Định Mệnh Trái Ngang

Chương 44: Chương 44




Băng càng cố, cánh cửa càng bị kẹt, cuối cùng Băng ôm lấy đầu, do dùng tay vò lại rứt rứt, cuối cùng mái tóc được hấp dầu, được cắt tỉa một cách sành điệu và thời trang buông xõa xuống vai.

Nhìn nghiêng, lại được ánh nắng chiếu vào, trông Băng cũng quyến rũ và xinh đẹp không kém gì ông ta.

Từng chút, từng chút một mọi biểu hiện, hành động, khuôn mặt, sắc thái biểu cảm của Băng đều lọt vào mắt ông ta.

Ông ta cứ si, cứ say mà ngắm nhìn Băng, như đang chiêm ngưỡng một bông hoa mới nở trong sớm mai.

Không mở được, hoàn toàn không mở được.

Băng chán nản ngồi xổm trên sàn nhà, mắt trừng trừng nhìn tủ quần áo trước mặt.

Lần này ông ta không còn chịu đựng hơn được nữa, một tiếng cười trầm ấm vang lên.

Băng giật mình vội quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười.

Khi biết kẻ đáng ghét và phá rối, kẻ dám ngồi nhìn và quan sát mình từ lúc nãy đến giờ là ông ta, Băng hầm hầm quát to lên.

_Ông cười cái gì thế hả ?

Ông ta im lặng không đáp, ông ta chỉ cười và cười.

Băng phồng mồm trợn mắt.

_Ông có im đi không ?

Ông ta vẫn cứ cười, thậm chí còn cười rất tươi, cười rất ngọt ngào, cười đến mê say.

Nếu bình thường, Băng sẽ ngây người, sẽ đỏ mặt tía tai, sẽ bất động mà nhìn, mà ngắm ông ta, thậm chí có thể mất hồn vì nụ cười của ông ta.

Nhưng bây giờ Băng đang tức giận phừng phừng nên không thèm chú ý đến nụ cười của ông ta, thậm chí cũng quên luôn mình chỉ đang quấn tạm một cái khăn tắm quanh người, còn bên trong hoàn toàn không mặc gì.

Băng đứng bật dậy, mắt nhìn ông ta như muốn bắm ông ta ra hàng trăm hàng nghìn mảnh.

Thấy ông ta cứ cười và cười mãi thôi, Băng hết chịu nổi rồi.

Băng siết chặt hai tay, tư thế, dáng đi như đang chuẩn bị đánh cho ông ta một trận nên thân vì dám chọc giận mình.

Nhìn dáng đi, điệu bộ, khuôn mặt tức giận trông rất buồn cười và trẻ con của Băng, không nhịn được cười, ông ta còn cười tươi, và ngọt ngào hơn cả lúc nãy.

Tức cha chả là tức !

Băng đã bị ông ta chọc giận đến đỉnh điểm rồi.

Bước lại gần ông ta, Băng hung hăng nhắm mắt tay dơ một cú đấm vào bụng ông ta, bàn chân nhỏ bé và yếu đuối cũng ráng phối hợp với bàn tay phải đá vào chân ông ta.

Điệu bộ đánh người của Băng mới khôi hài làm sao.

Nếu đã muốn đánh người khác, muốn đánh trúng mục tiêu ít ra phải mở mắt, phải nhắm đúng đích mới ra tay, đằng này Băng lại nhắm mắt như thể chính mình mới là người bị đánh.

Bàn tay Băng nhanh chóng bị tay ông ta nắm chặt, eo còn bị ông ta ôm siết lấy, chỉ bằng một động tác, ông ta đã gần như nhấc bổng lên.

Do tâm trạng vui vẻ, và khuôn mặt của Băng quá đáng yêu nên ông ta không chấp, cũng không còn dùng thái độ lạnh lùng và vô cảm để nói chuyện với Băng nữa, mà ông ta đang cười, đang dùng giọng vui đùa để hỏi Băng.

_Thế nào, cô đã thỏa mãn rồi chứ ?

Băng hung hăng giãy giụa, chiếc miệng nhỏ xinh hét lên.

_Buông tôi ra ! Đồ xấu xa ! Tôi ghét ông !

Mặc cho Băng hét, Băng gào, ông ta vẫn ông cứng lấy Băng.

_Mau buông tôi xuống ! Tôi nói gì ông có nghe không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.