Định Mệnh...

Chương 17: Chương 17




Nhìn bản mặt đanh đá của nàng hơi biến sắc, hắn bỗng lùi ra sau hơi xa một chút, phẩy chiếc quạt giấu trong ống tay áo và phẩy phẩy vài cái khẽ cười gian tà:

– Sao? Con nhóc chanh chua kia, chuẩn bị dập đầu ba cái xin lỗi bổn đại gia ta đi!

Mặc dù biết gần thua tới nơi rồi nhưng nhìn cái bản mặt cáo già của hắn và lời nói đầy vẻ tự tin như vậy nàng lại vênh mặt lên và thở dài trong lúc tung một cú đá vào giữa bụng hắn:

– Mơ à? Ban ngày mà cũng mộng du nữa, thiệt tình.

Nghe giọng nói của nàng vẫn còn ngang ngạnh lắm, hắn gấp quạt lại khẽ xoay người né cú đá của nàng và tiến nhanh vòng ra sau lưng nàng, khẽ đến gần thầm thì vào tai:

– Còn cố vùng vẫy ư? Võ công ngươi không tệ nhưng làm sao có thể là đối thủ của ta được?

Nghe chàng thì thầm vào tai mà nàng tức điên cả người, nhưng lời nói của hắn quả thật không sai, nãy giờ hắn đánh mà như bỡn cợt người khác vậy. Thật là điên tiết! Vậy mấy năm nay nàng học võ thành quả nó như thế này ư? Chẳng lẽ phải dùng tới nó??? không, không thể……..Thấy hắn đến quá gần, cảm giác nguy hiểm gần kề, nàng vội giữ khoảng cách khoảng cách an toàn.

“Võ công của nàng ta rất kì lạ, ta chưa từng gặp qua”_ hắn ngẫm nghĩ và cảm thấy tự tôn hơi sụp đổ, hắn cũng cho mình là hiểu biết đôi chút võ công của các môn phái do nhiều lần lén trốn khỏi cung nhìn thấy cộng thêm kiến thức sách. Vậy mà sao võ công của nàng khiến cho hắn không biết đâu mà lần, lúc đầu hắn nghĩ nàng chỉ là đánh loạn xạ thế nhưng nếu ngẫm nghĩ kĩ lại thì thấy rất bài bản. Mà dường như có tới hai thế võ chứ không phải một.

Dẹp các suy nghĩ nhức đầu qua một bên, hắn tiến nhanh đến chỗ nàng nhanh chóng dùng chân gạt thành nửa vòng tròn dưới chân nàng, nàng vội tránh nhưng hắn lại nhanh hơn ra thêm một cú đá siêu tốc khiến cho nàng phải vất vả lắm mới né được và hơi loạng choạng. Nàng lấy tay lau mồ hôi và ngẫm nghĩ:

“Chết tiệt thật, chắc kiểu này không xong.”

Nhìn vẻ mặt đuối sức của nàng sao mà hắn lại thấy sảng khoái thế nhỉ? (tội lỗi, tội lỗi ^_^) hắn cười hà hà đầy vui vẻ với gương mặt chiến thắng:

– Nhận thua là vừa rồi đó con nhóc đanh đá kia, phí cả thời gian vì việc vô bổ này.

Nhận thua là đồng nghĩa với việc làm sụp đổ tất cả tự tôn của nàng, không dễ đâu nhá, nhận thua là đồng nghĩa với việc dập đầu ba cái nói hai từ đầy sỉ nhục tới tận ba lần. Nghĩ tới đó, nàng lại có động lực xúc tiến. Nàng nhìn thẳng vào cái bản mặt vô cùng hí hửng của hắn mà đáp lại ngạo nghễ với nụ cười:

– Câu đó ta dành lại cho ngươi đó, đồ “vô sỉ nam nhân”.

hắn tức điên người, con nhỏ đanh đá này còn dám lập lại câu đó lần nữa ư? Nụ cười trên môi hắn vụt tắt hắn nghiến răng:

– Nhà ngươi…

Bỗng nhiên nàng trở nên im lặng lạ thường, hắn hơi ngạc nhiên, con nhóc này muốn làm cái gì nữa đây? Kệ, nàng có làm gì hắn chìu tất, miễn sao con nhóc này nói hai từ “xin lỗi” trước mặt cho hắn hả giận là được. Nãy giờ nghe nàng vu oan, chê bai, ngạo mạn hắn giận đến điên người nhưng hắn không phải là một người quá hẹp hòi nên chỉ cần nàng nhận lỗi là được.

Chờ hồi lâu mà vẫn thấy nàng không có động tĩnh gì hắn nheo mày, rốt cuộc là sao? Bỗng, nàng đưa tay chỉ về phía sau hắn và nhìn chăm chú với bộ mặt ngạc nhiên:

– Cái gì kia?

