Định Mệnh Phần 2 - Dưới Bóng Cây Nguyện Ước (Chầm Chậm Yêu Em)

Chương 17: Chương 17: Lật Kèo - Tạo Phản




Vân Khánh là lần đầu tiên đến tham dự một cuộc họp báo kiểu như thế này, hầu hết họ đều là những nhà thiết kế hàng đầu trong ngành, ai nấy đều toát lên một loại khí chất khác người.

– Úi giời, cô bé này dễ thương chưa kìa. San San.

Một anh chàng, mà cũng không hẳn là anh chàng, tay vẩy vẩy, ưỡn ngực, mông cong cớn tươi cười đứng trước mặt Tường San và Vân Khánh giả lả mà nói.

Vân Khánh cười khổ cúi cúi đầu tỏ ý chào hỏi.

Tường San khẽ cười: – Ồ, nàng cũng đến đây rồi, tưởng đâu năm nay không tham gia, nghe đâu mới tìm được chân mệnh thiên tử rồi?

– Há Há, San San nhạy tin quá đi à, nói cho mà nghe tuyệt vời, ngon giai, ngọt nước. – Anh

chàng bóng lọng che miệng cười phớ lớ, mắt lúng liếng đong đưa, dáng điệu anh ta khiến người mới gặp lần đầu không khỏi rùng mình mà né ra xa.

– Đi đã nhé. – Nói đoạn, anh chàng bóng chào San định rời đi, tay không quên vỗ nhẹ vào mông Vân Khánh một cái khiến cô nàng giật bắn mình thiếu chút nữa là hét toáng lên rồi.

Cô cứ thế nhìn theo anh chàng với dáng đi vắt vẻo ấy tiến vào trong đám người phía trước.

Nhìn bộ dạng hoang mang khổ sở của Vân Khánh, Tường San liền trấn an, nói với cô anh ta thuộc cộng đồng LGBT (*) chỉ thiếu chưa phẫu thuật nữa thôi, cả giới này ai chả biết anh ta như thế.

– Nhìn nàng ta thế thôi nhưng tốt lắm, đừng kì thị họ nhé. – San mỉm cười nhìn Vân Khánh.

– Không sao ạ.

*LGBT: là tên viết tắt của Cộng đồng những người đồng tính luyến ái nữ (Lesbian), đồng tính luyến ái nam (Gay), song tính luyến ái (Bixesure) và Hoán tính hay còn gọi là Người chuyển giới (Trangsgender)

Vân Khánh mắt vẫn hơi liếc sang phía đó mà nói. Sự thật khi chưa nghe Tường San nói về anh ta cô còn có chút rợn người, nhưng biết rồi thì cảm thấy đỡ hơn, không phải cô không biết về họ, những người phi giới tính này, chỉ là chưa gặp qua ngoài đời thực mà thôi nên nay được một phen hoảng hồn, cũng coi như là một trải nghiệm mới.

– Ồ, cô Tường San. Con gái cựu siêu mẫu nổi tiếng Trần Linh Lan đây mà, phỏng vấn cô ta đi.

Một tên nhà báo đang le ve gần đó liền nói với kẻ đi cùng, cả hai nhìn thấy San liền như mèo thấy mỡ mà sáp lại gần.

Những câu hỏi của họ, câu nào cũng phải chêm thêm cụm từ “con gái siêu mẫu…” vào khiến Tường San vô cùng khó chịu.

Cô vốn đặc biệt ghét người ta gán cho mình cái mác con gái siêu mẫu, cô vốn rất ghét cái cảm giác mình ăn theo mẹ mình mà được người khác biết đến.

Vân Khánh dường như nhận ra cái sự khó chịu của Tường San liền đứng ra xin lỗi đám nhà báo ấy và nói Tường San có việc bận nên không thể tiếp tục trả lời phỏng vấn của họ được.

Đám nhà báo đó cuối cùng cũng chịu rời đi. Cả hai cùng thở phào.

– Ghét vãi. – Tường San mím môi trên, môi dưới làm ra luồng gió thổi phì phì làm mấy cọng tóc tơ loăn quoăn trên trán động đậy.

– Uống nước, hạ hỏa. – Vân Khánh đưa ly nước lọc còn đang lạnh cho cô, tay liền phẩi phẩy quạt gió cho San.

Nhận ly nước từ Vân Khánh, làm một hơi hết sạch.

