Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 22: Chương 22: Đông cung




Áo cưới Thiên đường.

– Đến rồi sao? Anh cũng nhanh quá vậy? – Hải Băng ngước mắt nhìn người vừa bước vào, cô cất tập bản thảo sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh ta.

– Tôi đến đòi quyền lợi của mình thôi, không phiền chứ?

– Nếu giờ nói là phiền thì anh đi về chắc? – Nói đoạn thấy Louis Hoàng quay người đi Hải Băng nhổm dậy dơ tay lên. – Ế, đùa thôi mà. Đừng về thật chứ.

– Thì tôi cũng đùa cô thôi mà. Nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện đã thỏa thuận trước đó. – Ngồi xuống trước mặt cô anh ta thong thả nói.

– Này, anh đừng yêu sách nhá, tôi đã đồng ý cho anh cùng hợp tác trong dự án lần này là quá đáng lắm rồi nhé. – Hải Băng nhảy dựng lên khi nghe Louis Hoàng đòi đổi điều kiện trao đổi.

– So với hạnh phúc cả đời của bạn thân cô thì điều này chỉ như muốn bỏ bể thôi, yên tâm không làm khó cô.

Nhìn anh ta với ánh mắt dò xét đầy nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý nghe xem điều kiện anh ta muốn đổi là gì, Hải Băng tròn mắt nhìn anh ta đầy ngạc nhiên, vừa nghe vừa há mồm tròn mắt gật đầu lia lịa, bản mặt cô lúc này khiến người đối diện cũng không nhịn được cười. Cái bản mặt đậm chất trẻ ngơ.

– Này, này, nghe có hiểu được không mà cứ gật gật, mặt đần ra thế? – Louis Hoàng nhíu mày nhìn cô

– Hiểu, hiểu mà, à không hiểu, sao anh lại làm vậy?

– Sau này sẽ nói cho em biết sau. Oke, không làm khó em chứ?

– Hì! không khó, không khó, cái này dễ em đáp ứng được. – Hải Băng cười tít, tay xua xua làm ra điệu không vấn đề gì.

Giải quyết được vấn đề, lại có lợi, Hải Băng thích điều đó, dù mục đích của Louis Hoàng là gì thì cũng không bất lợi cho cô và áo cưới Thiên đường, cô đáp ứng được. Nhìn bộ dạng thích thú của cô anh ta không biết phải nói gì hơn, chỉ biết mỉm cười lắc đầu, dù sao thì mục đích ban đầu của anh ta cũng chẳng phải muốn đòi hỏi gì từ cô, chẳng qua là do cô cố chấp đòi trả ơn, không muốn mắc nợ ân tình từ anh ta nên mới tìm cái điều kiện gì đó đại đi để trao đổi với cô, nhưng nay anh ta đã tìm được mục đích khác mà theo như anh ta thấy là tốt hơn nên lấy nó làm điều kiện trao đổi vì đã giúp Nat thoát được vụ hôn ước kia.

Vốn bản tính tò mò, lại không hiểu quan hệ của Liza và Louis Hoàng là gì mà khiến anh ta phải làm như vậy, hải Băng quyết trí thám thính xem giữa họ là gì. Cô để ý Liza nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên không thấy có bóng dáng Louis Hoàng lảng vảng qua, bình thường cũng ít khi để ý đến chuyện đời tư của người mẫu cho lắm nếu như họ không làm gì ảnh hưởng đến công việc, nhưng lần này cô nàng lại có sự quan tâm hơi đặc biệt.

– Đông cung? Ồ, cô cũng xem thể loại phim này sao? – Trong lúc nghỉ trưa, thấy Liza ngồi một mình Hải Băng liền le ve lại gần, thấy cô tới, cô ấy chỉ ngước mắt lên một cái rồi khẽ gật đầu, lại lạnh lùng xem phim của mình.

– Nghe nói phim này ngược tâm lắm, xem ám ảnh lắm hả.

