Dính Nàng Thật Chặt

Chương 2: Chương 2




Phù thủy ở Phật tháp, cao chừng mười thước, là công trình xây dựng cao nhất ngay trung tâm thành Lâu Lan.

Bên trong, thang gỗ tựa vào vách tường của tháp, lượng vòng theo đó mà lên cao. Ánh sáng ở tháp mặc dù không mờ mịt nhưng tuyệt đối không sáng rõ làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.

Dọc theo bậc thang đi lên, dưới sự dẫn dắt của nữ hầu, bọn họ rất nhanh đi tới đỉnh tháp.

Đỉnh tháp là một gian phòng nhỏ có ngăn cách, tựa như không gian ngăn chia giữa phòng khách và phòng ngủ.

Nữ hầu tay cầm đèn đi tới trước cửa, chưa kịp mở miệng thì bên trong truyền đến giọng nói nhỏ bé yếu ớt ___ ___

"Để cho Vương và Tư Đồ công tử đi vào, ngươi có thể lui xuống."

Thị nữ không chút do dự, đẩy cánh cửa. "Vương, công tử , xin mời."

Nàng cầm cây nến đi đến đặt ở góc phòng,rồi lui ra ngoài rất nhanh.

"Vương, mời ngài ngồi."

"Phù thủy, có cần ta cho mời ngự y đến một chuyến ?" Ngạc Đồ Khắc chọn một cái ghế gần đó ngồi xuống.

" Không cần, ý tốt của Vương , lão nô đã biết nhưng sinh mạng mỗi người đều có số đã định." Giọng của phù thủy lúc này trở nên rất nhỏ, rõ ràng nàng đã suy yếu . " Huống chi, số chết của ta đã tới, sợ rằng ngày giờ còn không nhiều."

Ngạc Đồ Khắc mím môi, chau mày.

"Vương, ngài không cần vì lão nô rời đi mà thương tâm, ông trời đều sớm có an bài mọi thứ." Lúc này, phù thủy cuối cùng cũng từ một góc tối đi ra nhưng trên mặt bà lanh lợi, hiền hòa nhìn không ra chút thần sắc có bệnh.

"Vương, nàng đã tới Lâu Lan."

"Người đã ở Lâu Lan ?" Ngạc Đồ Khắc ngẩn ra. Phù thủy bước đi thong thả đến bên cạnh Dạ Minh. "Tư Đồ công tử, Vương có thể cùng người kết thành bạn tốt thật là may mắn của Lâu Lan."

Dạ Minh sửng sốt , biểu hiện ánh mắt không thể tin.

"Đều chảy trong người huyết thống hoàng tộc, hai người có thể gìn giữ thiên hạ trăm năm yên ổn." Phù thủy nói tiếp, xoay người lại, nàng có chút khó khăn đi trở về chỗ ban đầu , ngồi xếp bằng ở đệm trúc.

"Dạ Minh ?" Ngạc Đồ Khắc xoay qua Tư Đồ Dạ Minh đang vì phù thủy nói ra thân phận mà hết sức giật mình.

Dạ Minh nhún vai cười một tiếng, "Ta bất quá là chỉ là hậu duệ công chủ, là phù thủy nâng đỡ."

Góc tối truyền đến hai tiếng cười nhẹ, "Tư Đồ công tử, ngươi đúng là khiêm tốn, tương lai không lâu, ở Trung Nguyên sẽ cùng nổi lên phân tranh, ngươi sẽ một lòng giúp Vương thống nhất giang sơn."

"Trung nguyên sẽ nổi phân tranh ?" Dạ Minh lo lắng nhăn mày lại.

"Đây là thiên cơ." Phù thủy không muốn nói nhiều hơn nữa. "Ngươi chính là thân phận tôn quý, dưới một người trên vạn người"

Dạ Minh trầm mặc, đối với thần lực của phù thủy mà Ngạc Đồ Khắc nhắc tới, hắn luôn luôn giữ thái độ nghi vấn, nhưng hôm nay hắn không thể không tin.

Bởi vì thân phận của hắn, ngay cả Ngạc Đồ Khắc cũng không biết, mà phù thủy có thể biết rõ toàn bộ.

"Vương, về tung tích người Vu tộc mất tích, không nên phái người đi tìm nữa." Giọng nói bà phù thủy lại truyền tới, đem Ngạc Đồ Khắc tạm thời lâm vào trầm tư hồi thần.

