"Ngạc Đồ..." Vu Tử Đồng khẽ nhếch cái miệng nhỏ, thở hổn hển.
"Hửm?" Ngạc Đồ Khắc hơi ngẩng mặt, đặt lên môi nàng một cái hôn cưng chìu.
Nàng luôn luôn là người tỉnh táo. Nhưng giờ phút này, từ mắt của hắn có thể thấy, khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ, vẻ mặt mê loạn kia thật sự là nàng sao ?
Hắn hôn nhẹ mang đến cho nàng một cảm giác sợ hãi, run rẩy.
"Chàng vì sao lại thích ta ?"
Dĩ nhiên, nàng không ám chỉ tới vẻ bề ngoài.
"Nàng như thế là muốn hỏi tại sao lại không bị một người lạnh băng như nàng hù dọa mà lui ?" Ngạc Đồ Khắc nhếch miệng cười.
"Rất nhiều người đều sợ ta." Nàng nói.
"Ặc." Ngạc Đồ Khắc run rẩy cười một tiếng, ý cười từ khóe miệng lan tràn thành một đường lên đáy mắt. "Ta dường như quên nói cho nàng biết, cũng có nhiều người sợ ta."
"Sợ chàng ?" Tử Đồng nháy mắt, trong đầu rất nhanh có đáp án. "Ta có thể nói ta khác với chàng."
"Khác ?" Mặt hắn gần sát nàng.
"Mọi người sợ chàng vì quyền thế địa vị. Về phần nguyên nhân mọi người sợ ta, hoàn toàn không liên quan."
Nàng có thể cảm nhận được hắn đến rất gần, bởi vì hơi thở của hắn dường như thổi nhẹ toàn bộ lên mặt nàng.
Ngạc Đồ Khắc mím môi, lập tức đáp lời, tựa như đang nghiêm túc tự hỏi.
"Nếu như ta là một người bình thường, bình thường như người đốn củi vùng sơn dã, nàng sẽ nằm chung với ta như bây giờ, nàng sẽ cho phép ta ôm nàng như vậy đúng không ?"
Hỏi như thế vì hắn không chỉ muốn người của nàng mà còn tấm lòng của nàng.
Nếu như không có quyền thế địa vị, hắn không còn là Lâu Lan Vương, nàng có thể ở cùng một chỗ với hắn hay không ?
"Nhưng chàng không thể nào là ngươi bình thường, đúng không ?" Tử Đồng trực giác muốn cười, nàng đưa một tay tới xoa xoa lồng ngực hắn. "Lòng của chàng nói cho ta biết, cho dù chàng không phải là Lâu Lan Vương, chàng cũng không thể nào an bình trong cõi phàm trần này được."
Nàng tiết lộ nguyên nhân người ta sợ hãi nàng ____ Sự sáng suốt trong mắt của nàng, nàng có thể hiểu rõ suy nghĩ của người bình thường thông qua đôi mắt, mắt của nàng vô cùng bình tĩnh và quang minh.
Ngạc Đồ Khắc trả lời bằng cách lấy tay ôm nàng, tay vòng ra sau cổ nàng, vuốt mái tóc đen sau gáy nàng.
"Để ta đoán một chút trong miệng của nàng cái gọi là sợ được không ?" Môi mỏng của hắn đặt lên môi của Tử Đồng, giọng nói than thở gần kề.
Môi của nàng theo hắn thở ra, khẽ run.
"Chàng muốn đoán, liền đoán đi."
"Là nàng quá mức tỉnh táo, thông minh ?" Môi mỏng của hắn lướt qua nàng.
"Như vậy mà cũng đủ để hù dọa nhiều người ?"
Không, nàng không công nhận một cô gái thông minh có gì đáng sợ ? Hắn căn bản chưa tận mắt thấy nàng sử dụng linh lực, có thể biết trước tương lai, năng lực làm nghiêng trời ngả đất.
Tử Đồng lắc đầu cười cười.
Nụ cười của nàng làm hắn mê muội.
"Sắc đẹp và trí thông minh tập trung trên người một cô gái, là đủ để dọa lui rất nhiều nam nhân."
Dĩ nhiên, ngoại trừ hắn.
Nàng không muốn giải thích, chẳng qua chỉ cười nhìn hắn.
