Không nhìn Băng, ông ta lên tiếng hỏi.
_Đi vệ sinh.
Ông ta im lặng không hỏi gì thêm nữa.
Băng bị ông ta làm cho tức phát điên.
Sao trên đời này lại sinh ra một người kì lạ như ông ta ?
Nói chuyện theo kiểu có cũng như không như ông ta thì đừng nói còn hơn.
Hỏi một nhân viên nữ trong quán, Băng tìm được nhà vệ sinh nữ.
Chọn một phòng còn trống, Băng nhanh chóng bước vào.
Năm phút sau, Băng mở cửa bước ra.
Vặn vòi nước, rửa mặt, vuốt lại tóc cho thẳng, Băng soi mặt mình trong gương.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh nước, Băng cười khổ.
Có lẽ kiếm khắp thiên hạ này cũng không có ai lấy chồng theo kiểu khác người như Băng.
Băng đã lấy phải một ông chồng lạnh lùng, vô cảm, một người khi nói chuyện
lúc nào cũng bình thản, không nóng không giận, không vội vã, không cho
người khác biết mình đang nghĩ gì, đang có cảm nhận gì mà lúc nào cũng
như lúc nào.
Băng đã chán lắm rồi.
Một người như ông ta nhất định sẽ không thể trở thành một ông chồng trong mong ước của Băng được.
Chỉ cần nghĩ sau khi rời khỏi phòng vệ sinh phải ngồi đối diện với ông ta là Băng đã muốn tức điên lên.
Quan sát nhà vệ sinh một chút, Băng quẹt mũi, trên môi thấp thoáng một nụ cười.
Băng đi thẳng, đi mà không thèm ngoái đầu nhìn lại.
“Ông muốn ăn chứ gì ?”
“Nếu muốn ăn thì hãy cho no vào, ăn cho chết luôn đi”
“Đồ đáng ghét ! Lấy phải ông coi như số tôi xui xẻo và không gặp may”
Băng vừa đi, vừa chửu thầm.
Băng đã đánh giá khả năng phán đoán và đánh giá người khác của ông ta quá thấp.
Nếu không ở cạnh ông ta thì thôi, còn một khi đã ở bên cạnh của ông ta thì
mọi tính toán và biểu hiện của Băng đều nằm trong dự đoán của ông ta.
Băng tưởng mình có trốn thoát, sau đó phóng đến nhà Hoa nào ngờ.
_Bốp.
Vừa đi chưa được mấy mét, đầu Băng đập nhẹ vào ngực một người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đang bực bội và cáu giận, tự dưng bị một người đàn ông cản đường, Băng trừng mắt nhìn kẻ đứng đối diện.
Khi phát hiện người đang đút tay vào túi quần, mặt lạnh lẽo và ánh mắt vô cảm là ông ta.
Khí thế hùng hổ của Băng phải xẹp xuống, chân cuống cuồng muốn bỏ chạy nhưng ông ta nhanh hơn.
Ôm ngang eo Băng, miệng nhếch lên, ông ta khinh bạc hỏi.
_Cô muốn đi đâu ?
Băng giãy giụa.
_Buông tôi ra ! Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến ông ?
Vòng tay quanh eo Băng ngày càng siết chặt. Băng không thở được.
_Tốt nhất, cô nên ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, tôi sẽ không nể nang gì cô nữa đâu.
Băng phun trào tức giận.
_Ông đừng đóng kịch nữa, ông thì nể nang gì ai.
_Cô biết được như thế là tốt.
Ông ta không coi những lời nói mang giọng điệu mai mỉa của Băng vào đâu.
Trước sau, ông ta cũng bình thản và lạnh lùng nói chuyện với Băng.
Thả Băng đứng xuống sàn nhà, ông ta ra lệnh.
_Đi thôi.
Băng co giò chạy về hướng đối diện.
Băng tưởng mình có thể nhanh chân chạy thoát khỏi ông ta, nào ngờ thêm một
lần nữa, Băng lại bị tóm, lần này ông ta làm đúng theo những gì mà ông
ta đã nói.
Băng bị vác như heo ra chỗ để xe.
Mọi người trong quán kinh ngạc nhìn cả hai.
Băng xấu hổ hét ầm lên, chân tay đập loạn xạ.
Ông ta coi như mình bị điếc, coi như mình vô hình, ông ta mặc Băng muốn hét, muốn gào, hay đánh đấm thế nào thì tùy.
Băng hét và gào nhiều chỉ tổ khản cổ, chị làm khổ bản thân, đánh đấm ông ta không đủ mát xa cho ông ta giãn gân cốt.
Tất cả những hành động chống đối của Băng chỉ mang lại một kết quả đó là tự hành hạ chính mình.
Băng bị ông ta đẩy vào xe như một phạm nhân.
Biết không thể dùng sức, không thể dùng lời mà nói chuyện tử tế với ông ta, vậy thì dùng răng vậy.
Cầm lấy tay của ông ta, Băng hung hăng cắn vào tay ông ta như một con chó con đang gặm một khúc xương.