"Không nên tìm nữa ?" Ngạc Đồ Khắc không hiểu.

Nếu người đã tới Lâu Lan, phạm vi có thể nói thu nhỏ lại rất nhiều, không phải nên tìm cho ra người sớm một chút hay sao ?

"Vương, ngài không cần lo lắng, hết thảy đều có nhân duyên." Trở bàn tay, phù thủy liếc nhìn lòng bàn tay một cái, ngay sau đó khép hai mắt lại.

"Ngược lại chuyện chọn tú, phải theo kế hoạch tiếp tục tiến hành."

"Nhưng người chưa tìm." Hắn khác hẳn với hoàng đế Trung Nguyên, không cho rằng tuyển nhiều tú nữ nhét vào hậu cung là phúc phận.

Nếu không phải vì nghĩ đến người thừa kế ngôi vị Lâu Lan vương, thật sự hắn cũng đồng ý lời nói của Dạ Minh, lấy vợ , tuyển phi đều vì tình yêu.

"Đúng vậy, không biết phù thủy có thể công khai Ngạc Đồ bằng lòng nạp mấy vị tú nữ vào cung hay không?" Nửa trêu chọc, Dạ Minh cố ý hỏi.

Phù thủy nhìn hắn một cái, buồn cười một tiếng , sau đó ho khan mấy tiếng.

"Vương, rất nhiều chuyện là thiên ý, là định mệnh, hết thảy tùy thuộc duyên số , không thể kháng !" Nói xong những lời cuối cùng này, phù thủy liền nhắm lại hai mắt, không hề nhiều lời nữa.

"Dạ Minh, phù thủy muốn chúng ta đi." Ngạc Đồ Khắc vỗ vai Dạ Minh.

Nhưng Dạ Minh trong lòng không can tâm. "Phù thủy..." Hắn còn muốn lãnh giáo chút nữa.

"Đi đi, thời điểm đến tự nhiên sẽ có định số."

Đây là câu nói sau cùng của phù thủy, sau đó Dạ Minh xoay người cước bộ đuổi theo Ngạc Đồ Khắc, hai người ôm hai tâm sự khác nhau rời khỏi Phật tháp.

*******

"Công chúa à , nếu để Đại vương biết người lại chuồn ra ngoài cung chơi đùa, nhất định sẽ bị trách phạt." Tiểu nha hoàn theo bên người Vu Nguyệt - Cận Xuân, tận tình khuyên bảo.

"Ngươi không nói, ta không nói, thì có người nào biết chứ ?" Vu Nguyệt lôi kéo nàng, bắt đầu đứng lên đi dạo trên đường phố.

"Công chúa à, ta nghĩ vẫn là không nên, ngộ nhỡ có người nhận ra thì phải làm sao bây giờ ?" Cận Xuân sợ hãi nói.

"An tâm đi, hai ta giả trang thế này, đừng nói bọn lính ở cửa nhận không ra, cho dù là bị A cha bắt gặp, cũng không thể nhận ra chúng ta." Vu Nguyệt đắc ý mà hướng trên người mình vỗ vỗ.

Trang phục tiểu ăn mày mặc trên người này, thế nhưng đủ làm cho nàng suy nghĩ mất vài ngày mới nghĩ ra được diệu kế.

Nàng nhìn một chút trang phục tiểu măn mày mặc trên người, muốn lẫn vào điều tra tình hình tham gia tuyển tú bất kỹ chỗ nào, quả thực có thể nói là dễ dàng.

Dĩ nhiên, Vu Nguyệt đã sớm quyết định, nàng muốn đem những nữ nhân tới tham gia tuyển tú này, hảo hảo bình luận một phen, ghi chú nhiều một chút, trở về sẽ gặp a cha bẩm bảo toàn bộ.

"Công chúa à " Cận Xuân trong lòng thấp thỏm, bất an, đang muốn tiếp tục khuyên can, tiếc rằng hai người đã đến chợ.

Phía trước chiêng trống vang trời, mắt thấy một đám người tham dự tuyển tú ngay đối diện, ngăn trở giữa hai người.

"Cận Xuân, ngươi nói bộ dạng này như thế nào ?" Vu Nguyệt vừa quay đầu, mới giật mình thấy tỳ nữ của mình đã lạc đâu mất. "Cận Xuân, ngươi ở đâu ?"