Môi của cười hiện lên lúm đồng tiền là tâm hắn không ngừng rung động. Hắn nói : " Cho dù nàng có tìm được bảo vật gia truyền hay không cũng ở lại Lâu Lan, được không ?"
Chân tình trong mắt hắn, làm tan chảy kiên trì của nàng, làm tan chảy lòng của nàng.
Nàng mơ hồ có thể trong miệng nói ra từ "Được." nhưng môi hắn lại sớm từng bước một đặt xuống.
Lưỡi hắn thăm dò vào miệng của nàng, cố ý trêu đùa, quyến rũ sự nhiệt tình của nàng.
Về sau, tay hắn bắt đầu điên cuồng dao dộng trên người nàng, lớp áo mỏng của nàng rất nhanh bị cởi xuống , cuối cùng chỉ còn một cái yếm màu tím mê người và tiết khố phía dưới.
Môi lưỡi hắn tiến công trước ngực xinh đẹp của nàng, môi bắt lấy vị ngọt dồi dào, trượt xuống bụng dưới bằng phẳng, rồi đi tới phần mê người giữa hai chân của nàng.
"A..." Tử Đồng rốt cuộc cũng khắc chế không được, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn phun ra một tiếng thở dốc.
Ngạc Đồ Khắc nâng cao mông của nàng, để hai chân của nàng tự nhiên gác lên bờ vai của hắn, hơi thở nóng nực thổi vào chỗ mềm mại giữa hai chân nàng.
Mặc dù còn cách một tầng tiết khố mỏng, nhưng hơi thở của hắn nóng bỏng như vậy, môi lưỡi hắn phảng phất đã hôn lên nàng.
Tử Đồng không kềm chế được khẽ run rẩy, vừa mong đợi lại vừa sợ.
Cho dù nàng có bản lĩnh thông thiên, nàng vẫn là một xử nữ.
"Ngạc Đồ..." Nàng run rẩy.
Hắn ngẩng mặt lên cười một tiếng. "Đừng sợ." Ngón tay thon dài gạt bỏ đi lớp che chắn kia, khuôn mặt tuấn dật ép vào giữa hai chân của nàng.
"Uhm... Ừ...." Nàng uốn éo người, muốn kháng cự lại hoan khoái hắn mang đến.
Nhưng Ngạc Đồ Khắc lại cố ý dành cho nàng tất cả.
"Ở lại đây đi ! Vì ta mà ở lại, trở thành của ta." Hắn hai ba lần tháo gỡ quần áo trên người của cả hai, ngón tay thon dài thay thế lưỡi ngọt ngào trêu chọc giữa hai chân nàng.
"Ừ..." Tử Đồng rên rỉ, đã không nhịn được lên tiếng khóc nức nở.
"Tử Đồng." Hắn nói nhỏ ở bên tai nàng. "Nói cho ta biết, nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta."
Nàng khẽ khóc thành tiếng, đã bị ép đến lằn ranh.
"Được." Không còn đủ kiên nhẫn, nàng chỉ muốn giải thoát sự hành hạ này.
Hắn cười, lần nữa hôn lên nàng, phảng phất hài lòng với đáp án của nàng.
Tử Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh, một sự trống rỗng ngay sau đó ụp xuống tâm trí nàng, nàng khó chịu nức nở lên.
"Đi theo ta, ta muốn nàng vĩnh viễn thuộc về ta..."
Không cần do dự, hắn xông vào trong cơ thể nàng, phóng ra kích tình đè nén.
Vào lúc canh ba, bên ngoài phòng lại nổi lên bão cát, người nằm trên giường cực kỳ bất an, không ngủ được, trằn trọc trở mình.
Cả người Vu Tử Đồng bị vây hãm trong sương mù, nàng sợ hãi liều chết chạy trốn về phía trước, mãi cho đến khi tiếng vó ngựa truyền đến rõ ràng.
Nàng vừa quay đầu lại, thấy ngay một người đàn ông nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
"Không, không được !" Trện tay người đàn ông đó cầm roi da nhắm nàng mà vung xuống, nàng từ trong mộng tỉnh lại.
" Làm sao vậy ? Gặp ác mộng sao ?" Ngạc Đồ Khắc bị tiếng la của nàng mà tỉnh dậy, một tay đưa tới lau đi giọt mồ hôi trên trán của nàng.
