Đinh Nam Ti Vũ

Chương 7: Chương 7: Mỹ Nam Đi Săn




Mặt mày Triệu Tĩnh Nhã trắng nhợt, cô không tin nổi nhìn anh: “Tư Vũ”.

Trong suy nghĩ của cô, Tư Vũ là một người vừa tao nhã học thức, vừa dịu dàng ấm áp. Thế nhưng, giọng nói lạnh như băng mất hết vẻ kiên nhẫn vừa rồi, đôi lông mày chau lại không buông, lại còn nhắc đến An Tầm, lại là An Tầm.

Tư Vũ nhẹ giọng hỏi lại: “Vừa rồi cô muốn nói gì vậy?”

Triệu Tĩnh Nhã cắn môi căng thẳng nhìn anh, trong lòng cô vẫn im lặng cỗ vũ bản thân mình, phải nắm chặt cơ hội này, đây là nơi rừng rậm hoang vu, chỉ có hai người họ, anh sẽ đồng ý thôi mà, sẽ vậy, hoặc là suy nghĩ thử xem, dù sao cũng vẫn còn cơ hội. Cô hít sâu một hơi, kiên định nói: “Em… thích anh, Tư Vũ, anh có thể làm bạn trai của em không?”.

Thanh Thanh nói đúng, không có gì khó khăn cả, thành công thì vui vẻ, còn thất bại thì sẽ tiếp tục cố gắng không ngừng. Mặc dù Tư Vũ có hơi bất ngờ trước lời tỏ tình đột ngột của cô, nhưng anh cũng không ngạc nhiên quá nhiều, im lặng nhìn cô một lúc rồi mỉm cười đáp lại: “Cám ơn cô đã thích tôi”.

Vừa nghe câu đó Triệu Tinh Nhã đã nhanh chóng ngắt lời: “Anh không cần phải trả lời ngay, không sao đâu”.

Tư Vũ thực sự không nói thêm gì nữa, anh cong người bẻ một cành hoa nhỏ màu vàng, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh Nhã rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi tặng cô xem như cảm ơn được không?”.

Một lời từ chối vô cùng hoàn mỹ, vừa cho cô hiểu rõ ý kiến của đối phương, cũng giúp cô bảo vệ lòng tự ái của mình. Vành mắt Triệu Tĩnh Nhã đỏ hoe nhận lấy cành hoa, nhưng vừa dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình, cô dứt khoát sẽ không chịu từ bỏ, cô nói: “Tư Vũ, em còn thích anh hơn cả trước khi bị từ chối nữa”.

Tư Vũ thoáng sửng sốt một lúc, nhìn khuôn mặt kiên định của Triệu Tĩnh Nhã, anh thấy lần này đúng là hơi khó giải quyết. Có lẽ Triệu Tĩnh Nhã cũng không hi vọng anh sẽ trả lời mình, cô hỏi tiếp: “Bao giờ anh về Xuân Giang”,

“Có lẽ tốt nghiệp xong”, Anh đưa ra mổ đáp án mơ hồ, rõ ràng là không muốn gặp lại cô lần nữa. Có vẻ Triệu Tĩnh Nhã không nhận ra ẩn ý trong câu nói đó, cô gắng cười: “Vậy chúng ta hẹn ngày đó gặp lại”.

Nhìn thấy cô như vậy, rốt cục Tư Vũ cũng dẹp đi vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt anh có phần thay đổi, anh hơi ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống: “Vì sao cô lại thích tôi?”

“Tất cả mọi thứ của anh, tất cả đều hoàn mỹ cả”.

“Vậy sao?” Tư Vũ cong môi cười, đột nhiên anh đi về phía trước hai bước, Triệu Tĩnh Nhã bất giác vội vàng lùi về phía sau, dựa lưng vào một thân cây. Tư Vũ nói: “Cô mới biết tôi được hai ngày mà đã hiểu rõ về tôi rồi à?”