Nàng bắt đầu có chút hốt hoảng ở trong đám đông tìm người.

Mặc dù nàng thường trốn ra khỏi cung chơi nhưng chưa từng bị bỏ rơi một mình.

Ở trong đám đông, cái đầu nhỏ nhắn vốn là Vu Nguyệt bị chen lấn, lảo đảo mấy bước, hai tay của nàng vội vàng đẩy mọi người ra.

Cuối cùng, ở khoảng khắc nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thân thể lại khuynh đảo bổ về phía trước.

" Ai nha !" Trong nháy mắt ngã nhào, hai khuỷu tay Vu Nguyệt bởi vì chà sát với mặt đất mà đau đến thiếu chút nữa khóc lên.

Còn chưa kịp bò dậy, Vu Nguyệt vừa mới ngẩng đầu, trong nháy mắt cả người sợ choáng váng.

Một con ngựa, một con tuấn mã nổi cơn điên, thẳng hướng nàng xông tới.

"Á_________" Vu Nguyệt thét chói tai, mắt thấy con ngựa sẽ dẫm đạp lên người nàng.

Bỗng chốc, một bóng dáng màu trắng, bay vút ra từ trong đám người, kéo nàng từ dưới đất lên trong ngàn cân treo sợ tóc, sau đó xoay người, lập tức bắt dây cương thật nhanh.

Đột nhiên xuất hiện việc ngoài ý muốn, quần chúng tạo thành một trận xôn xao.

Nhưng sau khi bạch y nhân tựa vào con ngựa, nhẹ giọng nói nhỏ vài câu bên tai, con ngựa rất nhanh yên tĩnh lại mà mọi người mới thấy rõ ràng, bạch y nhân này chính là một cô gái.

Theo động tác quay đầu chậm rãi của nàng, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi mở miệng.

" Ồ, đúng là một đại mỹ nhân."

"Đúng vậy, đúng vậy, là tới để tham gia tuyển tú sao ?"

"Ngươi nhìn nàng xem, chân mày như liễu nguyệt, mắt sáng như sao, môi tựa hoa anh đào..."

Vẻ mặt Vu Tử Đồng chán nản bỏ qua một bên, cực kỳ chán ghét những lời xoi mói này.

Nếu không phải tình thế cấp bách, một lòng muốn cứu người, cũng không rớt cái nón lụa trắng đội trên đầu, dẫn đến dung mạo mình bại lộ trước mặt mọi người.

Không chần chờ, nàng nhặt lên chiếc nón rơi một bên, xoay người thật nhanh, biến mất trong đám người.

*****

"Công chúa à , nếu để Đại vương biết người lại chuồn ra ngoài cung chơi đùa, nhất định sẽ bị trách phạt." Tiểu nha hoàn theo bên người Vu Nguyệt - Cận Xuân, tận tình khuyên bảo.

"Ngươi không nói, ta không nói, thì có người nào biết chứ ?" Vu Nguyệt lôi kéo nàng, bắt đầu đứng lên đi dạo trên đường phố.

"Công chúa à, ta nghĩ vẫn là không nên, ngộ nhỡ có người nhận ra thì phải làm sao bây giờ ?" Cận Xuân sợ hãi nói.

"An tâm đi, hai ta giả trang thế này, đừng nói bọn lính ở cửa nhận không ra, cho dù là bị A cha bắt gặp, cũng không thể nhận ra chúng ta." Vu Nguyệt đắc ý mà hướng trên người mình vỗ vỗ.

Trang phục tiểu ăn mày mặc trên người này, thế nhưng đủ làm cho nàng suy nghĩ mất vài ngày mới nghĩ ra được diệu kế.

Nàng nhìn một chút trang phục tiểu măn mày mặc trên người, muốn lẫn vào điều tra tình hình tham gia tuyển tú bất kỹ chỗ nào, quả thực có thể nói là dễ dàng.

Dĩ nhiên, Vu Nguyệt đã sớm quyết định, nàng muốn đem những nữ nhân tới tham gia tuyển tú này, hảo hảo bình luận một phen, ghi chú nhiều một chút, trở về sẽ gặp a cha bẩm bảo toàn bộ.

"Công chúa à " Cận Xuân trong lòng thấp thỏm, bất an, đang muốn tiếp tục khuyên can, tiếc rằng hai người đã đến chợ.