"Ừ." Tử Đồng gật đầu một cái, mơi phát hiện mình nằm trong vòng tay của Ngạc Đồ Khắc.
"Là một giấc mộng đáng sợ sao ?" Hắn di chuyển thân hình, điều chỉnh vị trí thích hợp cho nàng.
Nàng gật đầu một cái, ngẩng mặt lên. "Ta rất ít khi nằm mộng." Huống chi là một cơn ác mộng.
Mặt dù chưa kịp thấy rõ ràng người trong mộng nhưng sự sợ hãi, run rẩy lởn vởn trong tim nàng cũng đủ để làm nàng lo lắng. Nàng có một dự cảm xấu, hơn nữa chưa từng quá mãnh liệt như thế này.
" Có muốn nói ra một chút hay không ?" Hắn vuốt mái tóc nàng, trấn an nàng.
" Là sương mù, không, vừa giống như bão cát." Nàng cau mày, bắt đầu cố gắng hồi tưởng.
Hắn đem nàng ôm chặt, để cho nàng nằm trong lồng ngực hắn.
"Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, có lẽ bên ngoài phòng lại nổi lên bão cát mới làm nàng gặp ác mộng."
Hắn dịu dàng xoa nhẹ, bàn tay ấm áp quả thận trấn an nàng. Như dường như sâu trong nội tâm nàng vẫn không có biện pháp quên được phần thấp thỏm kia.
"Vì sao nơi này thường hay nổi bão cát ?" Nàng hỏi.
"Nơi này có vài trăm dặm sa mạc trùng điệp, cho nên đây là hiện tượng tự nhiên." Cánh tay hắn chống đỡ khuôn mặt tuấn tú trả lời nàng.
"Chỉ vào ban đêm mới có gió lớn đúng không ?" Là bởi vì nhiệt độ không khí xuống nhanh chóng nên sinh ra hiện tượng đối lưu chăng ?
Ngón tay thon dài của hắn đặt lên môi nàng. "Trong một năm thì có hơn nửa năm là nổi bão cát, mọi người ở nơi này sớm đã quen."
"Nhưng chàng đã từng nghĩ qua, ngộ nhỡ nước sông Khổng Tước khô cạn, có thể vì vậy mà làm cho tòa thành, hoặc cả vương quốc này rung chuyển ?"
Nàng nhớ tới lịch sử một ngàn năm sau, nước Lâu Lan chỉ còn là di tích cổ, chính là vương quốc nổi tiếng với con đường tơ lụa.
"Một ngày kia nước sông sẽ khô cạn ?" Môi mỏng của hắn đặt gần, lướt nhẹ trên môi của nàng.
Tử Đồng không khỏi lộ vẻ do dự.
Có thể nói sao ? Nàng có nên nói không ?
"Tương lai không nên cân nhắc quá nhiều, với lại chúng ta chẳng qua là người bình thường, người phàm không thay đổi được cả vùng đất, càng không thể nào là trái ý trời."
Tay của hắn đem nàng ôm gần hơn. "Nàng chẳng phải nói với ta, hưng thịnh, diệt vong, toàn bộ là ý trời sao ?"
Tử Đồng gật đầu nhẹ một cái, mỗi lần hít vào đều có hơi thở nồng đậm của hắn.
"Không thể ngờ nàng là dạng người bi quan." Sau khi đặt lên môi nàng một cái hôn nhẹ, mặt hắn tạm thời dời đi.
Tử Đồng nháy mắt, muốn cãi lại.
"Ta không phải là một người bi quan, ta chẳng qua làm..."
Không để cho nàng có cơ hội đem lời nói ra hết, Ngạc Đồ Khắc lại đặt lên môi nàng.
"Xuỵt, đừng nói nữa, nếu như không muốn nghe lời của ta, chi bằng... Chúng ta làm chuyện khác một chút ?"
Lời nói xong, môi hắn lại lần nữa đặt lên nàng.
"Tại sao Tử Đồng tỷ tỷ còn chưa tỉnh, tối hôm qua nhất định là a cha làm cho tỷ ấy mệt nhọc."