Triệu Tĩnh Nhã nhìn Tư Vũ gần trong gang tấc, môi khẽ run: “Đúng, mọi mặt của anh đều hoàn hảo, không chê vào đâu được, cả ngoại hình lẫn trình độ, em có thể khẳng định, sau này mình sẽ không gặp được ai tốt như anh nữa”.

Tư Vũ như thể nghe được chuyện buồn cười, anh bật cười một tiếng: “Thật ra trong lòng tôi rất đen tối, cô có tin không?”

“Em, em không tin”.

Nụ cười của anh không còn nhẹ nhàng như trước mà lại trở nên đầy châm chọc, anh bước lên phía trước nửa bước nữa, đặt tay lên gò má của Triệu Tĩnh Nhã: “Có biết vì sao tôi từ chối cô không?”

Cô căng thẳng lắc đầu, ngón tay Tư Vũ lướt từ gò má xuống cằm, khẽ nâng lên: “Bởi vì gương mặt này không đủ xinh đẹp”.

Triệu Tĩnh Nhã biến sắc, ai ngờ anh vẫn chưa nói xong, ngón tay như lông chim lướt trên da thịt trượt xuống, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe giờ lại khiến cho người ta khó chịu: “Ngực không đủ lớn”.

Ánh mắt theo ngón tay dời xuống thắt lưng ngay sau đó: “Eo không đủ thon”.

Nói xong mấy câu này thì thu tay về không hề lưu luyến, từ tốn nhét vào túi quần rồi lùi về phía sau một bước. Nét mặt Triệu Tĩnh Nhã đã đau lòng đến trắng trợt, ánh mắt ngả ngớn của anh đảo lên đảo xuống, rồi đánh thêm một đòn cuối cùng: “Chân cũng không đủ dài”.

Triệu Tĩnh Nhã không tin nổi nhìn anh, hồi lâu cũng không biết phải phản ứng thế nào, chưa từng có ai nhận xét cô như vậy, dù không phải hoàn hảo nhưng cô cũng được xem là xinh xắn, không ngờ trong mắt Tư Vũ cô lại không hề như vậy, cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, cô che mặt lại khóc òa, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, cô nói: “Em không tin anh lại là người nông cạn như vậy, anh đâu có giống người khác”.

“Tôi chính là như vậy đấy”, Tư Vũ hờ hững đứng trước mặt cô: “Người khác được thì tại sao tôi lại không?”

Dù sao cũng là con gái, bị nhục đến vậy sao có thể ở lại thêm, cô đưa mu bàn tay lên lau sạch nước mắt, không nhìn Tư Vũ một cái mà xoay người rẽ sang đường chạy thẳng.

Tư Vũ bỏ hết ý cười giễu cợt châm biếm trên mặt mình, quay lại tiếp tục đi về phía cây to, mới đi được hai bước thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói.

“Anh dọa cô ấy rồi”.

Tư Vũ dừng chân, nói thật, giữa nơi hoang vắng ít dấu chân người mà đột nhiên nghe thấy tiếng người mới là điều đáng sợ. Có điều vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như không, đưa mắt nhìn quanh bốn phía cũng không thấy bóng ai.

“Ở đây này”. Giọng nói từ trên cây to trước mặt vọng xuống. Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp trên cành cấy thấp nhất của gốc đại thụ kia, có một người áo trắng đang ngồi cười ở đó.

Không phải An Tầm thì còn ai vào đây. Tư Vũ khoanh tay trước ngực ngẩng đầu nhìn cô, có phần không tin nổi, “Sao đột nhiên từ dưới sông lại chạy đến trên cây rồi?”. An Tầm đung đưa chân cười nói: “Anh xem “Thành mộ quang” rồi phải không?” Tư Vũ bỗng hiểu ra, anh gật đầu, “Tôi làm phiền cô săn thú rồi hả, cô gái ma cà rồng?”

“Đúng đấy”. An Tầm nghiêm trang đáp.