– Nếu cuộc đời cô còn ngược hơn cả phim thì không có bộ phim nào ám ảnh được cô hết.

Tắt điện thoại, bỏ vào túi xách, Liza nhìn Hải Băng, ánh nhìn của cô có cái gì đó khiến Hải Băng sờ sợ, chỉ biết gật đầu, thoáng nhìn xuống, thấy trên cổ tay Liza có vết bầm, theo phản xạ, cô nhanh chóng cầm lấy tay cô ấy, bị bất ngờ, Liza cố giật tay ra khỏi tay cô, lùi lại một bước.

– Làm cái gì vậy? – Liza nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt phòng vệ nhìn Hải Băng.

– Tôi không có ý gì, chỉ là vết tím trên tay cô, để tôi lấy đá trườm cho nhé. – Hải Băng nhanh chóng chạy đi trước sự ngạc nhiên của Liza, cô ấy ngồi phịch xuống, nhìn theo bóng Hải Băng, chưa đầy một phút sau cô quay trở lại với túi chườm lạnh, đưa ra trước mặt Liza, ngước mắt nhìn Hải Băng, không để cô ấy kịp phản ứng, Hải Băng nhanh nhảu kéo tay Liza về phía mình, đặt túi chườm vào cổ tay cô ấy, mắt chăm chú nhìn, miệng nói:

– Tôi nói cho cô nghe, người mẫu các cô nên chú ý thân thể mình một chút, da cô trắng như vậy, vết bầm lại càng lộ rõ, người tử tế thì không sao, đám báo lá cải mà thấy lại có tít này tít nọ ngay. Mà sao bị bầm vậy? – Hải Băng ngước mắt nhìn Liza, khuôn mặt cô ấy chợt biến sắc, tự mình cầm lấy túi chườm, miệng nói không sao rồi nhanh chóng rời đi trước sự ngơ ngác khó hiểu của Hải Băng:

– Mình chỉ là muốn tốt với cô ấy một chút thôi mà, có cần thiết phải phòng vệ như vậy không? Quái lạ. – Hải Băng miệng lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn theo bóng Liza rời đi.

Sau bữa tối, Hải Băng lười biếng nằm dài trên sofa mặc cho anh chàng chăm chỉ Tuấn Phong rửa bát, cô suy nghĩ mông lung không hiểu Liza là như thế nào, giữa cô ta và Louis Hoàng là mối quan hệ gì? Vết bầm trên tay cô ấy có khi nào do Louis Hoàng gây ra, có khi nào mối quan hệ của họ giống như trên mạng xã hội người ta vẫn hay đăng tải đầy ra, cô ấy bị anh ta bạo hành? Nghĩ như vậy, cô nàng bật dậy như tôm, khiến Tuấn Phong cũng phải quay sang nhìn cô, cô cười toe nhìn lại anh rồi nhanh chóng đặt chiếc gối ôm xuống ghế, tiến lại phía anh, vòng tay ôm sau lưng, áp má vào tấm lưng vừa rộng vừa ấm của anh, có chút khựng lại, anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô:

– Sao vậy? Định tạo phản hả?

– Hứ, liệu có khi nào anh đánh em không?

– Ngốc, sao hỏi mấy câu như vậy? Anh có quyền gì đánh em? Trên thế giới này không ai có quyền đánh em trừ bố mẹ em, chỉ người sinh ra em mới có quyền động vào em. Anh không bao giờ làm tổn thương em, ngoan đừng suy nghĩ linh tinh. Lại có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trí người yêu anh sao? Tuấn Phong quay người, ôm lấy eo cô, dựa trán mình vào trán cô âu yếm nhìn cô.

– Em vốn không hiểu Hoàng Anh Minh đó là ý gì? Tự nhiên bảo em gia hạn hợp đồng với Liza thêm một năm, còn nhờ em để ý đến cô ấy, còn nữa hôm nay em thấy trên tay cô ấy có vết bầm nên có chút chút băn khoăn. Hải Băng trầm ngâm.