Vu Tử Đồng cực kỳ khẳng định, nàng bị âm thanh càu nhàu chưa hề ngừng lại này làm cho thức tỉnh, về phần chủ nhân của âm thanh này, dĩ nhiên là Vu Nguyệt.
Nàng ngồi dậy xoa xoa mắt, nam nhân bên cạnh sớm đã không còn ở đây. Sau khi lục lọi một hồi ở trên giường, nàng thẹn thùng, lúng túng tìm không được áo quần của mình. Lúc này, bên ngoài phòng ngủ lại truyền tới giọng nói của Vu Nguyệt.
"Cận Xuân, ta lệnh cho ngươi lập tức đi vào nhìn một chút, ngộ nhỡ Tử Đồng tỷ tỷ ngã bệnh thì phải làm sao ?"
Cận Xuân dường như hơi do dự, một lúc sau mới trả lời : "Công chúa, như vậy không được, ngài đừng hại nô tỳ, Vương đã dặn dò, phải để Tử Đồng cô nương nghỉ ngơi, chờ đến lúc nàng ấy gọi nô tỳ, mới có thể đi vào tẩm cung."
"Hứ, ta không tin lời này của ngươi..." Vu Nguyệt dĩ nhiên không tin vào lời của Cận Xuân.
Trong lúc hai người tranh chấp lời qua tiếng lại, Tử Đồng đã xuống giường tìm lại quần áo, cũng đã mặc xong.
"Vu Nguyệt, muội đã đến rồi." Nàng vén lên lớp màn che màu đỏ, đi ra từ phòng ngủ.
Cận Xuân vừa thấy nàng xuất hiện, vội vã tiến lên.
"Tử Đồng cô nương, nô tỳ chuẩn bị nước nóng cho ngài, mời tắm rửa thay quần áo." Vừa nói, nàng xoay người chạy vội ra ngoài.
Trên mặt Vu Nguyệt mang nụ cười của kẻ trộm, đến gần Tử Đồng.
" Oa, tỷ nói bây giờ muội nên xưng tỷ là Tử Đồng tỷ tỷ hay là Tử Đồng mẫu thân đây ?" Kéo tay Tử Đồng, nàng không biết từ nơi nào học được ánh mắt liều lĩnh, quan sát Tử Đồng từ trên xuống dưới.
Nét mặt của nàng chọc cười Tử Đồng.
"Nhìn bộ dáng của muội, đừng nói rằng muội là công chúa, không những tuyệt đối không phải mà giống như hình ảnh của một tên côn đồ."
Vu Nguyệt một nữa cũng không thèm để ý đến lời bình luận Tử Đồng, mà còn vui vẻ cười ha hả.
"Liền gọi tỷ là a mẹ đi, dù sao muội cũng quen gọi là a cha, cho nên tỷ là a mẹ." Kéo tay Tử Đồng, nàng thần bí chui vào trong phòng ngủ.
Tử Đồng bị động tác của nàng làm cho rối rắm nhưng không thể làm gì khác hơn là để nàng định đoạt.
"Tử Đồng tỷ tỷ, có một số việc muội nghĩ nhất định a cha không nhắc tới với tỷ, nhưng để tránh sau này hai người có hiểu lầm, không bằng muội mách lẻo với tỷ trước." Vu Nguyệt vừa nói, đôi mắt không quên tìm kiếm trên đệm giường.
"Muội muốn nói cho tỷ biết cái gì ?" Tử Đồng đưa tay véo mặt của nàng, nha đầu này vừa rồi còn cố ý muốn gọi nàng một tiếng a mẹ, bây giờ lại không đổi được cái miệng.
Hơn nữa đáng sợ nhất là mắt nàng lại quá mức hoạt bát, tựa hồ như muốn tìm tòi một đồ vật nào đó.
"Muội muốn nói..." Vậy nha! Vu Nguyệt nghiêng người về phía trước, kéo kéo tấm khăn trải giường." Trong hoàng cung này có rất nhiều nữ nhân ở..."
Nhìn một mảng đỏ trên tấm khăn trải giường, Tử Đồng đầu tiên giật mình, gương mặt không khỏi đỏ lên, rất nhanh kéo cái mền phủ lên tấm khăn trải giường.
"Đúng là thật !" Vu Nguyệt cực kỳ giống đứa trẻ hiếu kỳ, hai mắt sáng lên.