Tường San từ nhỏ luôn bị gán cái mác con gái siêu mẫu này nọ, có trách chỉ có thể trách mẹ cô quá nổi tiếng, dù giờ bà có lui về ở ẩn rồi nhưng trong ngành thời trang bà vẫn có vị trí nhất định, huống gì công ti đào tạo người mẫu của bà hàng năm vẫn cho ra cả trăm lứa người mẫu đầy triển vọng vì vậy chẳng lạ gì khi nhắc đến cái tên Trần Linh Lan lại không khỏi khiến người ta trầm trồ. Cô không ghét mẹ mình, ngược lại rất yêu quý bà, nhưng cô ghét cái mác con gái của bà, mọi thứ cô có đều do cô dành lấy bằng thực lực, vì cái mác ám ảnh ấy mà suốt quãng thời gian đi học của mình cô đều giấu nhẹm thân thế của mình đi chỉ mong người ta nhìn nhận cô vì tài năng của cô chứ không phải vì danh tiếng của bà mẹ siêu mẫu của mình.

“Sao rồi con gái?” – Đầu dây bên kia giọng một người phụ nữ cất lên.

– Không tệ ạ. Khi nào bố mẹ mới chịu về với đứa con gái duy nhất này vậy? Hai người tính mang con đi bỏ chợ hay sao? – Tường San nói bằng giọng giận dỗi.

Cô là đang ngâm mình trong bồn tắm, điện thoại lại để loa ngoài mà nói chuyện với bố mẹ mình còn đang không biết vi vu ở phương trời nào nữa. Hai năm trước họ đã dắt tay nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, tính ra thì cũng sắp hết hơn hai trăm nước rồi.

“Anh xem con gái anh kìa, nói nói như mình bỏ rơi nó vậy?”

“Con gái không phải con ở đó đang rất tốt hay sao? Khánh Anh không bắt nạt con chứ?” – Bố cô lúc này mới lên tiếng.

– Anh ấy có thể bắt nạt được con? Con không tha làm gì anh ấy thì thôi chứ. – San phá lên cười.

“Này con gái, con lại vừa đi vệ sinh vừa nói chuyện với chúng ta đấy à?”

– Con đang tắm, để loa ngoài mà.

“Báo cho con một tin vui, không có gì thay đổi thì cuối tuần bố mẹ sẽ về. Tiện nói chuyện hôn sự với nhà Khánh Anh luôn.”

Lời nói của bố cô như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt San, cô trợn tròn mắt, vùng dậy khỏi bồn, không thể nhản nhơ mà thư gian được nữa.

– Con còn nhỏ mà, cưới xin gì chứ?

“Nhỏ? Con nghĩ con bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhỏ?” – Mẹ cô phá lên cười trong điện thoại mà chẳng mảy may để tâm đến đứa con gái mặt đang méo xệch đi ở bên này.

Điện thoại tắt máy, Tường San khổ sở đập đập tay, chân giãy đành đạch trong bồn tắm làm nước bắn lên tung tóe mà kêu than thảm thiết.

***

“Cái gì? Kết hôn?” – Lan Chi gửi đến nhóm “Tam đại nương”

“icon mèo Ami bụng bự trượt lưng trên tường xuống nền nhà” được San San gửi tới nhóm.

“Giờ tính sao á chị?” – Vân Khánh gửi tin đến nhóm.

“Sao trăng gì nữa, chị không muốn kết hôn” – San San gửi tin vào nhóm.

“Icon Ami bụng bự trau mày tay xoa xoa cằm suy tư” được Lan Chi gửi tới nhóm.

“A”

Vân Khánh đang soạn tin nhắn…

“Từ hôn”

“Chị không yêu anh ta sao phải kết hôn?”

Vân Khánh đang soạn tin…

“Đời người được mấy chục năm chứ mấy, sao phải khổ sở bó buộc với người mình không yêu?”

Vân Khánh đang soạn tin…

“Cứ cho là hai người có giao kèo đi nữa thì giờ quá lắm rồi, bố mẹ hai bên đòi cưới là phải lật kèo thôi.”

“Icon Ami bụng bự rụt cổ nhe răng cười đắc ý” được Lan Chi gửi đến.

Lan Chi đang soạn tin…

“Lật kèo, đúng Vân Khánh nhà chúng ta nói lật kèo” – Lan Chi gửi tin vào nhóm.

“Khánh Anh sẽ không dễ dàng để chị lật kèo đâu” – San San méo mặt gửi tin vào nhóm.

Theo đó là một loạt icon đau khổ được gửi vào nhóm.

“Ngưng spam, không thử sao biết. Thử tạo phản lần xem anh ta làm gì được chị.” – Vân Khánh gửi tin vào nhóm.

“Thanh niên vàng trong làng tạo phản đã lên tiếng.” – Lan Chi gửi tin vào nhóm.

Tiếp đó là một tràn icon đủ loại hình hài biểu cảm được gửi tới nhóm.

Vân Khánh thuộc loại tạo phản thành tính không nói làm gì rồi, còn San, cô chưa bao giờ phản lại Khánh Anh cả, về căn bản anh là muốn tốt cho cô mới làm thế, không có cái hôn ước này có khi giờ cô lại đang ngồi xem mặt ở nhà hàng nào đó rồi cũng nên, chẳng phải anh ta từng nói nếu cô tìm được người xứng đáng hoặc quay lại với Hải Nam anh ta sẽ tự nhả cô ra hay sao. Giờ làm phản kể ra cũng hơi có lỗi.

