_Cháu đang nhìn gì thế ?
Băng ngượng ngùng đáp.
_Dạ, không có gì.
Không muốn ông Tư hỏi thêm câu nào nữa, Băng bưng thêm bún riêu và mấy món ăn do mình nấu ra ngoài.
Vẫn chưa cởi bỏ tạp dề, Băng ngồi xuống ăn với bọn họ.
Tuy chỉ là mấy món ăn đạm bạc và bình dân nhưng dưới tay nghề nấu nướng của Băng, món ăn bình dân trở thành thượng hạng và ngon không thể tả.
Cả hai ăn hết sạch nồi bún riêu do Băng nấu, cũng may Băng nấu nhiều nếu không có khi họ lại tranh giành nhau.
Vừa ăn Băng vừa cười nên chút nữa là Băng bị sặc.
Nếu ai nhìn thấy cảnh hai người hào hoa phong nhã và cao sang quyền quý
khoác trên người hai bộ vét đắt tiền và sang trọng lại đi giành ăn với
nhau chắc họ phải há hốc mồm và mắt lồi ra mấy phân, miệng á khẩu không
nói được một lời nào.
Băng bịt chặt miệng để cho tiếng cười không thoát ra khỏi cổ họng.
Chúa ơi !
Lần đầu tiên trong đời Băng mới thấy ông ta đáng yêu và dễ thương đến thế.
Bây giờ, Băng không còn ghét ông ta như lúc đầu nữa.
Băng thấy ngoài con người vô tình và lạnh lùng ra, ông ta cũng giống như bao nhiêu người khác, cũng có hỉ, ái và nộ, chỉ cần biết ông ta cần gì và
muốn gì, mọi chuyện đều được giải quyết một cách êm đẹp.
Như lúc này đây, ông ta lộ ra một đứa trẻ tham ăn và háu đói.
Nhìn ông ta bằng ánh mắt yêu thương và trìu mến, Băng tự hứa với lòng là từ
nay sẽ nấu bún riêu cho ông ta ăn, hy vọng là ông ta sẽ không mau chán.
Băng quẹt mũi, lòng nhủ thầm.
“Lo gì ! Nếu ông ta không muốn ăn bún riêu nữa, mình sẽ nấu món ăn khác cho ông ta ăn”
Cầm khăn giấy, lau miệng, ánh mắt Băng ngập tràn tự tin.
“Với một người có thể nấu đủ các loại món ăn như mình, việc đó chỉ là chuyện nhỏ”
Băng là một cô gái sinh ra và lớn lên trong tu viện.
Ngay từ khi còn nhỏ, Băng đã phụ trách công việc nấu nướng cho các em nhỏ ăn.
Mặc dù nghịch ngợm và hiếu động như con trai nhưng Băng vẫn là một thục nữ
biết thêu thùa, may vá, biết nấu nướng, và biết làm công việc nhà.
Nếu Băng không muốn làm gì thì thôi, còn một khi Băng muốn, Băng sẽ làm bằng được.
Bản tính ương bướng và không sợ chết của Băng, cộng thêm tính cách bền gan
đã biến những việc tưởng chừng gây khó khăn cho Băng thành những công
việc bình thường.
Ăn xong, Phúc xoa tay vào bụng, được ăn ngon,
lại do đích thân vợ của ông chủ xuống bếp nấu nên Phúc chưa bao giờ cảm
thấy hưng phấn và vui vẻ như thế.
Tinh thần của ông ta hôm nay xem ra cũng rất tốt.
Lúc đầu ông ta dự định sẽ không ăn gì, mà chỉ ngồi im chờ Băng ăn xong rồi
cùng đi, nhưng thật không ngờ chính mình còn ham ăn hơn cả một đứa trẻ.
Tuy là hơi ngượng nhưng được vợ nấu cho ăn thế này, lại nấu ăn rất ngon,
ông ta vui mừng còn không kịp, lấy tâm trí và hơi sức đâu để, để ý đến
chuyện khác.
Thấy cả hai đã ăn xong, Băng bưng bát đũa vào trong bếp.
_Chào chú ! Con đi đây !
_Ừ, nhớ lần sau lại ghé đến đây.
_Dạ, con biết rồi.
Mặc dù vẫn muốn biết hai người kia có quan hệ gì với Băng, nhưng thấy Băng không muốn nói nên lại thôi.
Băng lững thững đi ra khỏi quán.
Ông ta định trả tiền cho ông Tư, Băng ngăn lại.
_Tôi đã trả tiền rồi. Chúng ta đi thôi.
Ông ta nheo mắt nhìn Băng.
_Bữa ăn này là do cô mời ?
_Đúng, có việc gì sao ?
Băng hung hăng hỏi.
Phúc hết quay sang nhìn sếp, rồi lại quay sang nhìn Băng.
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn rất vui vẻ, sao giờ này lại cãi nhay và gây sự với nhau rồi?
Thấy vợ phồng mồm, trợn mắt với mình, dáng hung hăng như muốn đánh nhau, ông ta vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô vợ trẻ con này đúng là không coi ông ta vào đâu cả.
Tự nhủ là người lớn không chấp trẻ con, ông ta cố nén giận không mắng Băng nữa.
_Đi thôi !
Ông ta quay lưng bỏ đi.
Băng lẩm bẩm.
“Tên đáng ghét, mất công mình nấu cho ăn, còn mời miễn phí một bữa, thế mà
ông ta không thèm cảm ơn mình một tiếng, ông ta còn lạnh lùng tỏ vẻ
không cần”
“Tên kia ! Cũng có ngày tôi cho anh biết tay”
“Dám chọc tức bổn cô nương hả ? “
Để minh họa cho sự tức giận, cho câu cuối thêm phần giá trị và sinh động, Băng dơ nấm đấm lên, chân hung hăng đá vào không khí.