Phía trước chiêng trống vang trời, mắt thấy một đám người tham dự tuyển tú ngay đối diện, ngăn trở giữa hai người.

"Cận Xuân, ngươi nói bộ dạng này như thế nào ?" Vu Nguyệt vừa quay đầu, mới giật mình thấy tỳ nữ của mình đã lạc đâu mất. "Cận Xuân, ngươi ở đâu ?"

Nàng bắt đầu có chút hốt hoảng ở trong đám đông tìm người.

Mặc dù nàng thường trốn ra khỏi cung chơi nhưng chưa từng bị bỏ rơi một mình.

Ở trong đám đông, cái đầu nhỏ nhắn vốn là Vu Nguyệt bị chen lấn, lảo đảo mấy bước, hai tay của nàng vội vàng đẩy mọi người ra.

Cuối cùng, ở khoảng khắc nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thân thể lại khuynh đảo bổ về phía trước.

" Ai nha !" Trong nháy mắt ngã nhào, hai khuỷu tay Vu Nguyệt bởi vì chà sát với mặt đất mà đau đến thiếu chút nữa khóc lên.

Còn chưa kịp bò dậy, Vu Nguyệt vừa mới ngẩng đầu, trong nháy mắt cả người sợ choáng váng.

Một con ngựa, một con tuấn mã nổi cơn điên, thẳng hướng nàng xông tới.

"Á_________" Vu Nguyệt thét chói tai, mắt thấy con ngựa sẽ dẫm đạp lên người nàng.

Bỗng chốc, một bóng dáng màu trắng, bay vút ra từ trong đám người, kéo nàng từ dưới đất lên trong ngàn cân treo sợ tóc, sau đó xoay người, lập tức bắt dây cương thật nhanh.

Đột nhiên xuất hiện việc ngoài ý muốn, quần chúng tạo thành một trận xôn xao.

Nhưng sau khi bạch y nhân tựa vào con ngựa, nhẹ giọng nói nhỏ vài câu bên tai, con ngựa rất nhanh yên tĩnh lại mà mọi người mới thấy rõ ràng, bạch y nhân này chính là một cô gái.

Theo động tác quay đầu chậm rãi của nàng, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi mở miệng.

" Ồ, đúng là một đại mỹ nhân."

"Đúng vậy, đúng vậy, là tới để tham gia tuyển tú sao ?"

"Ngươi nhìn nàng xem, chân mày như liễu nguyệt, mắt sáng như sao, môi tựa hoa anh đào..."

Vẻ mặt Vu Tử Đồng chán nản bỏ qua một bên, cực kỳ chán ghét những lời xoi mói này.

Nếu không phải tình thế cấp bách, một lòng muốn cứu người, cũng không rớt cái nón lụa trắng đội trên đầu, dẫn đến dung mạo mình bại lộ trước mặt mọi người.

Không chần chờ, nàng nhặt lên chiếc nón rơi một bên, xoay người thật nhanh, biến mất trong đám người.

*******

Vu Tử đồng có thể khẳng định cảm giác của mình, có người đi theo nàng.

Quay trở lại trước khách điếm , nàng cố ý quẹo vào một cái ngõ cụt, lắc mình sang một bên trốn sau bó củi.

"Kỳ quái, rõ ràng nhìn thấy nàng quẹo vào , như thế nào lại không thấy ở đây ?" Vu Nguyệt theo vào con ngõ, tìm kiếm trái phải.

Rất hiếm thấy, nàng đến Lâu Lan nhiều năm, bất kể là trong hoàng cung hoặc chuồn ra ngoài phố, chợ chơi đùa, mắt chưa từng thấy bộ dạng xinh đẹp như vậy. Quả thực người như vậy giống như tiên nữ.

"Tại sao ngươi muốn đi theo ta ?" Tử Đồng từ bó củi phía sau bước ra, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.

Vu Nguyệt bị giọng nói đột nhiên truyền tới làm sợ hết hồn, quay người lại nhìn thấy nàng, trên mặt nhanh chóng nở một nụ cười như hoa .

"Đại tỷ tỷ, người từ ở đâu ra ?" Nàng tò mò, người đẹp như vậy sẽ sống ở nơi nào.