– Theo những gì anh biết thì một người đàn ông tự nhiên quan tâm đặc biệt đến cô gái nào đó một là muốn lợi dụng cô ta, hai là anh ta có tình cảm đặc biết với cô ta. – Tuấn Phong gật gù.

– Vậy, chắc chắn anh ta lợi dụng cô ấy, bạo hành cô ấy nên mới có vết thương kia, thật là nham hiểm quá quắt mà, em quên mất vết sẹo này cũng do anh ta mà ra, uổng công em còn nghĩ tốt cho anh ta. Hải Băng nghiến răng, nheo mắt hình viên đạn mà đay nghiến Hoàng Anh Minh.

– Chưa chắc, chúng ta là người ngoài cuộc, còn chưa rõ thực hư như thế nào nên không thể đoán bừa được, cần quan sát thêm, với cả từ khi nào em lại thân với anh ta vậy? – Tuấn Phong lại trầm ngâm suy luận, thấy có lý Hải Băng cũng gật gù theo.

– Không thân, làm ăn thôi. – Cô tỉnh bơ đáp rồi trở về ghế sofa ngồi.

Hải Băng đơn giản, thường hay suy nghĩ theo một chiều những gì mà cô nhìn thấy nên thường có phán đoán không được chính xác cho lắm, mọi thắc mắc khó hiểu cô đều là tìm đến Tuấn Phong, đối với cô mọi chuyện chỉ cần có anh đều được giải quyết hết.

Nhìn lên đồng hồ đã hơn mười giờ tối, Tuấn Phong đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Hải Băng nhẹ nhàng nói:

– Muộn rồi, anh đưa em về.

– Ồ, đã hơn mười giờ rồi sao? Mới xem được có mấy tập phim thôi à.

– Từ khi nào em lại xem mấy phim kiểu này vậy? – Tuấn Phong nheo mắt nhìn vào màn hình điện thoại của cô đang chiếu đoạn phim “Đông Cung”.

– Em thấy Liza xem nên muốn xem thử, đúng là đau lòng ngược tâm như thiên hạ đồn. Kem!

– Hử? – Tuấn Phong nhíu mày nhìn cô khi tự nhiên bị Hải Băng gọi giật cục như vậy.

– Có khi nào anh giống Ngân đù (biệt danh mà cộng đồng mạng đặt cho nam chính trong phim Đông Cung) quên mất em mà đi yêu người con gái khác không?

– Có yêu nổi người khác nữa không ta? Một cô gái ngốc như em chiếm hết cả trái tim chưa đến bốn lạng rưỡi của anh rồi, liệu còn chỗ cho người khác nữa không? – Tuấn Phong nhéo mũi cô.

– Từ khi nào anh biết nói mấy câu sến sẩm này vậy? Nếu như có một ngày anh thật sự quên mất em mà yêu người khác, em sẽ đợi đến khi anh nhớ ra rồi sẽ biến mất cho anh đi tìm. – Hải Băng chu mỏ lên, mắt chớp chớp nghiêng đầu nhìn anh, bất giác bị anh túm lấy đặt nụ hôn lên môi cô, mở tròn mắt nhìn anh, lại bị anh thừa cơ lợi dụng mà.

Tuấn Phong đưa cô trờ về nhà, vô tình bị mẹ cô nhìn thấy, nhìn thấy hình ảnh hai người tay trong tay tạm biệt nhau bà giận đến tím mặt, túi rác đang cầm trên tay cũng làm rơi phịch xuống đất, cả hai người cùng quay đầu lại, hoảng hốt nhìn bà, Tuấn Phong vừa định buông tay ra thì Hải Băng nắm chặt lấy bàn tay anh, anh sững sờ nhìn cô, mẹ cô sững sờ nhìn hai người, cô là muốn tạo phản thật sự đây mà.

– Em!