Nhưng người lớn đã tính đến chuyện cưới xin thì vụ này không lật kèo nghe chừng không ổn.

***

Vân Khánh đến phát sốt ruột vì Tường San cứ thấp thỏm không yên chuyện đi hay không đi nói vụ từ hôn với Khánh Anh. Trước thì hùng hùng hổ hổ lắm nhưng giờ lại chùn bước như sắp đi vào hang hùm miệng hổ.

– Anh ta chắc sẽ không nổi điên lên làm gì chị đâu.

– Đương nhiên anh ấy không làm gì chị. Nhưng mà…

– Mạnh mẽ lên nào, bây giờ chị chỉ cần qua đó nói là chị muốn từ hôn, thế là xong.

– Em đi đi.

– Em đi? Em có hôn ước với anh ta đâu? – Vân Khánh giãy nhảy lên khi Tường San nói.

– Em là trợ lý của chị, đi thay chị. – Tường San gật gù.

Nhìn cái vẻ mặt làm như thật của Tường San Vân Khánh không khỏi mếu máo, cô lại dám đi nói cái điều đó với tên đại vô lại ấy? Anh ta lại chẳng cào mặt cô ra, rồi thẳng cổ đuổi việc cô mới là lạ.

– Đùa, đùa thôi mà, em đừng làm ra cái vẻ mặt ấm ức vậy chứ. – Tường San huých nhẹ vào vai Vân Khánh mà trấn an.

Vân Khánh cười méo mó, cô là bị dọa chết mà, lại đi tưởng Tường San nói thật.

***

Hít một hơi lấy hết dũng khí mà hiên ngang đứng trước mặt tên hôn phu mặt lạnh đang cắm mặt vào màn hình máy tính kia mà không hề liếc nhìn cô lấy một cái.

– Em có chuyện muốn nói.

– Em nói đi. – Vẫn không ngẩng mặt lên nhìn.

– Em muốn hủy hôn ước này. Anh nói với nhà anh đi. – Mặc dù đã chuẩn bị kĩ thinh thần và lúc đến đây với tâm thế thoải mái nhất mà sao khi thốt ra mấy lời đó Tường San vẫn không khỏi ấp úng vài phần.

Nghe đến đây, những ngón tay thon dài chợt dừng lại trên bàn phím máy tính, đôi mắt hơi ngước lên một chút, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Tường San im lặng chờ đợi kẻ đó lên tiếng, tim đập thình thịch, các mạch máu căng lên như kẻ tội đồ đang xưng tội vậy. Cô khẽ cắn môi dưới, mắt liếc nhìn anh ta chậm dãi rời khỏi màn hình máy tính.

– Hoàng Linh Tường San. Em lấy đâu ra cái dũng khí ấy mà lại hiên ngang đến đây nói ra cái điều ấy vậy? – Khánh Anh nhếch mép nhìn cô.

– Vân Khánh nói với em đời này ngắn ngủi không nên phí thời gian vào những thứ hữu danh vô thực như vậy được. Điều cần nói em nói hết rồi, anh tự đi nói với gia đình anh là anh từ hôn em đi nhé, em tự nói với bố mẹ em, không cuối tuần này họ trở về rồi sẽ không kịp mất.

Nói rồi nhanh như một cơn gió, Tường San đi thật nhanh ra khỏi cửa rồi lỉnh mất tăm. Khánh Anh bật cười thành tiếng, khẽ lắc đầu. Tường San mạnh mẽ không nể nang ai bao giờ lại có lúc lúng túng như vậy, không hiểu từ lúc nào anh lại trở nên đáng sợ với cả cô như thế.

– Lê Trần Vân Khánh! – Thu khóe môi lại, miệng lẩm bẩm rít lên.

Ở một nơi khác Vân Khánh bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

***

Tin nhắn của San khiến Vân Khánh có dự cảm chẳng lành, không dưng lại nhắn tin xin lỗi cô, làm cho cô nàng sáng ngày ra thấp thỏm lo âu mà bị bỏng cả tay.

Sau khi giao bánh tới Heaven liền một mạch cắm đầu đạp xe thật nhanh đến công ty, vẫn như mọi ngày, chim vẫn hót, hoa vẫn rung rinh, mấy bụi nguyệt quế đã lại trổ hoa, những bông hoa trắng nho nhỏ trên nền lá xanh tỏa hương thơm dìu dịu.

Hít một hơi lấy cái bầu không khí trong lành nơi trước cách cửa kính 5 phân kia rồi mạnh mẽ tiến vào trong.