Liếc nhìn nàng một cái, Vu Tử Đồng không thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt. "Ta cứu ngươi, không phải để ngươi đi theo ta."

Buông lời xuống, nàng xoay người rời đi.

Trong lòng Vu Nguyệt không bị sự lạnh nhạt của nàng hăm dọa mà ngược lại càng dấy lên cảm giác hiếu kỳ.

"Chờ một chút ! Tỷ tỷ, người vừa nãy đã cứu ta, người được cứu không phải cũng nên biết ơn, báo đáp sao ?"

Nàng cực kỳ thích tính tình lạnh lùng của cô ấy, bộ dáng đẹp như vậy, cá tính lại giống như băng đá, quả đúng là băng sơn mỹ nhân.

Tử Đồng có chút không kiên nhẫn, dừng bước. " Ta không muốn ngươi báo đáp, chỉ cần ngươi đừng đi theo ta là được."

Nói xong, nàng xoay người rời đi mà Vu Nguyệt dĩ nhiên vẫn lẽo đẽo theo sát nàng.

"Như vậy không được." Tiểu nha đầu chen đến bên cạnh nàng. "Từ nhỏ mẹ dạy ta, chịu ơn người ta, phải hết lòng báo đáp."

Đẹp! Cô gái này quả thật là đẹp, nếu một người xinh đẹp như vậy có thể tham gia tuyển tú của a cha ... Oa, nàng chẳng phải sẽ có một mẫu thân tựa tiên nữ hay sao!

" Ta đã bắt đầu từ chỗ này." Bước tới dừng lại ở khách sạn phía trước, Tử Đồng cuối cùng không thể nhẫn nại.

Vu Nguyệt dĩ nhiên không muốn bỏ buộc nửa đường. "Ta đói bụng rồi." Nàng cố ý nói như vậy, lấy một ngón tay bẩn thỉu chỉ vào bụng mình.

"Có phải sau khi dùng xong bữa ăn, ngươi cũng không đi theo ta nữa ?" Tử Đồng hỏi nàng.

Vu Nguyệt không trả lời ngay, làm ra một bộ dáng đáng thương.

" Tỷ tỷ tốt bụng, người ta thật sự đói bụng cực kỳ, đã ba ngày chưa được ăn gì."

Liếc nhìn nàng một cái, Tử Đồng nói : "Đi theo ta!"

Nàng muốn trước hết cho nàng ta ăn no sau đó đuổi nàng đi cũng không muộn.

Vu Nguyệt theo sát sau lưng Vu Tư Đồng vào khách điếm, thậm chí còn len lén đưa một tay tới nắm chặt vạt áo sau lưng Tử Đồng.

Chưởng quầy thấy Vu Tư Đồng trở lại, vội vàng thân thiết ra đón.

"Cô nương, cô đã về rồi." Con mắt thoáng nhìn, thấy Vu Nguyệt theo sát phía sau, chân mày hắn hạ xuống.

"Chưởng quầy, cho ta chút thức ăn." Tử Đồng vừa nói, vừa đi về phía bàn ghế ở bên cửa sổ ngồi xuống.

Vu Nguyệt hoạt bát theo sau, tự nhiên theo đó ngồi xuống.

"Chưởng quầy, ta muốn ba cân thịt bò, hai con gà nướng, một đĩa cải thìa, cuối cùng là một khay hoa quả."

Chưởng quầy mới đến bên cạnh bàn bị số lượng món ăn nàng gọi làm cho hoảng sợ.

Liếc nhìn nàng bằng nửa con mắt, chưởng quầy lại quay đầu nhìn Vu Tử Đồng. "Cô nương..."

"Cứ theo nàng đi " Tử Đồng khoát tay một cái sau đó nói một câu không suy nghĩ.

Chưởng quầy theo lời lui ra.

Thấy chưởng quầy vừa đi, Vu Nguyệt lập tức cười hì hì.

"Đại tỷ tỷ, người thật là tốt bụng."

Liếc nhìn nàng một cái, Tử Đồng không nói, đem ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

"Người cũng không biết rằng, chường quầy khách điểm này, bình thường coi kinh nhất là tiểu ăn mày chúng ta." Vu Nguyệt nói tiếp, ý đồ kéo trở về sự chú ý của Tử Đồng.