Hành động của Băng khiến Phúc mặc dù sợ ông ta cũng phải phì cười.
Bị Băng cắn, ông ta cũng mặc cho Băng cắn.
Rõ ràng người tha hồ làm loạn và đánh ông ta là Băng nhưng người cảm thấy thua cuộc, cảm thấy mệt lại chính là Băng.
Chán nản, mệt mỏi, buồn bực, Băng đành buông tay ông ta ra.
Ông ta lạnh lùng dùng khăn tay lau đi vết răng cắn của Băng.
_Thỏa mãn rồi chứ ?
Băng căm phẫn hét to.
_Tôi ghét ông !
Ông ta không thèm bảo Băng thế nào.
Thấy ông ta xem thường mình. Băng nghĩ ông ta đúng là một kẻ không có trái tim, cũng không có cảm xúc.
Băng hoan hỉ cười sung sướng, ông ta không tức giận là một lợi thế cho Băng trêu đùa ông ta.
Băng quén gọn tóc, vươn vai, bịt miệng, Băng ngáp ngủ một cái thật dài.
Đầu dựa vào vai ông ta, Băng nhắm mắt lại, từ từ Băng chìm dần vào giấc ngủ.
Ông ta giật mình, không ngờ cô vợ trẻ con của mình lại dám vô tư dựa đầu
vào vai mình để ngủ coi như không có chuyện gì xảy ra, coi như mình là
một người vô hình.
Ông ta muốn đẩy đầu của Băng ra khỏi vai nhưng vừa chạm vào tóc Băng, ông ta vội rụt tay lại.
Ngẫm nghĩ một lục, ông ta để yên cho Băng dựa vào vai mình để ngủ.
Nằm một lúc, Băng nắm lấy vạt áo của ông ta.
Ông ta lại giật mình, mặc dù cố tỏ ra bình thường, nhưng cảm giác mà Băng
mang lại cho ông ta không phải là không ảnh hưởng đến ông ta, mà là đang điều khiển tâm tư tình cảm của ông ta.
Ông ta không muốn xa vào lưới tình, nhưng liệu có thể chạy thoát khỏi tình cảm của chính mình ?
Về đến nhà, Băng vẫn còn ngủ say, vẫn dựa vào vai ông ta, bàn tay nắm tay áo của ông ta đã buông thõng.
Mấy lần Băng suýt chút nữa rơi tự do xuống không trung, cũng may được ông ta ôm nên không việc gì.
Bây giờ người nhăn nhó khổ sở là ông ta không phải là Băng.
Ông ta đang bị một con nhóc con quấy rối, đang phải làm những việc mà trước đây chưa từng làm.
Phải chăng quyết định lấy Băng là việc làm sai lầm nhất của ông ta ?
Liệu ông ta có thể trả được thù không hay là chính mình lại thêm một lần nữa tự làm khổ đau chính mình ?
Phúc mở cửa xe, nhìn thấy Băng đang ngủ say trên vai ông ta, Phúc kinh ngạc không thốt nên lời.
Đây là lần đầu tiên Phúc mới thấy sếp kiên nhẫn với một cô gái như thế.
Trước đây, sếp chưa từng nhượng bộ một ai.
Ngay cả nắm tay sếp còn lười nói gì đến việc cho người khác dựa vào vai để ngủ trên suốt đoạn đường đi.
_Dậy đi !
Ông ta lạnh lùng bảo Băng.
Băng vẫn nằm im.
Vừa bực mình vì tự nhiên lại trở nên yếu đuối lo cho Băng, vừa bị Phúc nhìn thấy biểu hiện khác lạ của mình khi thay đổi cách cư xử với người khác, ông ta thô lỗ đẩy đầu Băng ra khỏi vai.
_Bốp !
Đầu Băng đập nhẹ vào thành xe.
Băng giật mình tỉnh giấc, mở mắt quan sát xung quanh, gãi đầu, không nói không rằng, Băng tự mở cửa xe.
_Rầm !
Cánh cửa xe bị Băng dùng chân đóng lại.
Ông ta chưa kịp nói được câu vào, xốc lại túi sách trên vai, Băng phóng vọt vào nhà như một cơn lốc nhỏ.
Ông ta đứng lặng nhìn theo.
Phúc mím môi, một nụ cười nhẹ vừa mới xuất hiện trên môi.
Ông ta đứng trước Phúc, nên không biết trợ lý thân cận của mình đang cười thầm.
Lắc đầu chán nản, ông ta đi vào trong nhà.
Bà giúp việc biết tính của ông ta nên nhanh chóng bưng cho ông ta một ly cà phê.
_Mời ông.
Ông ta không nói gì.
Bà giúp việc nơm nớp lo sợ nhìn ông ta.
Người vệ sĩ lúc sáng mà ông ta phân phó trông chừng Băng đang đứng im bên
cạnh, anh ta cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn ông ta.
Anh ta đang chờ nghe ông ta trừng phạt mình.
Ông ta uống gần hết ly cà phê nhưng tuyệt đối không nhìn anh ta đến lấy một cái.