– À, Vân Khánh đây rồi. Chờ em mãi. Mail anh gửi em có đọc chưa?

Đức Huy đứng chặn ngay cửa thang máy cười giả lả, lại còn mấy người nói chúc mừng cô nữa, cứ thấy trong lòng có gì đó bất an, dự cảm không lành.

Cái mail của nhân sự cô thấy rồi, nhưng rớt mạng nên không mở ra được. Định bụng lên công ty sẽ mở ra xem cả thể, thấy cái chủ đề cái gì mà “V/V ĐIỀU CHUYỂN NHÂN SỰ” đã thấy nhột nhột trong lòng rồi.

– Cái gì? Đổi phòng? San San. – Vân Khánh há mồm hoảng hốt vì cái tin vừa nghe.

– San San bán em cho ác quỷ rồi. Tình chị em chắc có bền lâu. Ha! – Đức Huy ung dung ôm bụng cười ngặt nghẽo.

– Em mách anh ấy anh gọi anh ấy là ác quỷ đấy. – Tường San liếc xéo Huy mội cái.

– Gái yêu à, đừng giận chị nha, chị lực bất tòng tâm mà, là anh ấy ép chị. Với cả đây là được thăng chức mà, thăng chức đấy. – Tường San cười

nhăn nhở làm ra cái vẻ vô tội mà năn nỉ Vân Khánh.

– A hu hu hu! Kiếp trước em có nợ với mấy người mà, San San thật độc ác, lại đi bán em

cho quỷ dữ…

Vân Khánh đau khổ mà gào rú lên, Tường San nhăn mặt nhìn tên khốn đức Huy đang ngặt nghẽo cười ở góc kia.

Âu cũng là cấi số, dù không muốn nhưng không có cách nào khác, dù sao cô mang tiếng là trợ ý của Tường San nhưng công việc cô làm bên Khánh Anh còn nhiều hơn, coi như là bớt đi một việc. Chỉ là sau này không có ai chống lưng nữa, anh ta sẽ được dịp hành cô tới bến cho xem.

Đành lòng vì đại nghĩa diệt thân ngậm ngùi rời khỏi nơi êm ấm mà dấn thân vào hang hùm miệng hổ kia.

– Không phải em có phòng riêng bên kia sao? – Vân Khánh nhìn Đức Huy đầy khó hiểu.

– Sếp em yêu cầu em ngồi cùng phòng với cậu ta. Anh không rõ. – Đức Huy nhún vai, ghé tai thì thầm nói với Vân Khánh, không quên hất mắt về phía Khánh Anh.

Còn chưa nghe hết câu Vân Khánh đã hăm hở đứng trước mặt Khánh Anh, anh không buồn để tâm đến ruồi muỗi như cô, vẫn chú tâm vào công việc.

Đức Huy còn chưa kịp phản ứng ngăn chặn hay gì cả thì Vân Khánh đã lên tiếng khiến kẻ bận bịu kia phải nhíu mày mà nhìn lên.

– Này anh giám đốc. Sao tôi phải ngồi trong này cùng anh, không phải có phòng riêng cho trợ lý giám đốc đối diện kia sao?

– Tại sao phải tốn thêm một phòng nữa? Cô cứ ngồi đó cho tiện, có vấn đề gì đỡ mất công nhắn tin gọi điện tốn tiền hại pin.

Cả Vân Khánh cùng á khẩu vì cái lí do không thể khốn nạn hơn của Khánh Anh.

Đức Huy nhanh chóng rời khỏi khi chẳng còn việc của mình ở đó nữa. Vân Khánh đành lòng ngậm ngùi ngồi vào cái chỗ mà mình đã được sắp xếp ở một góc trong phòng của giám đốc điều hành vậy là từ nay mọi hành động của cô đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta.

Đắc tội với sếp là một trong những cái dại ngu ngốc trên đời này, muốn tạo phản cũng phải nhìn người mà tạo phản, có trách thì trách người chị em tốt của cô ngay khi nghe điều kiện từ hôn của anh ta là điều chuyển cô về làm trợ lí của anh ta lại đi gật đầu đồng ý cái rụp mà không mảy may hỏi xem Vân Khánh có đồng ý hay không.

Căn phòng rộng, lại chỉ có mình giám đốc điều hành ngồi kể cũng phí, có thêm cái bàn làm việc của Vân Khánh vào nhìn nó đỡ trống trải hơn thật.

Khánh Anh nhấc ngón tay khỏi bàn phím, một tay đưa lên day day hai bên sống mũi gần lông mày, khẽ liếc mắt nhìn sang cô trợ lý đang lúi húi trong đống tài liệu chất ngất trên bàn, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn một chút, hai khóe môi hơi nhếch lên tạo thành đường cong đẹp đẽ.

Anh ta lại vì cô ấy mà cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.