"Chớ một gậy tre quật ngã cả thuyền." Tử Đồng không kiên nhẫn rút ánh mắt trở về.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng rơi trên mi mắt nàng, con mắt linh động hiện ra ánh sáng chói lọi.

"A!" Vu Nguyệt sợ hết hồn, giương cái miệng nhỏ nhắn, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

" Thế nào ?" Tử Đồng không ngờ mình gặp phải một tiểu nha đầu khó dây dứt như vậy.

"Đại tỷ tỷ, mắt của ngươi ... con ngươi phải của ngươi ... màu tím" Cái miệng nhỏ nhắn của Vu Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng ngạc nhiên, nằm úp sấp trên bàn với ý đồ kéo gần khoảng cách với Tử Đồng, để xem mình có mắt lầm hay không.

"Có gì ngạc nhiên sao ?" Tử Đồng kéo mặt xuống.

Từ nhỏ đến lớn, bất luận khi bản thân còn ở hiện đại hay ở cổ đại như lúc này, điều nàng quan tâm nhất chính là không muốn để người ta nhìn ra nàng có một con ngươi màu tím.

Sự khác biệt như vậy, làm cho người ta thường đối với nàng vừa kinh vừa sợ, kinh với vẻ ngoài xinh đẹp của nàng, sợ với con ngươi của nàng. Đây chính là vì sao khi đi tới cổ đại, nguyên nhân nàng vẫn luôn đội mũ.

"Không phải là ngạc nhiên." Động tác của Vu Nguyệt làm Tử Đồng giảm đi một nửa lòng phòng bị. " Bởi vì như thế này thật sự rất đẹp đó, đại tỷ tỷ thật giống với tiên tử."

Nếu như có thể, nàng muốn đưa tay đụng vào con ngươi không tỳ vết ấy.

"Ngươi không sợ ?" Đầu tiên, Tử Đồng đối với nha đầu trước mắt có một tia cảm tình.

"Tại sao ta phải sợ ?" Vu Nguyệt ngây thơ phản ứng.

Nàng cực kỳ thích đại tỷ tỷ, mặc dù tính tình có chút lạnh lùng nhưng ngược lại làm tăng lên cảm giác thần bí của nàng. Huống chi, nàng không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp lại có tấm lòng nhân ái.

Nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, Vu Tử Đồng tháo xuống lòng phòng bị. "Đồ đến rồi, nhanh ăn đi." Nàng nhìn tiểu nhị đem gà nướng cùng thịt bò đặt lên bàn.

Vu Nguyệt cầm đôi đũa, ăn ngấu nghiến không khách khí chút nào.

"Đại tỷ tỷ, ngươi cũng ăn đi ." Nàng không ngừng ăn, thậm chí không quên gắp thức ăn cho Tử Đồng.

Một đùi gà nướng thơm phứt bị nàng dùng lực kéo xuống, đặt vào trong chén Tử Đồng.

Nhìn đùi gà trong chén, con ngươi màu tím của nàng thoáng long lanh.

"Ngươi tên là gì ?" Đây là lần đầu tiên sau khi đến cổ đại, nàng mở miệng hỏi tên họ của người khác.

Mục đích đi đến thời đại này chỉ để tìm về ngọc Như Ý. Cho nên những chuyện, người, vật trải qua, đối với nàng đều không quan trọng.

"Vu Nguyệt, Vu trong Hồ Vu, Nguyệt trong trăng sáng." Trong miệng còn nhai đồ, Vu Nguyệt nói qua loa, ngược lại một tay tấn công đĩa thịt bò.

"Vu Nguyệt ?" Nhìn động tác của nàng, Tử Đồng ngăn nàng lại , một tay cầm đũa giúp nàng gắp mấy miếng thịt bò thả vào trong chén.

"Vu Nguyệt vì động tác của nàng mà sửng sốt, cảm động suýt chút nữa rơi lệ.

"Trừ nghĩa phụ của ta, tỷ là người tốt với ta nhất." Dù nàng cố ý làm trên bàn thức ăn ngổn ngang, một bộ dáng quỷ chết đói đầu thai, nàng ấy vẫn không đem nàng đuổi đi.

Vào giờ khắc này, Vu Nguyệt quyết định, nàng muốn cô nương trước mắt này trở thành mẫu thân nàng.

A cha nếu có hể cưới người tài mạo vẹn toàn này làm phi, nếu không phải là phúc khí của a cha thì cũng là phúc khí của nàng, là phúc khí của Lâu Lan.