"Cái gì thật ?" Tử Đồng không khỏi ảo não, nàng ấy không thể giống như kiểu cô gái kín đáo, rụt rè một chút ?
"Ừ, không có gì." Vu Nguyệt kéo ánh mắt trở lại, vội vàng cười phất tay một cái.
"Đúng rồi, muội là muốn nói với tỷ, trong cung mặc dù rất nhiều cô gái ở nhưng... A cha không có phát sinh quan hệ gì với các nàng."
"Nếu không có quan hệ, muội nói làm gì ?"
Tử Đồng suy nghĩ lệch lạc, nha đầu này lại đang đánh đố sao ?
"Muội sợ tỷ ăn dấm nha !" Vu Nguyệt đáp chuyện đơn nhiên.
"Tỷ muốn ăn dấm hồi nào ?" Nàng liếc nàng ấy một cái.
"Ô hay, tỷ không phải ý tứ này sao !" Vu Nguyệt cố ý dựa Tử Đồng.
" Ý tứ vậy là gì ?" Tử Đồng vừa nói, một tay đưa lên vò rối tóc của nàng.
"Muội là nói, những nữ nhân kia phần lớn là của nước láng giềng tiến cống, a cha còn không biết phải xử lý thế nào, trước hết đem các nàng lưu lại trong cung."
Vu Nguyệt quyết định nói. "Tử Đồng tỷ tỷ, bây giờ tỷ có còn ăn dấm hay không ?"
"Như vậy..." Lông mày tinh tế của Tử Đồng nhẹ nhàng nhíu lên. "Hắn thật sự ... không động đến người ta ?"
"Đương nhiên là ... không có..." Chẳng biết tại sao, giọng nói Vu Nguyệt ngày càng nhỏ.
"Tỷ muốn nghe sự thật." Tử Đồng thấy hoài nghi, ánh mắt liếc nhìn nàng.
"Có thể là không có chăng ?" Vu Nguyệt xác định không lại lần nữa.
"Thật ?" Lòng Tử Đồng không biết tại sao, dấy lên buồn bực.
Nàng bỗng nhiên đứng lên, vén lớp màn che, đi tới ngồi xuống trước cổ cầm mà Ngạc Đồ Khắc ngồi trước kia.
Vu Nguyệt không tiếng động theo sát nàng.
"Tử Đồng tỷ tỷ, tỷ yên tâm, a cha không thích các nàng ấy..."
Lời của nàng chưa nói hết, tiếng đàn của Tử Đồng đã đè át giọng nói của nàng.
Vu Nguyệt đem tất cả ngắm vào trong mắt, tự cảm thầy mình làm con gà nhiều chuyện.
"Muội sẽ phải rời nơi này đi, có điểm không an tâm về tỷ và a cha." Nàng ngồi xuống xếp bằng, hai tay đặt lên đùi.
Lúc này, thật ra nàng đã quyết tâm gả cho Dạ Minh. Cho nên chỉ cần hắn đứng dậy trở về Trung Nguyên, nàng liền quyết chí cùng đi theo hắn.
"Ngươi muốn cùng đi với Dạ Minh công tử ?" Tử Đồng nghiêng mặt sang hỏi nàng.
Vu Nguyệt cố gắng gật đầu. "Thúc ấy đáp ứng ý muốn của muội dẫn đi nhìn Giang Nam một chút, ai ngờ mỗi lần trở về đều lén đi."
Tử Đồng ngừng động tác khảy đàn, trong phút chốc, nàng đột nhiên cảm nhận được linh động, cả người ngẩn ra, trong đầu vài hinh ảnh thoáng qua.
"Sao vậy ?" Vu Nguyệt thấy thế, đưa tay kéo nàng một cái.
"Cũng tốt." Tử Đồng nói ngắn gọn hai chữ, lời nói mang chút huyền bí.
Đoạn hình ảnh ngắn vừa rồi thoáng qua trong đầu, để cho nàng biết được chuyến đi này Tư Đồ Dạ Minh sẽ có nguy hiểm, mà Vu Nguyệt là người cứu hắn.
"Cái gì cũng tốt ?" Vu Nguyệt nháy cặp mắt ngây thơ.
