Định Mệnh...

Chương 26: Chương 26




_ai nói là ta sợ thua chứ tự giọng nói thanh thoát vang lên, từ trên cao 1 thân bạch y phiêu giật dáp xuống, tà áo phấp phới, suối tóc cũng vì thế mà tung bay theo gió, nàng đáp xuống sân khấu, khẽ mỉm cười, chỉ 1 cái mỉm cười thôi cũng khiến bao nam tử ngây ngốc.

_cám ơn công chúa đã có lòng giới thiệu dùm ta, rất có ấn tượng ah_nàng cao dọng chế giễu

5 nam nhân thấy nàng xuất hiện thì nhất loạt vui mừng quên cả việc đang tham dự đại hội phi ngay lên sân khấu

_Huyền nhi!!!!!!!!!!!

5 người cùng đồng thanh gọi lên cái tên yêu thương

_ngừng!!!ai cho mấy người lên đây_vừa nói được 1 nửa thì nàng đã phải dừng lại khi thấy nhân vật đặc biệt_oa, ca ca đẹp trai, thế nào mà huynh lại ở đây? không phải đến để trả thù ta chứ?

không sai, người đó chính là Vương Bạch Sơn – Tam hoàng tử của Đại Nam quốc, chàng cười khổ với nàng, chẳng lẽ trong đầu nàng, chàng tiểu nhân đến mức chấp nhặt 1 chuyện nhỏ đó sao?

_ta…..ta tới đây là để cầu hôn nàng

_cầu hôn??? phải chăng huynh chính là……………….em trai của Vương Bạch Trường????_nàng kinh ngạc kêu lên, thảo nào thấy 2 người giống nhau quá.

_đúng, ta………

Bạch Sơn chưa kịp nói dứt lời thì hắn đã chen vào_không được nói chuyện với Huyền nhi của ta_rồi vòng tay ôm nàng lại

Nguyệt Ưu đứng bên cạnh thấy vậy thì tức khí đùng đùng, mặt trở nên xám xịt, đang tức khí thì tự nhiên vang lên 1 tiếng trẻ con

_huhuhuhuhuhu, Huyền tỷ, thúc thúc, Kiệt nhi không muốn Huyền tỷ gả cho thúc thúc đâu

hóa ra là Kiệt nhi, nghe tin nàng về thì tức tốc chạy ra khán đài bỏ mặc bọn cung nữ phía sau đuổi theo. Kiệt nhi, chạy lại nắm lấy tay áo nàng 1 tay cố sức đẩy hắn ra. hắn lắc đầu bó tay với thằng cháu quái gở này, cư nhiên lại phá chuyện tốt của thúc thúc, sau này phải hảo hảo chỉ bảo mới được.

nàng nhìn thấy Kiệt nhi thì vui mừng, nở 1 nụ cười dịu dàng, ngồi xuống ôm Kiệt nhi vào lòng thủ thỉ

_Kiệt nhi, còn nhớ ta sao? ta tưởng đệ ở bên mẫu hậu xinh đẹp thì quên ta rồi

_không có, không có, Kiệt nhi nhớ Huyền tỷ lắm ah, khi nào Huyền tỷ lại nấu cho Kiệt nhi ăn ữa nhá_Kiệt nhi nũng nịu dịu đầu vào lòng nàng

_vậy ah??hóa ra Kiệt nhi không nhớ ta mà chỉ nhớ đồ ăn của ta_nàng giả vờ giận rỗi khẽ đẩy Kiệt nhi ra

_không , không, Kiệt nhi nhớ Huyền tỷ thật mà, Kiệt nhi sẽ bảo vệ Huyền tỷ, không để thúc thúc với bọn người xấu cướp tỷ tỷ đi đâu

“người xấu”?_nàng bật cười_Kiệt nhi, đúng rồi, có người xấu định bắt ta đi đấy, Kiệt nhi hứa là phải bảo vệ ta nha_nàng vừa nói vừa ngước lên nhìn đám nam nhân cười gian xảo

_Văn cô nương, phải chăng nàng không muốn thi đấu nữa?_Nguyệt Ưu đứng bên cạnh khó chịu lên tiếng

_xú tỷ tỷ, không cho tỷ tỷ đụng tới Huyền tỷ của ta_Kiệt nhi quay phắt lại dang 2 tay ra như để che chở cho nàng

xú tỷ tỷ? nghe đến đây gương mặt trắng trẻo của Tiêu Nguyệt Ưu trở nên xám xịt còn nàng cùng 5 người kia bịt miệng cười khúc khích

_ngoan nào, Kiệt nhi, tỷ tỷ đây chỉ muốn chơi với ta 1 chút thôi, mau cùng thúc thúc của Kiệt nhi lên trên khán đài xem nha_rồi nàng hướng mắt về phía hắn

hắn biết điều dẫn Kiệt nhi đi ra khỏi vùng sân khấu không quên kéo theo mấy người kia “tránh xa tầm tay trẻ em,”

_thỉnh công chúa, người muốn thi đấu như thế nào?_nàng nhã nhặn hỏi

_chúng ta thi đấu võ công đk chứ?

