Đinh Nam Ti Vũ

Chương 18: Chương 18




An Tầm nhìn mẹ An, cô đầu tựa lên bả vai bà, cọ cọ: “Anh ấy cố ý”. Cố ý để cho hai người có liên quan đến vấn về tiền bạc, cố ý để cô phải gọi điện cho anh. Mẹ An còn đang sững sờ tự hỏi cố ý cái gì, ai cố ý, còn làm nũng như vậy là sao đây.

Hướng gia đến đúng lúc giáo sư An mới ở trường về. Khi ông nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cửa nhà mình, ông còn tưởng ai đó đậu xe nhầm lệch chỗ. Bởi vì là khu nhà hạng sang nên bảo vệ có trách nhiệm giải thích: “Giáo sư An, có khách đến nhà, mấy người đó muốn tìm ông”.

Giáo sư An nhìn sang, thấy một người đàn ông trung niên tuổi tác trạc tuổi mình đang nhấn chuông cửa, phía sau còn có hai người cầm cặp công văn đi theo. Giáo sư An đi tới, hỏi bọn họ tìm ai, đứng đầu là cha của Hướng Dương, ông ta nói đến tìm An Tầm. Giáo sư An đoán chắc là họ đến mua tranh, bèn bảo: “Mấy người gặp con bé có chuyện gì à, tôi là bố nó đây”.

Cha Hướng Dương nghe thế thì lập tức lấy chi phiếu từ cặp táp đưa ông, còn luôn miệng nói xin ông nhận giúp. Nói cái gì mà đã đắc tội nhiều, xin ông nói tốt vài câu trước mặt Thẩm gia, sau này mọi người hợp tác nhiều hơn nhé.

Giáo sư An căn bản chẳng có cơ hội mà mở miệng, trả chi phiếu lại thì cha Hướng Dương nhất quyết không nhận, ông ấy còn tức tốc dẫn người quay đầu bỏ đi. Vì vậy, Giáo sư An không hiểu mô tê, đành cầm tờ chi phiếu hai mươi triệu lên lầu.

Giáo sư An gọi An Tầm ra hỏi chuyện. Mới đầu An Tầm cũng không hiểu rõ, về sau nhớ lại lời Dịch Bạch từng nói, cô ồ một tiếng, đáp: “Có người nợ tiền bạn con, bạn con nhờ con thu hộ, sau này đưa lại cho cậu ấy”.

“Bạn con họ Thẩm hả?” Giáo sư An hỏi tiếp.

“Sao bố biết?” An Tầm vừa nói vừa nhìn về phía An Phi, An Phi bày ra vẻ mặt vô cùng vô tội, vì để chứng tỏ mình trong sạch, anh vội vàng nói luôn: “Đúng vậy, sao bố biết?”

Giáo sư An “rành đời” hừ một tiếng, “Khi nào mới mang bạn về nhà chơi?” Có bạn bè nào lại nhờ nhận hộ hai mươi triệu không, giữa người thân với nhau còn phải suy nghĩ đấy.

“Mang ai ạ?” An Tầm lại trừng mắt nhìn An Phi lần nữa. An Phi tiếp tục chịu oan ức, lại phải tỏ ra trong sạch hơn, vội hỏi: “Bố, mang ai về chơi ạ?”

“Lần đi Đinh Nam con không gặp cậu ta sao, chị con vừa đào hôn đã đi tìm người ta đó”. Giáo sư An tiếp tục đào hố.

“Thẩm Tư Vũ á?” An Phi nói xong tự biết mình lỡ lời, vội vàng che miệng lại, hoảng hốt nhìn về phía An Tầm.

An Tầm cười to, đối với chỉ số thông minh của An Phi, cô vẫn luôn cảm thấy quan ngại sâu sắc rồi mà.

Sau ngày khai giảng ở trường, An Tầm tiếp tục ở nhà đợi thêm hai ngày nữa, cô gọi điện xin nghỉ, nói là muốn đi ra ngoài vẽ tranh thực vật, chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp, nhà trường lập tức đồng ý.

Sau đó hành động vẽ tranh mà An Tầm nói thực chất chính là nằm trên ghế sô pha, lôi tờ chi phiếu ra quan sát. Giáo sư An sợ An Tầm xem đến nghiền, bèn bảo: “An Tầm, bố nghe An Phi nói”. Lời còn chưa nói hết, không cần An Tầm phải liếc mắt, An Phi đã bay đến mở cửa chạy ra ngoài.