"Có thể mang muội theo cùng, là phúc khí của hắn." Nàng giữ kín không tiết lộ nội dung của thiên cơ.
"Tỷ thật cho là như thế sao ?" Hai mắt Vu Nguyệt sáng lên.
Nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, Tử Đồng cười nhẹ một tiếng.
"Nói một chút xem, muội thích hắn rất nhiều ?" Ngón tay nàng một lần nữa kích thích huyền cầm.
"Thích rất nhiều..." Vu Nguyệt nghiêng đầu nghiêm túc tự hỏi, một lát sau, bộ mặt trịnh trọng tuyên bố : "Muội không biết thích bao nhiêu mới gọi là thích, nhưng muội nghĩ, vì Dạ Minh thúc muội có thể đem mệnh giao cho thúc ấy."
Tâm Tử Đồng ngẩn ra, tiếng đàn im bặt tức thì, ngón tay mảnh khảnh của nàng dừng trên huyền cầm.
Một lát sau, từ đai lưng nàng móc ra một miếng ngọc bội.
"Cầm cái này mang theo, bất kể dưới tình huống gì, vĩnh viễn không được lấy xuống."
Vu Nguyệt đưa tay cầm lấy ngọc bội.
"Ơ hay, đây không phải là ngọc bội của a cha sao ?"
Không, nàng không thể nhận, đây là vật đính ước a cha đưa cho Tử Đồng tỷ tỷ !
"Nhận lấy, mang tốt vào." Tử Đồng rất kiên trì.
"Nhưng đây là của a cha đưa cho tỷ."
"Đeo nó lên, muội so với tỷ càng cần đến nó." Ánh mắt Tử Đồng không giảm kiên trì. "Đáp ứng tỷ, ở bất cứ tính huống nào cũng tuyệt đối không thể lấy xuống."
Chỉ mong là miếng ngọc bội này có thể tránh cho nàng được một kiếp.Thấy nàng kiên trì, Vu Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, đem ngọc bội đeo trên cổ.
"Đúng rồi, Tử Đồng tỷ tỷ, tình cảm của tỷ dành cho a cha, có phải cũng sâu nặng giống như muội thích Dạ Minh thúc không ?"
Đúng rồi, tình cảm nàng đối với hắn, rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu ? Tử Đồng để tay lên ngực tự hỏi.
"Đúng rồi, tỷ có thể nhìn thấy phù thủy chưa ?"
Nàng cố ý chuyển hướng đề tài. Nàng cần thời gian suy nghĩ, nhưng nàng tin tưởng mình rất nhanh có thể lý giải rõ ràng.
******
Ngạc Đồ Khắc trở lại tẩm cung, trùng hợp nhìn thấy Cận Xuân chuẩn bị dọn đi bữa tối.
Nhìn mâm thức ăn trên tay nàng, hắn hơi nhăn mày. Tại sao lại còn dư nhiều đồ ăn đến như vậy ?
"Tử Đồng đâu ?" Hắn hỏi.
Cận Xuân nghe giọng nói của hắn, vội vàng quỳ xuống.
"Tử Đồng cô nương nghỉ ngơi ở trên hành lang." Cận Xuân đáp lời.
Khó trách hắn không thấy người.
"Nàng đã dùng xong bữa tối sao ?" Ánh mắt lại kéo về cái mâm, chân mày của hắn lại vặn sâu hơn chút.
"Đã dùng."
"Hôm nay có ai tới tẩm cung không ?" Tâm tình không được tốt nên không muốn ăn sao ?
Nếu không phải hôm nay ba vị sứ giả tới liên tục, hắn vốn định mang theo nàng cỡi ngựa ra bên ngoài thành.
"Vu Nguyệt công chúa." Cận Xuân lại đáp.
"Vu Nguyệt có tới ?" Lần này hắn hơi yên tâm, có nha đầu Vu Nguyệt kia, Tử Đồng sẽ không cảm thấy tịch mịch nhàm chán. "Ngươi đi xuống đi."
"Dạ." Cận Xuân kính cẩn cúi mình.
Sau khi đợi Cận Xuân đi khỏi, hắn vén màn, vội vã rời khỏi phòng tìm bóng dáng người hắn yêu mến.
Hắn rất nhanh ở dưới thân cây gần hành lang tìm thấy Tử Đồng.