_đk

võ công ư? quá xem thường nàng, nàng sẽ đùa giỡn 1 chút. ha ha ha ha

Tiêu Nguyệt Ưu rút trường kiếm, hướng nàng ngắm tới, thế kiếm quá lộ liễu chứng tỏ là đang khinh thường nàng. nàng khẽ lắc mình tránh khỏi mũi kiếm đồng thời xuất Diêm Kiến trong tay áo ra, tiến thẳng yết hầu Nguyết Ưu nhưng gần đến nơi nàng cố ý để cho chệch hướng khiến 1 bên tay áo của nàng ta rách toạc. Nguyệt Ưu tức khí thi triển khinh công tiến tới thanh kiếm trong tay thực sự là không thể nhìn thấy. hoang mang? không bao giờ, nàng phóng Diêm kiếm xuống sàn 2 tay vận nội lực, 1 luồn gió nổi lên

_Phá phong liệt trảm

những ngọn gió trở thành những lưỡi liếm vô hình bao vây lấy Nguyệt Ưu, liếm nhẹ vào cơ thể nàng ta,….keng…….lưỡi kiếm rơi xuống, cơn gió vẫn chưa biến mất cứ bao vây lấy Nguyệt Ưu không ngừng, trên người nàng ta giờ không thiếu những vết thương, mặc dù chỉ là những vết xước nhỏ nhưng cũng khiến thân hình nàng ta trở nên tàn tạ.

bất chợt nàng ta lao về phía nàng

_Liệt hỏa thần diệm

1 ngọn lửa lớn bùng lên, đây chẳng phải là nguyên tố hỏa sao? nàng không thể dùng phong để đánh lại, hắn lo lằng cho nàng, nếu dùng phong thì nhất định ngọn lửa sẽ càng to hơn, càng nguy hiểm hơn

nàng cũng không chịu thua, 2 tay vận lực

_hàn thủy

1 cỗ nước lạnh ập tới dập tan ngọn lửa nhưng chưa kịp vui mừng thì ngọn lửa lại bùng lên to hơn khiến nước của nàng bị bốc hơi hết. nước không phải là nguyên tố chính của nàng, nàng không thể chỉ dùng nước để áp chế hỏa khi đối thủ của nàng có nguyên tố chính là hỏa, phải dùng thêm nguyên tố khác….phong???…làm thế nào đây, ngọn lửa đang lan tới gần nàng hơn.

Tiêu Nguyệt Ưu nhếc môi lên cười

nàng phải làm sao??? tình thế nguy cấp quá, nếu như bỏ chạy thì thể diện của nàng biết để ở đâu??? thật sự nàng rất cuống hiện tại không thể nghĩ ra đối sách.

mọi người trên ngán đài ngừng thở trận đấu quá gay go, thế thượng phong đang nghiêng về phía công chúa Vũ quốc Tiêu Nguyệt Ưu, còn Văn Thần Huyền của nước chủ nhà đang lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc. không biết rồi nàng sẽ thế nào

hiện giờ hắn cùng 4 nam nhân kia lòng như lửa đốt, nàng thực sự thua sao? không bao giờ, nàng 1 thân bôn tẩu giang hồ, bản lĩnh không thua gì phái nam, hơn thế lại còn là Thánh Nữ của Huyền Băng cung thì bản lĩnh cũng phải hơn người không thể vì 1 chút khó khăn này mà thua được!! nhất định, nhất định không thể thua

Kiệt nhi ở bên cạnh tuy không hiểu gì nhưng nhìn biểu hiện trên mặt thúc thúc không tốt thì nghĩ ngay nàng đang gặp bất lợi liền gân cổ hét to

_Huyền tỷ, Huyền tỷ không thể thua xú tỷ tỷ được

câu nói của Kiệt nhi như thức tỉnh nàng. nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi, nàng nhanh chóng vận công, dùng hết sức đưa tay lên trời

_Hàn Long phong thủy

ngay lập tức trên trời xuất hiện 1 con rồng nước(dòng nước có hình con rồng) uốn ượn quanh ngọn lửa hung hãn mang theo khí lạnh như ở Nam Cực. ngọn gió ngày càng mạnh khiến cho người ta có cảm giác đông cứng, ngọn lửa phút chốc vị vây kín, lần này nàng gia tăng độ lạnh của gió. khiến con rồng nước đóng băng lại, cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt, nhưng nàng bất cẩn để nước bắn sang người Tiêu Nguyệt Ưu khiến đôi chân nàng ta bị đông cứng không thể cử động. mặt mày Nguyệt Ưu xanh lét. cố gắng vùng ra khỏi khối băng nhưng không thể, khối băng quá lớn

nàng thấy vậy nhưng vẫn tỉnh bơ_Lần này ta thắng, công chúa không phản kháng chứ?

_ta…..ta….._Nguyệt Ưu hổ thẹn không nói nên lời

_nào….để ta giúp cô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.