Theo quán tính hắn nhìn ra sau, có cái gì đâu? Mà khoan đã…

– Hả? Oái!_ hắn lúc này đã biết mình mắc lừa vở kịch với tài diễn xuất rất tài tình của nàng.

Nàng tiến đến gần thì thầm lại vào tai hắn từng chữ một rất rõ ràng như trả đũa chuyện lúc nãy với giọng nói ngọt ngào đến chết người.

– Chết chắc rồi, chuẩn bị làm súc vật bò một đoạn đường cho bàn dân thiên hạ xem và tích cóp sẵn tiền đi.

Nhưng nụ cười vô cùng ngạo nghễ của hắn đã dập tắt tất cả cảm hứng chiến thắng của nàng.

– Đâu dễ ăn thế!

– Sao?

“Chết cha!”

hắn nhanh chân bước ra phía sau nàng, nhanh đến nỗi khiến nàng trở tay không kịp, chỉ cảm thấy hai tay của mình bị khóa chặt không thể cục cựa được bởi đôi bàn tay vô cùng mạnh mẽ và chỉ nghe được một nụ cười khoái trá phía sau trái ngược với bản mặt nhăn nhó của nàng lúc này

– Lần này thì ngươi chịu thua chưa?

Nàng nghiến răng đáp lại với vẻ mặt tức giận vô cùng:

– Đồ “vô sỉ nam nhân” chỉ biết “trăng hoa” với mấy nữ nhân thanh lâu mà lại thẳng tay với ta.

Nàng chỉ nghe tiếng nói lạnh tanh đáp lại phía sau lưng mình mà muốn hoảng hồn:

– Ngươi còn nói nữa ta sẽ đánh thật đấy!

“Hả? Nãy giờ hắn chỉ giỡn thôi ư? Chết thật.”

Rồi tiếng nói phía sau lưng nàng lại phát ra một gần hơn, chàng đang kề sát vào tai nàng mà nói nhẹ nhàng đủ để nàng nghe thấy và cảm nhận được cái nóng lan tỏa. Trời ơi, xảo trá quá đi!

– Còn chờ đợi điều gì nữa mà chưa dập đầu ba cái xin lỗi bổn đại gia ta đây?

– Đừng hòng!_ nàng vênh mặt lên

– Còn ngoan cố sao?_ hắn nhíu mày

hắn đang chờ đợi tiếp theo nàng sẽ làm gì nữa, chỉ nghe thấy một giọng nói đầy ngạo mạn phát ra:

– Ta còn chờ ngươi làm “vô sỉ súc vật” đã, để cho bàn dân thiên hạ đều biết._ nàng cố ý nhấn mạnh câu rất quan trọng cho hắn tức điên người.

hắn ngạc nhiên lên tiếng:- Ngươi vừa nói gì?

Nàng lấy bàn chân của mình gạt chân hắn, quá bất ngờ hắn không ngờ tới nên theo phản xạ buông tay ra nắm nàng lỏng lẻo hơn. Nàng chỉ chờ tới đó dùng chân còn lại của mình gạt chân còn lại của chàng khiến hắn vội buông tay ra lùi lại. Nàng tiến đến nhanh nắm vào cổ áo của hắn và sử dụng một đòn quật qua vai bằng tất cả sức lực của mình. hắn chỉ cảm thấy mình bị nhấc lên khỏi mặt đất rồi đột ngột tiếp đất bằng một trạng thái rất ê mặt. hắn lồm cồm bò dậy và nhìn nàng đang bỏ chạy thục mạng với vẻ mặt hoảng sợ và nàng cất tiếng lớn khiến chàng giật nảy mình:

– Bớ người ta! Có kẻ biến thái giữa thanh thiên bạch nhật!

– Hả?_ hắn hét lên ngạc nhiên

Nàng bỏ chạy thật nhanh như đang tìm người làm chứng vì đoạn đường này quá vắng vẻ. Nàng vung hết tốc độ của mình và chạy một đoạn đường khá dài. hắn cũng hộc tốc đuổi theo như muốn bịt lại cái miệng phát ngôn linh tinh của nàng. Ở đây hai người thấy khoảng mười mấy người đang dọn hàng quán và nghe tiếng nói thất thanh bọn họ dừng công việc lại nhìn hai người. Ô hô, mười mấy người ư, đối với nàng thế là đủ rồi.

– Ở đây có kẻ biến thái, cứu tiểu nữ với!

Nàng liễm mắt nhìn quanh và nhìn thấy một người đàn bà khoảng bốn mươi. Được, chọn người này làm đối tượng, nàng nhanh chóng sử dụng vẻ mặt hoảng sợ vô độ và không quên nặn ra thêm vài giọt nước mắt cho tăng thêm diễn xuất hoàn hảo của mình. Nàng khép nép sau lưng người đàn bà đó với điệu bộ run rẩy. Bà ta nhìn nàng như thế nghĩ rằng chắc nàng đã quá hoảng sợ nên cảm thấy thương cảm vô cùng nên vỗ về:

– Không sao, không sao đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.