“Trước đây bố thấy Dịch gia là gia đình giàu có, không ngờ con lại chọn được một gia đình giàu có hơn, nhà ta trước nay vẫn thuộc giai cấp công nhân viên chức, gia phong thuần phác, không thể so với Thẩm gia, là thương nhân, lòng người phức tạp lắm”.

An Tầm vâng một tiếng, những điều này không phải cô chưa từng nghĩ tới. Ai ngờ Giáo sư An đột ngột đổi câu chuyện: “Những gia đình giàu có và đông người, bình thường con cái đều “quần là áo lượt” khó dạy bảo, nhưng bố nghe nói Thẩm gia gia giáo, giao con cho con trai nhà đó, bố cũng an tâm”.

An Tầm cười, “Bố ơi, bố nói như kiểu con sẽ lấy anh ta ấy”.

Giáo sư An cũng cười: “ Có cảm tình thì cứ phát triển, con còn trẻ đừng suy tính quá nhiều, ở tuổi con thích làm gì thì làm, thành thì tốt, không thành thì xem như trải nghiệm, tóm lại, bố rất tin vào mắt nhìn người của con. Đâu có giống như An Phi, không có đầu óc gì cả”.

An Phi đứng trước cửa bi thương.

Sau khi nói chuyện với bố, An Tầm liền quyết định đi Nhật Bản một chuyến.

An Tầm đến sân bay Tokyo vào buổi trưa, nhưng phải chờ lấy hành lý nên kéo dài đến tận buổi chiều. Cuối cùng, nhân viên sân bay báo cô biết hành lý tạm thời chưa tìm được, bảo cô chờ điện thoại. Lúc này An Tầm mới phát hiện cô quên cầm theo điện thoại bên người rồi. Sau khi tắt điện thoại cô bỏ luôn vào trong va ly hành lý, ba lô trên người cũng chỉ mang giấy chứng minh và thẻ ngân hàng mà thôi. Vì vậy, An Tầm mua tạm một chiếc điện thoại mới, dùng số ở Nhật Bản. Tạm thời không thể liên lạc với Tư Vũ, càng hối hận hơn vì đã không ghi lại số điện thoại của anh. Vì vậy, An Tầm đành phải tự lần mò tìm kiếm, loanh quanh mấy lần, tới lúc đến được trước cửa đông thì trời cũng đã chập tối rồi. An Tầm đến đại học Tokyo hỏi thăm đường tới khoa y, bạn học kia rất nhiệt tình, còn trực tiếp dẫn cô đến đó. Nhưng nơi này quá lớn, hoàn toàn không biết nên đi đâu để tìm, hơn nữa cô cũng không có thẻ để vào đây.

So với Xuân Giang, thời tiết Tokyo còn lạnh hơn, đã ở Đinh Nam vài ngày, nhưng cô vẫn không thể thích nghi nổi với nhiệt độ nơi đây, đứng một lúc là thấy lạnh thấu tim. Cũng may đứng không lâu thì có một nữ sinh từ bên trong đi ra, An Tầm cản lại, dùng tiếng Anh để hỏi xem cô ấy có biết người nào tên là Thẩm Tư Vũ, nghiên cứu sinh khoa tim mạch không. Nữ sinh kia nhét hai tay vào túi áo khoác, tóc ngắn, giữa hai đầu lông mày toát lên nét tinh anh mà rất ít nữ sinh có được. Khuôn mặt thanh tú, nhưng lại có vẻ lạnh lùng xa cách. Cô ấy quan sát An Tầm từ trên xuống dưới một lúc, rồi dùng tiếng anh trả lời: “Biết”.

“Có thể giúp tôi tìm anh ấy được không? Cám ơn”.

Kiêu ngạo gặp lạnh lùng, cũng giống như hai người họ lúc bây giờ đây, khuôn mặt vô cảm đối diện với khuôn mặt không cảm xúc.

“Tôi không biết anh ấy đang ở đâu”. Nữ sinh kia nói.

“Cô có biết số điện thoại của anh ấy không?” An Tầm cảm thấy chắc mình cũng không đến nỗi giống người xấu đâu nhỉ.

Vốn nữ sinh đó còn đang băn khoăn tự hỏi xem An Tầm có phải cũng giống như mấy cô gái háo sắc hay theo đuổi Tư Vũ không, nhưng khi cô vừa mở miệng hỏi xin số điện thoại của Tư Vũ thì cô ấy liền xác định: “Ngại quá. Tôi không có”.