"Nghĩa phụ ? Cha mẹ ngươi đâu ?"

Vu Nguyệt dừng lại động tác nhai, nháy mi mắt mấy cái. " Cha mẹ ta vốn là thương nhân, trong lần đi buôn bị cướp, tất cả đều chết trong sa mạc." Bây giờ nhớ tới, nàng còn không khỏi sầu não.

"Là nghĩa phụ đã cứu ta, nếu lần đó gặp tai kiếp, cái mạng nhỏ của ta chỉ sợ khó bảo toàn."

"Vậy nghĩa phụ ngươi hiện tại ở đâu ?"

Ánh mắt Tử Đồng u ám.

Chẵng lẽ sau khi hắn cứu nàng, cứ mặc cho nha đầu này tự sanh tự diệt ?

"Nghĩa phụ..." Vu Nguyệt do dự một chút, còn chưa dám đem thân phận nói ra. " Đại tỷ tỷ, ta còn rất đói bụng đây này, hiện nay chúng ta đừng nói đến nghĩa phụ ta nữa."

"Ngươi ăn nhanh đi."

Khuôn mặt Vu Nguyệt tươi cười trong vắt, sau một lát vùi đầu dốc sức ăn, chợt ngẩng đầu.

"Đại tỷ tỷ, bộ dáng người xinh đẹp như vậy, lòng dạ lại tốt, vì sau không đi tham gia tuyển tú ?"

Nhìn nàng, Tử Đồng nở một nụ cười hiếm thấy. "Dáng dấp xinh đẹp vì sao phải đi tuyển tú ?"

Đối với cuộc sống hậu cung, nàng nửa điểm hứng thú cũng không có. Nàng xem đó là nhàm chán, hoang đường, là cuộc sống buồn cười.

Một đám nữ nhân vây quanh, lượng vòng ở bên một người đàn ông, chỉ cầu hắn chiếu cố một cái, lâm hạnh một đêm, thật là đáng buồn.

"Bởi vì tuyển tú có thể lên làm Vương Phi á ! " Vu Nguyệt nháy mắt không hiểu mấy cái.

Không phải ai cũng muốn bay lên cành làm Phượng hoàng sao ? Mà sau khi thành Vương Phi, không chỉ có cẩm y ngọc thực, còn cả đời đều có người hầu hạ.

"Lên làm Vương Phi rất tốt sao ?" Tử Đồng xùy một tiếng , miệng bưng nước trà trên bàn lên nếm.

"Hả?" Vu Nguyệt buông chén đũa trong tay xuống. "Nghe ý của đại tỷ tỷ hình như là không thích ?"

Quả nhiên không giống ý tưởng người bình thường, bất giác Vu Nguyệt từ đáy lòng bội phục.

Tử Đồng buông chén nước trong tay xuống. "Ta cũng không hăn hái cùng người cùng hưởng trượng phu."

"A!" Vu Nguyệt vì lời nàng mà cảm thấy kinh ngạc.

Dù tự nhận quan điểm đã không giống người bình thường nhưng Vu Nguyệt vẫn hiểu rằng bất kể là kết hôn hay cưới thiếp, tất cả không phải cô gái làm chủ mà quyền quyết định ở trên tay người đàn ông.

"Nhưng là... Ta nghe nói Lâu Lan Vương dáng dấp anh tuấn, khí phách hào hùng, là một vị vua hiếm có." Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định bổ sung.

"Hả ?" Tử Đồng chỉ nhếch miệng cười cười. " Xin hỏi, hắn chính là thê thiếp thành đoàn ?"

Nhìn ánh mắt nàng, Vu Nguyệt bị động gật đầu.

Thế nhưng không phải a cha tự nguyện. Mấy năm nay, nước láng giềng thường đưa tới một vài cô gái, bất đắc dĩ, a cha không thể làm gì khác hơn là tạm thời an bài các nàng cư ngụ trong cung.

"Nhưng ông ấy còn chưa có phi tử chân chính !" Vu Nguyệt một lòng cãi lại.

"Phi tử ? Ta nghe nói Chính phi phải do phù thủy chỉ định." Tử Đồng không ngừng giơ đũa lên, gắp khối thịt bỏ vào trong miệng.