– Em tự lo được, anh về cẩn thận. – Nói rồi cô mỉm cười với anh, vỗ vỗ lên bàn tay anh rồi buông ra, quay người về phía cổng nhà cúi đầu chào mẹ mình rồi đi thẳng vào trong.

– Con chào dì. – Tuấn Phong chào bà Lan rồi nhanh chóng trở lại xe và rời đi.

Bà Lan không nói gì, chỉ im lặng liếc nhìn Tuấn Phong một cái rồi rảo bước thật nhanh đi vào nhà, Hải Băng đã ngồi sẵn chờ bà ở bàn, cô biết không thể trốn tránh mãi được nên lần này quyết tâm nói chuyện nghiêm túc với bà về chuyện này.

– Con có gì muốn giải thích không? Mẹ phải như thế nào nữa con mới chịu tránh xa cái thằng đó ra?

– Kem có gì không tốt? Không phải trước đây mẹ từng yêu quý anh ấy sao?

– Con đừng mang chuyện trước đây ra làm cái cớ, giờ con xem nó như thế nào? Đường sáng không đi lại đi đâm đầu vào mấy cái nơi đầy rẫy tệ nạn ấy? Con có từng nghĩ vì nó mà mẹ đã phải dành con với tử thần không? Nếu như chuyện đó xảy ra một lần nữa thì người làm mẹ này phải như thế sao? – Người bà Lan run lên bần bật, có vẻ như bà rất giận cô.

– Đó là chuyện ngoài ý muốn mà mẹ, vết thương này cũng không phải do anh ấy gây ra, mẹ đừng để bụng chuyện quá khứ nữa được không? Không phải con đang khỏe mạnh trước mặt mẹ hay sao? – Nắm lấy bàn tay bà cô trấn an.

– Hứa với mẹ, tránh xa nó ra, đừng qua lại với Phong nữa được không Min?

– Mẹ, con yêu anh ấy. – Cô đứng phắt dậy, lùi lại một bước, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt kiên định.

Thấy có tiếng ồn ào, bố cô cùng Hải Huệ, Nattalia nhanh chóng xuống phòng khách, nhận thấy có chuyện bất thường, ông Dũng đặt tay lên vai bà Lan có ý muốn bà bình tĩnh, còn hai cô gái kéo Hải Băng sang một bên.

– Nếu con còn ngoan cố qua lại với nó, thì không cần phải đến áo cưới Thiên đường nữa, mẹ sẽ thay con gửi đơn xin thôi việc, thử xem Chu Ngọc Hà đó có giữ nổi con không? Nếu cô ta không quản được con mình thì cũng đừng hòng dùng con gái người khác làm việc cho mình.

– Mẹ! mẹ đừng ép người quá đáng như vậy được không? – Hải Băng gắt lên, Hải Huệ phải gìm cô lại.

– Có chuyện gì từ từ nói với nhau, đêm hôm rồi, hai mẹ con ầm ĩ lên như vậy, ông bà tỉnh giấc lại không hay. Nào Huệ đưa chị con về phòng đi, có vấn đề gì mai cả hai mẹ con bình tĩnh lại cùng nói, em cũng đừng xúc động quá. – Ông Dũng lúc này mới lên tiếng can ngăn, từ câu nói qua lại của hai mẹ con ông cũng phần nào đoán biết được chuyện gì đang xảy ra và có liên quan đến ai, chuyện của con gái và con trai nuôi ông là người hiểu rõ, chỉ là không ngờ nó lại là sự đả kích lớn đối với vợ ông như vậy. Ông đưa vợ mình trở về phòng, hất hàm ra hiệu cho hai cô gái nhanh chóng đưa Hải băng rời đi.

– Thật là tốt quá rồi, định tạo phản thật rồi, mất bao công sức giấu diếm mà giờ lộ rồi, tình hình này biến căng lắm. – Nattalia cằn nhằn.