An Tầm gật đầu “Được rồi, cô chờ tôi một lát.”

Đương nhiên cô gái kia chẳng muốn đợi chút nào, nhưng An Tầm đã nhanh chóng lấy giấy bút viết một dãy số, ký tên phía dưới sau đó đưa cho cô ấy. “Khi gặp anh ấy có thể bảo anh ấy gọi cho tôi được không?”.

Nữ sinh nhìn tờ giấy bị nhét vào tay mình, mày nhíu lại, ngẩng đầu muốn nói chuyện thì An Tầm đã đi xa. Cô đó nghĩ thầm, đúng là giờ không thể hiểu nổi đám phụ nữ nữa rồi, cô mở mảnh giấy ra xem, thấy số điện thoại và tên, An Tầm, lại là người Trung Quốc.

“Hi, chị Hân Nhiên, tôi đến tìm Tư Vũ, cậu ấy tan học chưa”. Đột nhiên một bàn tay lớn vỗ vào vai cô.

Lục Hân Nhiên quay đầu lại, thấy là Đại Xuyên liền đáp: “Sao hôm nay ai cũng tìm Tư Vũ vậy, cậu ta không có ở đây”.

“Ủa cậu ấy đi đâu?”

“Không biết, xin nghỉ hai ngày, giáo sư bảo ngày mai có lẽ sẽ về.” Lục Hân Nhiên vừa nói, vừa tiện tay kẹp mảnh giấy của An Tầm vào sách.

“Chị vừa nói ai đến tìm Tư Vũ thế?”

“Là con gái”.

“Không phải rất bình thường sao, không ít con gái đến tìm cậu ấy mà.”

An Tầm tìm được một khách sạn gần đại học Tokyo, cô dọn dẹp, ăn cơm, tắm rửa rồi ngủ, suốt mấy giờ đồng hồ trôi qua, điện thoại mới mua vẫn không hề động tĩnh. Cô nằm trên giường nhìn điện thoại: “Chị tóc ngắn à, chị có đáng tin cậy không đó”. Ngay sau đó điện thoại bỗng rung lên, tim An Tầm cũng rung theo, mở ra nhìn, hóa ra là tin nhắn của An Phi trả lời chuyện An Tầm báo đổi số di động.

Ngày hôm sau, An Tầm dành một ngày để tham quan viện bào tàng mỹ thuật hiện đại và bảo tàng mỹ thuật phương Tây, nhưng cả ngày trôi qua, điện thoại chỉ reo đúng một lần, là mẹ An gọi điện đến hỏi thăm cô ăn được không, ngủ được không, thời tiết có lạnh không,… An Tầm nói mọi chuyện đều ổn. Chỉ là không dám nói cho bà biết chuyện không tìm được Thẩm Tư Vũ. An Tầm nghĩ nếu trước ngày mai, anh vẫn chưa gọi tới thì cô sẽ đi tỉnh Yamanashi ngắm núi Phú Sĩ.

Cuối tuần Tư Vũ trở về. Đại Xuyên liền tổ chức một bữa party cho các du học sinh trong trường tại một nhà hàng Trung Hoa, nơi này đã trở thành “đại bản doanh” của nhóm du học sinh Trung Quốc. Tư Vũ vừa xuống máy bay đã bị Đại Xuyên gọi đến, cậu ta nói đây là tiệc tẩy trần cho anh.

Cả đám khoảng bảy tám người, toàn là con trai, họ đặt một bàn lớn sau lan can lầu hai, đó là vị trí mà mấy người họ thích nhất, bởi vì có thể nhìn thấy gái đẹp ra vào. Tư Vũ là người đến cuối cùng, lúc vào cửa anh đưa va ly cho ông chủ, bỗng nhớ ra ông chủ cũng là người Đinh Nam, bèn nói: “Ông chủ Hoa, hai ngày trước tôi có đi Đinh Nam đấy.”

“Ồ, đi du lịch à, vẫn giống trước đây chứ”. Ông chủ nói xong thì bật cười: “Cậu xem tôi hồ đồ không, trước đây cậu chưa tới thì làm sao mà biết có thay đổi hay không được”.

