Anh kéo cô sát lại gần, chưa bao giờ mặt cô lại sát gần mặt anh đến vậy, cô thoáng bối rồi rụt người lại.

– Đâu để xem nào. - Vội rút điện thoại ra để soi, nhưng anh nhanh tay hơn, đưa ngón tay cái lên xoa xoa vết bẩn trên mặt cô, thoáng chốc bỗng im lặng, anh cũng im lặng, bối rối vình hành động của mình, chăm chăm nhìn cô, cô cũng vậy, chăm chăm nhìn anh.

– Bẩn có tí thôi mà. Để đây tự xử được. - Cô cười trừ, cúi mặt xuống, anh khẽ buông cô nhưng vẫn đang đơ người nhìn cô.

– Nề nề, nhìn gì mà dữ vậy kìa. Đừng bảo là động lòng trước vẻ đẹp chim sa cá lượn của chụy đây nhé. - Cô cố tình đánh trống lảng.

– Hở? Ở Pháp người ta dạy cả môn khoa học viễn tưởng nữa sao? - Anh tỉnh bơ đáp trả. Cô nguýt anh, rồi đập cho anh mấy phát vì dám nói cô tưởng bở. Cả hai bất giác phá lên cười. Bầu không khí lại trở lại như lúc ban đầu.

Hai người cùng nhau đi dạo quanh hồ phía sau cô nhi viện. Bãi cỏ xanh, gió nhẹ đưa cây lá rung rinh, hồ nước gần đó lăn tăn gợn sóng, bầu không khí khá trong lành.

Đi được một lúc cả hai đã đứng ngay trước cây bồ đề bên hồ nước, thực sự cả hai cũng chẳng biết nó có ở đây từ bao giờ, chỉ nghe nói tuổi của nó và hồ nước này cùng với rừng cây kia còn nhiều hơn tuổi của hai người. Hồ nước này là hồ tự nhiên, khi mẹ anh mua lại mảnh đất thì nó và cái cây đã có sẵn, bà rất thích nó và cảm thấy những thứ này mang đến một cảm giác bình yên và được che trở đến lạ thường, vì vậy khi xây dựng cô nhi viện này và xưởng may gia công ngay bên kia bà đã hết sức dặn dò nhân công tuyệt đối không được chặt cây, lấp hồ. Từ đó chúng vẫn sừng sững ở đây, cái cây ngày một to hơn, tán nó rộng hơn, che kín cả một khoảng đất, người lớn ở đây gọi nó là cây “nguyện ước” nên dễ hiểu khi có những dải vải dài được buộc lên cành cây trên đó ghi lại những điều mong muốn của những đứa trẻ đã và đang sống trong cô nhi viện này buộc lên đó, trên đó có cả lời nguyện ước của đám Hải Băng.

– Nó lớn quá. Hải Băng đứng dưới gốc cây mà ngước mắt lên nhìn những dải lụa đủ màu sắc đang bay phấp phới trong gió kia, có những cái mà chữ viết trên đó gần như đã phai mờ hết do nắng mưa và thời gian.

– Ừ, đến chúng ta cũng còn lớn nữa là. - Tuấn Phong nghiêng đầu nhìn cô.

– Có muốn ước nguyện gì không? Anh tiếp lời.

Hải Băng khẽ lắc đầu mỉm cười với anh, cô đã từng ước nguyện với cái cây, và đang chờ ước nguyện đó thành hiện thực, giờ cô chưa có thêm mong muốn gì. Còn Tuấn Phong, anh chẳng tin vào mấy cái này cho lắm.

– Kem à! - Đang đi bỗng nhiên cô ngồi xuống, đôi mắt long lanh nhìn anh.

– Gì? Lên đi, còn bày trò. - Anh ngồi xuống phía trước cô, quay lưng lại, chờ đợi.

– Yêu thương lắm cơ. - Cô cười tinh quái, chỉ chờ có vậy rồi ôm cổ trèo lên lưng anh. Anh thừa hiểu trò này của cô, lần nào cũng vậy, chỉ cần đi dạo được một lúc là cô sẽ sụ mặt ra đòi anh cõng, từ nhỏ đến lớn anh đều chiều theo ý thích này của cô và cô cũng thấy bình yên khi ngồi trên lưng anh, thật không may thay mọi hành động này của hai người đều đã bị một người khác để ý suốt buổi, và vô cùng không hài lòng vì điều đó.

Khi mọi người trở về thành phố cũng đã muộn, nhận được tin tình báo từ Hải Huệ thì mẹ cô có ca mổ gấp nên đã đén bệnh viện và có thể phải ở lại đó đến sáng hôm sau mới về được, trong nhà giờ chỉ còn ông bà ngoại và cô. Sau khi đưa Bảo Trâm về, anh cũng đưa cô trở về nhà, có vẻ như cô khá mệt sau chuyến đi này, khi về tới nơi cũng là lúc cô đã ngủ say trên xe từ bao giờ. Anh cở áo khoác khoác lên người cho cô rồi gọi Hải Huệ xuống mở cửa.

– Ai tới vậy?

– Dạ, chắc chị về ạ. - Hải Huệ nhăn mặt nhìn bà ngoại.

– Min về sao phải bấm chuông chứ? Con bé không mang theo chìa khóa ư? - Nói rồi bà đi thẳng ra cổng.

Bà khựng lại, vội vàng mở cổng.

– Bà ngoại. - Anh hơi giật mình khi nhìn thấy bà, bà ôm anh.

– Con làm bà tỉnh giấc ạ?

– Không bà còn chưa ngủ, vào nhà đi con.