– Dừng. Nói nhiều thế để làm gì? Trước sau gì cũng sẽ có ngày hôm nay thôi. Chết sớm đầu thai sớm, không tin là không làm mẹ mềm lòng. – Hải Băng kiên định trước sự ngạc nhiên của hai cô gái, họ những tưởng cô nàng sẽ ủ rũ khóc lóc cầu xin cách giải vây nhưng sự mạnh mẽ này quả là ngoài sức tưởng tượng. Cả hai cùng dơ ngón cái lên làm ra vẻ khen ngợi cho hành động quả cảm này của cô.

Sáng ngày ra, Hải Băng là người ra khỏi phòng cuối cùng, nhưng mẹ cô đã khóa cửa từ bên ngoài, cố tình không cho cô ra khỏi nhà, lúc đầu còn tưởng là đùa nhưng không ngờ là thật, cô vừa bực tức vừa bất lực ngồi phịch xuống sàn nhà, mắt trân trân nhìn cánh cửa vô tri kia, thật không thể tin được mẹ lại làm ra hạ sách này với cô, mặc cho cô gọi điện cầu cứu nhưng không ai trong nhà dám làm gì, ngoại trừ ông bà ngoại cô chưa biết chuyện.

Chuyện Hải Băng bị nhốt trong phòng cuối cùng cũng đến tai Tuấn Phong, anh ngay lập tức muốn đến tìm cô nhưng bị ngăn lại.

– Anh mà đến lúc này chắc chắn xảy ra án mạng. – Hải Anh túm lấy cánh tay anh mà giữ lại.

– Đúng, chúng ta cần có kế sách tấc chiến hoàn hảo. – Nattalia gật gù.

– Rồi sao? – Tuấn Phong lạnh lùng nhìn hai người

– Em biết một người có thể giúp anh. – Bảo Trâm dơ tay lên, cả sau con mắt đổ dồn về phía cô chờ đợi.

Trong khi đó vừa hay lúc ông Hải, ông ngoại Hải Băng đi tập thể dục về, thấy tiếng đập cửa từ phòng Hải Băng liền lại gần xem có chuyện gì, vừa tới gần lại thấy có cái khóa to đùng đang khóa bên ngoài, với kinh nghiệm của một trung tướng công an ông đoán biết ngay là có chuyện.

– Ai ở trong đó vậy? – Ông gõ cửa.

– Ông ngoại, con này, ông cứu con, con bị mẹ nhốt trong này, con bị muộn giờ làm rồi. – Hạ thấp giọng một chút, lại cái giọng mè nheo nhõng nhẽo của cô.

– Ông không có chìa khóa. – Ông Hải nhìn chiếc khóa to vật trên cửa lắc đầu.

– Hu hu, ông ông dùng cái gì mở ra cho con đi, giống như trên phim người ta vẫn thường hay chiếu ấy, mấy chú công an giỏi cái này lắm mà, ông ngoại giỏi nhất.

– Con bé này, chỉ có bọn trộm đạo mới làm mấy cái trò cậy khóa phá cửa ấy thôi chứ.

– Ông thương con nhất mà, ông ngoại giỏi nhất mà, con thấy trong phim người ta hay lấy cái gì nhọn nhọn cậy khóa tách một cái là ra mà…á. – Cửa mở toang khi cô nàng vừa kịp dứt lời, mắt long lanh nhìn ông đầy cảm kích.

– Ông mà xếp thứ hai không tên đạo trích nào dám đứng thứ nhất đâu ạ… À à con nhầm không ai dám đứng nhất. – Hải Băng ôm lấy tay ông mà nịnh bợ, ông mỉm cười xoa đầu cô, vừa định hỏi vì lý do gì mà bị nhốt thì bà ngoại cô tiến vào cùng vài người nữa.

– Xem ai đến này. – Bà Vân vui vẻ bước vào cùng con gái bà, bà Ngọc Hà, kéo theo sau là cả đội Hải Anh đi cùng, cảnh tượng giống như đi cướp người vậy, Hải Băng há miệng tròn mắt nhìn mọi người, Hải Anh nhanh nhảu nháy mắt với cô.