“Rất đẹp”. Tư Vũ nói: “Cực kỳ, cực kỳ đẹp”

Ông chủ còn muốn nói chuyện với anh một lúc, nhưng đám bạn học ở phía sau lan can nhìn thấy anh, vội vàng giục nhanh lên, Tư Vũ đành cười trừ lên gác.

Đại Xuyên trêu chọc: “Vài ngày không gặp, đẹp trai lên hẳn.”

Tư Vũ không thèm để ý đến anh ta, lịch sự chào hỏi mọi người, sau đó ngồi vào vị trí trống duy nhất bên cạnh Lục Hân Nhiên.

“Sao lại về?” Đại Xuyên hỏi.

“Có chút việc”. Dường như có nhiều người nên anh không muốn nói nhiều.

Lục Hân Nhiên rót cho anh chén nước: “Hôm nay cậu vừa xuống máy bay, chắc hẳn rất mệt, tôi đã bảo đừng tụ tập rồi mà Đại Xuyên không nghe, còn nói tuổi trẻ sức trâu, làm gì biết mệt chứ”.

Đại Xuyên cười hắc hắc nói: “Ngày mai là thứ hai rồi, mọi người không đông đủ như hôm nay đâu”.

Một người khác chọc theo: “Cũng chỉ có Tư Vũ mới khiến chị Hân Nhiên nói nhiều thế thôi”.

Mọi người nhìn nhau, Lục Hân Nhiên cười mắng.

Một bữa cơm ăn vô cùng khí thế, gặp được đồng bào nơi đất khách quê người sao mà không thân thiết cho được, nói chuyện trời nam đất bắc, chỉ có Tư Vũ vẫn không hề lên tiếng, thậm chí còn yên lặng hơn cả trước kia.

Đại Xuyên ở kế bên không nhịn được đẩy anh một cái “Sao cứ nhìn điện thoại mãi thế?”

Người đối diện lập tức giật lấy điện thoại di động của Tư Vũ, nói: “Tịch thu, tịch thu”.

Vừa nói vừa nhìn màn hình, sau đó người nọ lập tức cười phá lên: “Tư Vũ, cậu mà cũng hâm mộ thần tượng á?”

Lập tức, vài nam sinh khác liền đứng lên cướp điện thoại muốn nhìn xem minh tinh nào có thể khiến nam thần khoa y Thẩm Tư Vũ để ý.

Hình bảo vệ là một cô gái tóc dài, váy dài màu xanh, cô đứng dựa vào cánh cửa màu đỏ, một tay che ánh mặt trời, một tay giữ lấy mái tóc đang tung bay trong gió, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười mê hoặc, rung động lòng người.

Người này là ai?

Trung Quốc hay Nhật Bản?

Tại sao họ chưa từng nhìn thấy?

Là người mới sao?

Mọi người năm mồm bảy miệng hỏi tới tấp, ngay cả mấy cô nữ sinh cũng không tiếc lời khen ngợi.

Lục Hân Nhiên không có hứng thú nên cũng không thèm nhìn, cô nói: “Có lẽ là hình bảo vệ tự động đấy.

Quen biết mấy năm nay, cô hiểu Tư Vũ rất rõ, anh tuyệt đối không phải là kiểu con trai nông cạn chỉ thích vẻ bề ngoài.

Tư Vũ cười cười, không nói một lời nào.

“Đưa đây, đưa đây tôi xem thử, từ nhỏ tôi đã thích minh tinh, chắc chắn sẽ biết”. Đại Xuyên nói xong thì lấy di động từ tay mấy người kia nhìn, vừa nhìn đã la lên: “Chao ôi, đây không phải An Tầm à?”

Mọi người lại chín người mười miệng hỏi thăm. Đại Xuyên cười ý tứ sâu xa, còn đụng đụng cánh tay của Tư Vũ, hành động này càng khiến mọi người thêm hiếu kỳ.

Mà Lục Hân Nhiên nghe thấy cái tên này sửng sốt, ngoài dự đoán của mọi người, cô bỗng giật lấy điện thoại từ tay Đại Xuyên, cúi đầu nhìn chăm chú.

Là cô ấy, người đưa cho mình tờ giấy.

“Ủa, chị à, chị làm sao vậy?” Đại Xuyên kinh ngạc, người lạnh lùng cao ngạo như Lục Hân Nhiên lại làm ra hành động thất lễ như vậy á, nhưng anh còn ngạc nhiên hơn khi nghe cô ấy nói: “Hôm trước tôi có gặp cô ấy dưới lầu khoa y”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.