“Vậy con mồi của cô là ai?” Ánh mắt Tư Vũ bắt đầu hứng thú.

An Tầm đưa mắt nhìn anh đứng cách đó không xa, không trực tiếp trả lời câu hỏi.

“Thật ra tôi cũng nghĩ giống Triệu Tĩnh Nhã, cứ tưởng anh là một người hoàn mỹ không thiếu sót”.

“Chẳng lẽ không phải thế à?”Tư Vũ bước chân về phía trước, kết quả anh lại bị An Tầm ngăn cản: “Đừng tới đây, tôi mặc váy!”

Tư Vũ hơi dừng lại, khóe môi nở một nụ cười rồi tiếp tục đi về phía trước, An Tầm trợn to mắt nhìn anh: “Này!”

Anh nhắm mắt làm ngơ, không chút kiêng dè đi tới phía dưới An Tầm, An Tầm vội vàng nhích mông về phía sau một chút, giữ chặt váy rồi nhíu mày nhìn anh: “Tôi không tỏ tình với anh mà, không cần phải hù dọa tôi đâu”.

“Cô sợ à?”

“Vừa rồi anh cố tình chọc Triệu Tĩnh Nhã đến khóc”.

“Đúng, lần này cũng là cố ý đấy”. Cũng không nghĩ sẽ làm cô sợ.

An Tầm nghĩ như thế này mới thật sự là anh, không phải như lúc trước, dù tỏ ra lễ phép nhưng hời hợt, lịch sự nhưng không hề chân thật, nhưng mà, như thế này lại có vẻ lưu manh.

Tư Vũ thấy mặt cô đỏ ửng, anh tủm tỉm không nói lời nào, hỏi cô: “Cô không xuống được à?”

“Không phải, là tôi không lên cao hơn được”.

Tư Vũ bật cười, nói chắc chắn: “Không lên được cũng không xuống được”, An Tầm bị anh nói trúng, im lặng hơn nửa ngày mới ồ lên một tiếng, Tư Vũ cười nhẹ thành tiếng: “Sao mà cô lên đó được?”

“Dùng một chút chân khí là lên tới”. An Tầm nhìn anh từ trên cao xuống: “Anh có giúp không?” Tư Vũ đi tới phía trước một bước, đưa cánh tay ra: “Nhảy đi”.

An Tầm nhìn anh chằm chằm, “Anh có đỡ được không đó?”

Cô đúng là mạnh mẽ chớp nhoáng, lời vừa dứt xong người đã nhảy xuống rồi, không hề do dự, cũng may Tư Vũ nhanh tay ôm chặt cô vào lòng.

Tư Vũ nhìn qua thì có vẻ cao gầy, nhưng cánh tay anh lại cực kì mạnh mẽ, chính xác đỡ được cô, nhưng cả hai người đều mặc ít quần áo, không có quần áo đệm nên bất thình lình va chạm vào người anh An Tầm vẫn cảm thấy hơi đau, ngoài trừ đau ra còn có một chút không tự nhiên vì sự đụng chạm thân mật đó. Những thứ này đều có thể bỏ qua không tính, nhưng điều làm cho cô hoảng sợ thật sự là, lúc An Tầm nhảy xuống còn kèm theo tiếng quần áo bị xé rách.

Giữa nơi rừng cây yên tĩnh, âm thanh đó lại càng thêm rõ ràng, hai người đều sửng sốt một lúc, nếu không phải lúc này hai tay An Tầm vẫn còn ôm Tư Vũ không buông ra được, cô thật sự muốn che mặt ngồi xổm trên đất mà xấu hổ luôn rồi.

Một mảnh vải lụa vướng trên cành cây, Tư Vũ ngẩng đầu nhìn mảnh lụa trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió, không nhịn được cúi đầu cười nhẹ, ngay cả An Tầm trong ngực anh cũng rung lên hai cái, An Tầm vội vàng chạm chân xuống đất, rời khỏi vòng ôm của Tư Vũ, lùi về sau một bước dài, thẹn quá hóa giận nhìn anh: “Đừng cười”.