– Mấy người làm gì kéo nhau đến nhà tôi đông thế này? – Cùng lúc đó bà Lan và chồng vừa đi chợ về, nhìn thấy bà tụi nhỏ đều bị giật mình, cúi chào hai vợ chồng bà rồi dạt hết sang một bên, thấy có biến căng bà Ngọc Hà lúc này mới lên tiếng

– Tôi là muốn đến đưa nhân viên của mình trở về làm việc. Cậu không phiền chứ?

– Phiền, đơn xin nghỉ của nó sẽ sớm được chuyển đến cho cậu, con gái tôi không làm việc cho cậu nữa. – Bà Lan liếc mắt nhìn bà Hà mà quả quyết.

Vẻ mặt của mọi người lúc này đều vô cùng căng thẳng, khi đó ông Hải mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đang căng lên như dây đàn trong căn nhà lúc này

– Đang có chuyện gì xảy ra ở đây vậy hai đứa? Bố đang định hỏi con tại sao lại nhốt Min trong phòng? Con bé có phải tù nhân đâu?

– Đúng đó, bố ngoại* nói chí phải ạ. – Nattalia dơ ngón tay cái lên tán thành lời nói của ông, trong khi đó bọn còn lại cũng gật đầu lia lịa.

*Cách Nattalia gọi ông ngoại của Hải Băng, bà ngoại cô sẽ gọi là “mẹ ngoại” ngôn ngữ đặc biệt do cô nàng tự sáng tạo ra.

– Bố, đây là chuyện của con và con gái con, con xin phép tự dạy bảo cháu. – Bà Lan quả quyết khiến ông Hải trau mày, ông nhìn sang con rể mình, bố Hải Băng ái ngại khẽ lắc đầu.

– Bố, vì quan hệ của Min và Phong mà Diệu Lan không cho con bé đến công ty, bố mẹ xem cô ấy làm như vậy có thỏa đáng không ạ? Mà Phong nhà con có chỗ nào không tốt mà cô ấy cấm cản bọn trẻ chứ? – Bà Ngọc Hà bất bình lên tiếng, lúc này Hải Băng đã bám lấy cánh tay bà từ lúc nào không hay.

Bà Diệu Lan liếc mắt nhìn bà Ngọc Hà, mọi con mắt trong ngôi nhà đều đổ dồn về phía bà Lan, bố mẹ bà nhìn bà chờ đợi lời giải thích. Bất giác bà như bị dồn vào đường cùng, trân mắt nhìn mọi người:

– Con chỉ muốn bảo vệ con gái mình thì có gì sai chứ? Tôi là không muốn con bé dính dáng gì đến con trai cậu đấy thì sao nào? Tôi là không muốn con gái mình có quan hệ gì với con trai cậu đấy thì sao nào? Mọi người không thấy hai đứa nó ở bên nhau là không có chuyện gì tốt đẹp hết hay sao? – Bà Lan run lên vì tức giận.

– Phong nhà tôi có gì không tốt mà cậu ghét nó đến vậy? – Bà Ngọc Hà mặt biến sắc, tay nắm chặt nhìn bà Diệu Lan.

– Tốt? Vì ai mà con gái tôi phải mang trên người vết sẹo lớn đến vậy? Vì ai mà suốt bảy năm trời tôi phải đẩy nó ra xa vòng tay của mình? Vì ai mà con tôi sinh ra thiếu chút nữa là không có cha? Vì ai? Còn không phải là vì đứa con do cô sinh ra hay sao? Cái gì cũng là tôi không tốt, cái gì từ cô cũng đều tốt hết?