Hình như ông ta đã hoàn toàn quên mình còn có thêm một vệ sĩ nữa và cũng quên luôn chuyện lúc sáng rồi.
Ông ta càng không nói gì, anh ta càng sợ, mồ hôi trên mặt anh ta đang chảy xuống cổ.
Có lẽ ngay cả bị dao kè vào cổ, anh ta cũng không sợ bằng thái độ lãnh đạm của ông ta.
Trong khi dưới nhà đang có một chiến thầm lặng, một cuộc chiến tinh thần, trong phòng ngủ trên lầu, Băng đang yên giấc nồng.
Ngay sau khi vứt cặp sách lên bàn, cởi bỏ giày, Băng phi thân luôn lên giường.
Quên ăn, quên uống, và quên luôn tức giận, lúc này Băng chỉ có ngủ mới là nhất.
Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng.
_Cậu có gì cần giải thích với tôi không ?
_Xin…xin lỗi ông.
_Đây là câu duy nhất cậu muốn nói ?
Ông ta lạnh nhạt hỏi.
_Em…em hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa.
_Cậu nghĩ còn có lần sau nữa sao ?
Mồ hôi trên mặt anh ta càng ngày càng nhiều, miệng anh ta khô cứng, anh ta không biết nên ăn nói như thế nào cho phải.
_Lần sau đừng để tình trạng này xảy ra nữa, nếu cậu còn vi phạm cậu không cần phải đi làm nữa.
_Em hiểu rồi, cảm ơn sếp.
Anh ta mừng rỡ vội đáp ngay.
_Lui ra đi.
_Vâng.
Được ông ta khoan hồng và trách nhẹ vài câu, với anh ta mà nói chẳng khác gì vừa mới được ân xá một án tù năm năm.
Quẹt mồ hôi trên mặt, anh ta vội quay lưng đi ra ngoài.
_Ông chủ có muốn ăn cơm trưa không để tôi dọn ?
Bà giúp việc lễ phép hỏi.
Ông ta nghĩ đến Băng, nhớ lúc ở quán cơm do không ăn được thức ăn cay nên
Băng chỉ ăn có vài thìa và nói khi nào về nhà sẽ ăn thêm.
Nhìn lên lầu, ông ta không thấy bóng dáng của Băng đâu.
Vừa bực mình, vừa tức giận vì bị Băng chơi sỏ hết lần này đến lần khác, ông ta định bỏ mặc Băng nhưng lại không đành lòng nên bảo bà giúp việc.
_Bà cứ dọn ra đi.
Bà giúp việc gật đầu coi như đã hiểu, bà mừng rỡ vội đi ngay vào bếp.
Giống như người vệ sĩ lúc này, việc không bị ông ta trách mắng và đuổi việc,
bà giúp việc thở phào nhẹ nhõm, bà yên tâm làm công việc của mình.
Đứng dậy, ông ta đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ, thấy cô vợ trẻ con đã leo lên giường đi ngủ ngay mà không cần ăn uống gì cả, ông ta phải vuốt mặt một cái mới không nổi khùng lên.
Bước lại gần giường, ông ta ngồi xuống.
Ánh mắt ông ta lướt nhìn khắp khuôn mặt Băng.
Khi ngủ trông Băng thật đáng yêu, thật hiền lành.
Trên môi ông ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nụ cười khó hiểu như
ngày đầu tiên ông ta gặp Băng. truyện này đang được đăng tải tại : kênh
truyện SanTruyen.com
Sờ lên vết cắn của Băng trên tay mình, ông ta cúi xuống.
Khi môi gần như chạm vào môi Băng, ông ta kinh hãi vội dừng lại.
Ông ta không tài nào hiểu được bản thân, tại sao ông ta lại có ý muốn ngớ ngẩn là muốn hôn Băng ?
Chẳng phải ông ta luôn coi Băng là kẻ thù của mình là gì ?
Tại sao ông ta lại thấy đau khi bắt ép mình phải ghét Băng, hận Băng ?
Băng cựa mình, người nằm nghiêng sang một bên.
Tự dưng ông ta lại thấy tức giận khi không còn nhìn thấy mặt Băng lúc đang ngủ say nữa.
Bực mình, phẫn nộ vì những suy nghĩ, những cảm giác không tên đang len lỏi vào trong suy nghĩ.
Ông ta vội đứng dậy, không dám ngồi gần Băng thêm một lúc nào nữa, ông ta đi ra khỏi phòng ngủ.
Bà giúp việc chờ mãi cũng không thấy ông ta hay Băng xuống ăn cơm, buồn
bực, bà thấp thỏm nửa muốn lên lầu gọi họ xuống ăn cơm, nửa lại không
dám, cuối cùng bà đành ngồi im chờ họ.
Nhưng đã mấy tiếng rồi, tại sao họ vẫn còn chưa xuống ?
Không thể chờ hơn được nữa, bà đành đi lên lầu gọi họ và hỏi họ có muốn ăn nữa không để bà còn dọn.