– Dạ. - Anh đi về phía xe, bà nhìn theo anh, hơi bất ngờ khi thấy Hải Băng ngồi trong xe anh, vì lúc ăn tối Hải Huệ có nói với mẹ cô là Hải Băng đi cùng với Khánh Duy, lúc đó thấy cô ấp úng bà đã nghi ngờ, nhưng không nghĩ là Hải Băng lại đi cùng với Tuấn Phong. Cô vẫn đang ngủ ngon lành, có vẻ hơi sốt, mặt cô ửng hồng, anh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi xe đi vào nhà, bà Vân đi theo sau, nhìn hai đứa cháu ngoại khẽ lắc đầu thở dài, bà biết rằng con gái mình không thích cháu gái của bà qua lại gần gũi với anh, cho dù trước đây bà đã nhắc nhở con gái rất nhiều về chuyện của bọn trẻ. Ngược lại bà Diệu Lan lại rất thích Khánh Duy cho dù anhh chỉ là con nuôi, những lại luôn có thành kiến với cậu con trai ruột của Ngọc Hà.

Hơn bốn mươi năm trước, khi ấy hai người phụ nữ cùng chuyển dạ tại một bệnh viện nhỏ ở ngoại tỉnh, do sai sót nhất thời, do nghịch cảnh trớ trêu, trò đùa của số phận mà thân phận của hai đứa trẻ bị đánh tráo. Năm đó bà vợ chồng bà Vân đến Quảng Ninh du lịch, bà đang ở tháng cuối thai kỳ, cơn đau đẻ đến quá đột ngột, bà phải sinh con tại một bệnh viện nhỏ ở đó, do thai đôi lại khó sinh nên sau khi sinh con xong bà đã gất lịm đi, một trong hai đứa bé bị mắc bệnh tim bẩm sinh ngay khi sinh ra đã không khóc được, tim có dấu hiệu ngừng đập, suy hô hấp, mặc dù đã cố gắng hết sức những cũng không làm cho đứa bé thở được, bất lực, trưởng khoa sản lúc bấy giờ dường như bất lực và bấn loạn, khi mà giám đốc bệnh viện liên tục thúc giục, sản phụ là con gái của giám đốc bộ công an lúc bấy giờ nên ca này không thể để xảy ra sai sót được, cùng lúc đó vợ ông cũng vừa sinh con gái đầu lòng, vì bất đắc dĩ ông đã làm ra một chuyện đau lòng mặc dù ông không hề muốn. Nhìn đứa con gái tím ngắt nằm im lìm không có dấu hiệu của sự sống trên tay chồng, bà Linh gào lên trong tuyệt vọng, chỉ vài phút trước đây bà còn nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ mà giờ nó lại như thế này, bà ôm con vào lòng, khóc nấc lên, ông đứng nhìn bà cũng không kìm được lòng, sự việc cũng đã xảy ra rồi, bà bế đứa bé trên tay, đặt nó vào ngực, khẽ đung đưa như đang ru ngủ, ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều không cầm được nước mắt, nghẹn ngào, tình mẫu tử thiêng liêng, một người mẹ vừa mất đi đứa con của mình, bà đang cố nặn những giọt sữa đầu tiên đưa vào miệng đứa bé, nó vẫn im lặng, bà vẫn cố gắng, vẫn nặn sữa, vẫn hát ru. Thật may thay, khi mà mọi thứ tưởng chừng như vô vọng, bà cảm thấy như người con bé đang run lên, rồi bắt đầu cất tiếng khóc đầu tiên, mọi người như vỡ òa trước tiếng khóc của con bé. Bà Linh nghẹn ngào trong nước mắt nhìn chồng, ông vui mừng khôn xiết ôm lấy vợ con, đúng, từ giờ đứa bé này chính là con gái của ông. Có những bí mật dường như sẽ được con người ta sống để bụng chết mang theo, Ngọc Hà sẽ cứ bình yên sống cùng gia đình nếu như bà không gặp ông Nguyên chồng bà hiện tại. lúc đó ông luôn dõi theo bà vì giống hệt người yêu đã chết của ông bà Diệu Hương, chị gái của bà Diệu Lan, trớ trêu thay cả hai người con gái đều có tình cảm đặc biệt với ông, từ đó mọi chuyện rắc rối liên tiếp xảy ra, cho đến một ngày sự thật về việc hai đứa trẻ bị đánh tráo trong bệnh viện được phơi bày, bà Hà mới là em gái song sinh của bà Hương, con gái ruột của bà Vân và ngược lại bà Lan mới là con gái ruột của bà Linh, mọi thứ đảo lộn từ đây, chính vì vậy, khi mọi hiểu lầm được gỡ bỏ, sự thật được phơi bày sau mấy chục năm, những người lớn đã tha thứ, bỏ qua lỗi lầm của nhau, thì những đứa trẻ nghiễm nhiên có tới tận hai ông bà ngoại. Và gia đình Hải Băng vẫn ở cùng vợ chồng bà Vân mặc dù đó không phải ông bà ngoại ruột của cô, nhưng họ vẫn rất yêu thương và coi các cô chính là những đứa cháu gái yêu quý của mình.

– Có vẻ hơi sốt một chút, em để ý cô ấy nhé. - Anh nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc vương trên trán cô sang hai bên, đặt tay lên trán cô, nói với Hải Huệ.

– Vâng, anh để em lo, chắc hôm nay nghịch nhiều quá, đã yếu xìu rồi. - Cô lại gần ngồi xuống bên chị gái mình. Anh rời khỏi phòng, ánh mắt vẫn lưu luyến hướng về cô gái đang nằm ngủ kia.

– Chắc hai người sẽ không giống mấy nhân vật chính trong mấy cái phim ngược tâm của tụi tầu khựa đâu đúng không nhỉ? Hai. - Khẽ thở dài, Hải Huệ lo lắng thay cho chị gái mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.