Bà Diệu Lan phẫn uất vừa khóc vừa gân cổ gào lên, lần này bà thật sự bị mất bình tĩnh, ông Dũng phải đỡ lấy bà, mọi người đều sững sờ nhìn bà, bà Ngọc Hà đau đớn ôm lấy ngực, mắt nhòe đi từ lúc nào, miệng lẩm lẩm:

– Cậu, thì ra vẫn luôn để bụng chuyện quá khứ? Tại sao?

Bà Vân nắm lấy cánh tay ông Hải, bà không ngờ đến giờ con gái nuôi của bà vẫn còn giữ những chuyện xảy ra trong quá khứ mà không buông bỏ được, để ảnh hưởng tới thế hệ sau như vậy, ông vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay bà tỏ ý trấn an, ông nhìn bà, ánh mắt như muốn nói để chuyện này cho ông lo.

– Lan, nếu con đã nhắc đến chuyện quá khứ, bố sẽ nói lại với con một lần nữa, hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nhắc đến chuyện này, bố tưởng sẽ không bao giờ phải nhắc lại nó nữa, nhưng thật không ngờ vẫn phải nhắc tới, lại trước mặt bọn trẻ như vậy.

Bà Vân giữ tay ông lại lắc đầu, tỏ ý muốn ông đừng nói nữa nhưng những gì ông đã quyết đều sẽ làm, đưa bà ngồi xuông ghế ông tiếp tục nói trong sự chờ đợi của đám trẻ còn chưa hiểu chuyện mà người lớn nói đến là gì?

– Con không thử nghĩ xem trong khi con gái con được sinh ra trong tình yêu thương của cả gia đình, của Nguyên mặc dù khi đó không có bố nó, trong khi đó Ngọc Hà và con của nó phải khổ sở như thế nào ở nơi đất khách quê người? Vì ai mà thằng bé sinh ra còn không biết mặt bố? Không nhận được tình yêu của người cha, của gia đình trong những năm tháng đầu đời? Người phải hận phải ghét là mẹ con nó đâu phải con? Dù không phải bậc sinh thành nhưng chúng ta cũng nuôi dạy con rất tốt mà tại sao không thể dạy con được sự chấp nhận? Bao dung? Bố thấy có lỗi với bố mẹ con khi mà họ trả lại cho bố mẹ người con gái được nuôi dạy có sự khoan dung độ lượng như vậy, mà chúng tôi trả lại cho họ đứa con gái ích kỉ, nhỏ nhen như thế này? – Ông Hải đau khổ đưa tay kẽ lau nhanh giọt nước mắt trên không mặt đã có nhiều dấu vết của thời gian, tất cả im lặng nhìn ông, bà Ngọc Hà nhìn ông đầy cảm kích, ông đã nói rõ được nỗi lòng của bà, ông Dũng nhìn ông đầy ân hận, ông cũng có lỗi trong chuyện này, nếu ngày đó ông nhẫn nại hơn, suy nghĩ kỹ hơn thì cũng không đến mức con gái sinh ra phải nhận người khác làm cha.

– Tại sao? Tại sao? Con đã lấy đi nhiều thứ của anh ấy như vậy? Lâu nay không ai nói với con điều đó. – Hải Băng lùi lại một bước, đau đớn, nước mắt vô thức rơi không sao cầm lại được, người cô run lên, bà Lan đưa tay về phía cô, cô lại lùi lại thêm một bước nữa, rồi bỏ chạy.

Khi mà mọi người đuổi theo cô thì bà Diệu Lan đã không còn đứng vững nữa, bà gục gối xuống sàn, đau đớn, nước mắt rơi, tự trách bản thân, không biết mình đã làm ra cái gì thế này, bà quên mất rằng hậu quả sẽ thế nào nếu Hải Băng biết chuyện này, cô sẽ tổn thương ra sao, bị đả kích lớn thế nào?

– Anh à, em sai rồi sao? Con gái chúng ta. – Bà bấu víu lấy chồng mình hoảng loạn.

– Được rồi, được rồi. Anh đưa em về phòng, con gái anh sẽ lo, nào. – Ông xót xa đỡ bà dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.