Chưa từng bị mất mặt như vậy, lại còn ở trước mặt anh ta. Trong mắt Tư Vũ chan chứa ý cười, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh nhìn cô: “Cần tôi giúp cô nhìn thử vấn đề phía sau một chút không?”

“NO”. An Tầm trừng mắt nhìn anh, “Chỉ cần anh không cười là được”.

“Được”.

An Tầm đưa tay che váy, quay đầu nhìn chiếc váy trên cây, một miếng thật to, chắc chắn phía sau lưng thảm thương không nhìn nổi. Cô quay đầu nhìn về phía Tư Vũ, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy anh cởi áo sơ mi xuống, bước tới trước vòng áo sơ mi che ở phía sau cô, hai ống tay áo được thắt lại trên lưng, buột chặt, anh nhìn một chút rồi hài lòng nói: “Cũng không tệ lắm”.

Sau này An Tầm nghĩ lại, cảm giác an toàn mà anh cho cô có lẽ đã bắt đầu ở chính khu rừng này. Mặc dù trước đó anh xấu xa đùa giỡn, nhưng phong độ lịch sự ở bên trong vẫn tự nhiên biểu lộ.

Tư Vũ chỉ còn một cái áo ba lỗ màu trắng, kết hợp với quần jean, chân dài eo thon nhìn qua cũng không hề tệ. An Tầm nghĩ, cái bộ dạng này đoán chừng sẽ thu hút thêm nhiều cô gái đến tỏ tình nữa đó.

Nói đến tỏ tình, cô chợt hỏi: “Anh đều dùng cách này để từ chối tình cảm của người khác à?”

Tư Vũ khẽ cong môi nhìn cô: “Thỉnh thoảng có thể không từ chối”.

Lại là ánh mắt đầy ý vị xâu xa đó, An Tầm hơi động ngón tay, nhớ đến mục đích mà mình leo lên cây, cô viết chữ ngay ngắn vào tờ giấy, sau đó gấp lại đưa cho Tư Vũ: “Giúp tôi bỏ vào cái hộp trên cây cau trên kia có được không?”

Tư Vũ nhận lấy, nhẹ nhàng cười hỏi: “Tôi từng nghe chuyện nói bí mật cho cây nghe”.

“Đây là cây cầu nguyện, mẹ tôi nói bỏ nguyện vọng vào chiếc hộp trên cây thì nguyện vọng đó sẽ được thực hiện”. Lúc An Tầm nói những lời này, ánh mắt cô lấp la lấp lánh, nét mặt dịu dàng, Tư Vũ thấy cô có vẻ nghiêm túc và thành kính như vậy thì hỏi: “Cô còn tin à?” Lớn rồi mà vẫn còn tin vào mấy lời dối gạt con nít này ư.

“Tin chứ”.

Cho dù cô biết thực ra không hề có cây cầu nguyện, nhưng cô vẫn tin tưởng như ngày nào. Trên đời này có quá nhiều người sành sỏi, đột nhiên Tư Vũ lại cảm thấy An Tầm giữ được sự ngây thơ như thế thực sự rất khó khăn. Muốn nhanh giúp cô thả tờ giấy lên cây, anh chống lên chạc cây hai ba lần đã nhảy tới, An Tầm nói chiếc hộp ở ngang thân cau. Ra là trên cành cây thô to thứ ba, có một chiếc hộp hình lục giác đã bám đầy bụi bặm, tuy cũ kỹ phai màu nhưng không khó để biết được nó đã từng vô cùng tinh xảo. Anh nắm chặt mảnh giấy trong tay, đột nhiên do dự.

Dưới thân cây, An Tầm ngước cổ nhìn lên, anh cúi đầu đưa mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Không bằng cô tin tôi, tôi sẽ thực hiện tất cả mọi nguyện vọng cho cô”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.