Về hoàng hậu và phi tần cùng tế ti cấu kết, không chỉ có ở Trung Quốc, trong nước và ngoài nước, nhìn mãi thành quen.

Cái gì là tế ti ? cái gì là phù thủy ? Vu Tử Đồng trong lòng nhận định, hơn phân nửa chẳng qua là thuật giả thần giả quỷ, là thủ đoạn của hậu cung để giành quyền lực.

"Đại tỷ tỷ cũng nghe nói sao ?" Nói tới phù thủy, trong con mắt Vu Nguyệt tràn đầy kính nể.

"Ừ." Tử đồng khẽ gật đầu, tiếp tục ăn gì đó trong chén.

"Đại tỷ tỷ, có thể là do tỷ vừa đến Lâu Lan ? Cho nên tỷ không biết, thật ra thì phù thủy rất lợi hại ."

"Hả?" Tử Đồng ngẩng mặt, tràn đầy hoài nghi.

"Đại tỷ tỷ, tỷ không thể hoài nghi năng lực phù thủy !" Đón ánh mắt của nàng, Vu Nguyệt ý thức nói ra lời nói thực lòng. " Nghĩa phụ ta nói, phù thủy không chỉ có thể hiểu rõ lòng người còn có thê biết trước tương lai, còn có..."

Tử Đồng mi tâm nhăn lại. "Ngươi nói phù thủy có thể biết trước tương lai ?"

Vội để chén đũa xuống, một chuyện thoáng xuất hiện trong đầu nàng.

" Đúng vậy á !" Vu Nguyệt vì nàng đột nhiên kích động sợ hết hồn.

"Bà ấy đoán trước chuyện , đã từng linh nghiệm chưa ?"

Chẳng lẽ là ngọc Như Ý ? Bởi vì ngọc Như Ý rơi vào trong tay phù thủy nên mới khiến bà ấy có năng lực biết trước ?

Nàng thân là hậu duệ Vu tộc, so với ai khác điều hiểu, sau khi đi đến niên đại này, nhất là khi vào thành Lâu Lan, vì càng đến gần ngọc Như Ý mà tự nhiên siêu năng lực của nàng tăng cường lên rất nhiều.

Thí dụ như năng lực của nàng, không hề giới hạn với dự đoán ba phút đồng hồ sau sẽ phát sinh chuyện, còn có khả năng giống như hôm nay, ở dưới vó ngựa cứu Vu Nguyệt. Linh lực cũng có thể khiến cho ngựa ôn hòa lại.

Nhưng mà vào thời điểm ngoài ý muốn, có lẽ bởi vì cảm ứng linh lực quá mạnh, nàng còn cần thời gian thích ứng, nếu không sẽ xảy ra tình huống không tốt, tệ nhất chính là nàng không thể dự đoán được mình phát sinh chuyện gì.

Cho nên nàng phải nhanh chóng tìm ngọc Như Ý về.

"Ừ" Vu Nguyệt gật đầu, sau khi suy nghĩ lại nói : " Mấy năm về trước, bà ấy tiên đoán sẽ có một bọn đạo phỉ cướp thành, quả nhiên ứng nghiệm."

"..." Tử Đồng trầm mặc, đầu mối này, không thể không khiến nàng nghĩ cách đi gặp vị phù thủy kia. "Vu Nguyệt, ngươi có biết phải làm sao để gặp phù thủy không ?"

"Tuyển tú." Vu Nguyệt từ trực giác phản ứng. " Các cô gái được chọn sẽ có cơ hội nhìn thấy phù thủy."

"Hả ?" Tử Đồng nghiêm túc tự hỏi.

Nếu như đây là con đường duy nhất để tìm về ngọc Như Ý, như vậy nàng phải suy tính xem có muốn thử một chút hay không ...

"Đúng rồi, đại tỷ tỷ, ngươi tối nay có thể chứa chấp ta một đêm hay không ?" Vu Nguyệt trong lòng hưng phấn, nếu như có thể xúi dục đại tỷ tỷ tham gia chọn tú, chỉ nói về nhan sắc, tuyệt đối đại tỷ tỷ có thể thắng được.

Đến lúc đó... hì hì hì, nàng sẽ có một mẫu thân giống như tiên nữ.

Có điều, trước lúc này nàng phải ra ngoài một vòng, tìm Cận Xuân, để nàng về cung trước , tránh để a cha lo lắng.

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.