Lúc này ông ta không còn là ông chủ uy nghiêm và lạnh lùng nữa, mà đã biến thành một người bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
_Không, tôi không thấy.
_Sáng nay, bà cũng không thấy cô ấy sao ?
Bà giúp việc khó hiểu nhìn ông ta.
_Vâng, từ lúc ăn cơm xong vào tối hôm qua, tôi không hề trông thấy cô ấy.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt và hốt hoảng của ông ta, bà giúp việc tự nhiên thấy cũng lo lắng cho ông ta.
_Thưa ông ! Có chuyện gì sao ?
Ông ta im lặng không đáp.
Quay người, ông ta vội đi thật nhanh lên lầu.
Mở cửa phòng ngủ, ông ta tiến đến tủ quần áo.
Lúc này do ông ta vội vã bỏ đi nên không kịp đóng cánh cửa tủ lại.
Quan sát và lục lọi một hồi, ông ta cũng không tìm thấy bất cứ đồ vật gì của Băng.
Căn phòng cho ông ta cảm giác như Băng chưa từng tồn tại và chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của ông ta.
Vò đầu, bứt tóc, ông ta trông thật thiểu não và đáng thương.
Nhìn lướt qua chiếc bàn tối hôm qua cả hai còn ngồi vai kề vai cùng nhau
thảo luận công việc làm ăn, ông ta thấy có một phong bì màu trắng và một phong thư màu hồng nhạt.
Không nghĩ nhiều, ông ta biết chắc chắn phong thư và phong bì kia là do Băng để lại cho ông ta.
Đầu tiên ông ta run run cầm Phong thư màu hồng nhạt lên trước.
Ngồi thụp xuống ghế, ông ta gắng gượng xé bao bì nghiêm phong ở miệng phong thư ra.
Những dòng chữ thẳng hàng, đẹp mắt và bay bướm xuất hiện trước mắt ông ta.
Mùi mực thơm nức mùi nước hoa hồng giống hệt như mùi thơm trên tóc và trên cơ thể Băng.
Đôi mắt ông ta vô hồn, mặt ông ta lạnh băng, tay ông ta nổi gân xanh.
Chỉ cần nghĩ đến việc Băng dám bỏ trốn, dám chạy thoát khỏi vòng tay của
mình, ông ta đã hận không thể đem Băng ra để giết chết.
Hít một hơi thật sâu ông ta bắt đầu đọc.
“Hoàng Trọng Quân !
Chào ông ! Tôi biết khi đọc những dòng chữ này, ông chắc sẽ hận tôi lắm, có
khi ông còn căm ghét tôi, còn muốn đem tôi ra để giết chết, để băm vằm
ra hàng trăm hàng nghìn mảnh.
Không biết tôi đoán có đúng không, nhưng vẻ mặt của ông lúc này chắc là rất khó coi.
Nếu có thể hận được, căm ghét được, thì ông hãy cứ hận, cứ ghét, cứ nguyền rủa tôi đi.
Tôi chấp nhận để cho ông hận tôi, căm ghét tôi, thậm chí là hận tôi suốt kiếp.
Tôi không xứng với ông, cũng không thể nào làm một người vợ tốt và hoàn hảo của ông được.
Ông có biết rằng, ngay từ lúc mới sinh ra, tôi đã nguyện ước rằng, cả đời này tôi sẽ không lấy chồng, cũng sẽ không yêu ai.
Hai mươi năm qua, tôi đã được sống giống như ý nguyện của mình, tôi tưởng
rằng suốt cả cuộc đời này, tôi cũng sẽ được sống bình an như thế.
Nhưng ông xuất hiện, ông bắt tôi phải lấy ông, bắt tôi phải kí vào tờ giấy
đăng kí kết hôn, bắt tôi trở thành vợ của ông, bắt tôi sống một cuộc đời mà tôi không muốn nên tôi phải ra đi, phải chạy trốn.
Sống với ông được năm ngày, tôi đã bắt đầu thích ông, có tình cảm với ông.
Lần đầu tiên tôi mới hiểu thế nào là xao xuyến, xúc động, ngưỡng mộ và mê say.
Tôi đã chăm chú ngắm nhìn ông mỗi lúc ông đang suy tư và đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Tôi đã cố gắng làm hài lòng ông, tôi còn có ý nghĩ là sẽ làm mọi chuyện để cho ông vui, ông hạnh phúc.
Từ trước đến nay, tôi chỉ nấu cơm cho tôi ăn, bạn tôi ăn, và cho bố mẹ tôi ăn, tôi chưa từng có ý nghĩ là sẽ nấu cơm cho một người đàn ông ăn.
Nhưng tôi đã làm điều đó vì ông , tôi thậm chí còn bộc lộ cho ông thấy nhiều khía cạnh bên trong con người tôi.
Theo từng ngày, tôi giật mình nhận ra tôi đang thay đổi, đang sống khác đi, đang dần có tình cảm với ông.
Tôi sợ, tôi hốt hoảng, tôi hoang mang.
Có nhiều lúc tôi tự hỏi, ông có thích, ông có yêu tôi không ?