"Tử Đồng, Cận Xuân nói nàng bữa tối ăn không được nhiều ?" Ngạc Đồ Khắc ngồi xuống bên cạnh nàng, dang cánh tay duỗi một cái, tự nhiên đem này ôm trọn vào trong ngực.
Tử Đồng không lên tiếng, tựa đầu vào ngực hắn, đôi mắt nhìn về phía chân trời.
"Phía chân trời có gì đẹp mắt sao ?"
Tử Đồng kéo ánh mắt trở lại, khẽ thở dài.
"Vu Nguyệt sẽ nhanh rời khỏi nơi này ?" Thật ra nàng vẫn có một chút không muốn.
"Nha đầu kia nói cho nàng biết ?" Hắn một tay nâng mặt nàng lên, cho là nàng vì chuyện này mà ưu thương.
"Muội ấy nói, muội ấy có thể vì Dạ Minh công tử mà dâng cả mạng sống."
Cái gì là yêu, nàng chưa bao giờ giải thích, cũng không có ý định hiểu rõ. Nhưng sau khi tới nơi này, nàng lại từ một cô bé mười ba tuổi, nhìn thấy yêu. Thì ra, yêu sẽ làm cho người ta cam tâm tình nguyện dùng cả tính mệnh để giúp đỡ.
Như thế, còn nàng ?
Nàng có thể có dũng khí như Vu Nguyệt hay không, yêu người nam nhân ở trước mắt này?
"Dâng mạng ?" Đầu tiên Ngạc Đồ Khắc cau mày nhìn nàng, rồi sau đó cười thành tiếng. "Nha đầu kia nói gì bậy bạ ? Khó trách Dạ Minh không mang nàng ấy theo."
Cài gì mà dâng không mạng sống, thật là không may mắn !
Tử Đồng ngước đầu lên, rời khỏi lồng ngực của hắn.
"Dạ Minh muốn một thân một mình rời đi ?"
Ngạc Đồ Khắc coi phản ứng của nàng là đang quan tâm Vu Nguyệt. "Nàng sợ Vu Nguyệt thương tâm sao ?"
Tử Đồng cắn môi một cái. Nàng nên nói hay không ? Liền nói vơi Ngạc Đồ Khắc, lần này Tư Đồ Dạ Minh trở về Trung Nguyên sẽ có nguy hiểm.
Không, nàng không thể nói, không muốn tiết lộ năng lực.
"Vu Nguyệt đối với hắn, tính mệnh cũng có thể không cần, chàng nghĩ, muội ấy sẽ trơ mắt nhìn hắn đi, để một thân môt mình muội ấy ở lại sao ?"
"Cái này..." Ngạc Đồ Khắc suy nghĩ một lúc, nha đầu Vu Nguyệt kia quả thật sẽ làm ra chút hành động kinh tới người.
"Không bằng ta sẽ nói với Dạ Minh một chút, dọc đường đi có hắn chiếu cố, ít nhất có thể làm nàng an tâm một chút." Dứt lời, hắn cúi đầu muốn đặt xuống nụ hôn.
Tử Đồng quay mặt qua một bên, tránh đi nụ hôn của hắn.
"Vu Nguyệt có nhắc tới với ta..." Nàng không biết có nên nói hay không, nhưng nếu không hỏi, chắc chắn đáy lòng nàng sẽ không thoải mái. "Ở trong cung này, chàng còn có những nữ nhân khác ?"
Nàng cố gắng để cho cảm xúc của mình bình tĩnh, coi như đang bình luận một chuyện không liên quan đến mình.
Ngạc Đồ Khắc sửng sốt, sau đó cười cười.
"Nàng đang ghen ?"
Nhìn hắn cười, Tử Đồng có chút ảo não, đưa tay đẩy hắn ra, đứng lên.
"Ta sẽ không vì chàng mà ghen, chàng có thể đi để hưởng tề nhân chi phúc* của chàng." Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
[*Tề nhân chi phúc : cuộc sống giàu sang, sung túc, nhiều thê thiếp. ]
Phải không ? Nàng đối với hắn chẳng phải rõ ràng chính là tình cảm và quan tâm hay sao ?
Nhìn bóng dáng của nàng, Ngạc Đồ Khắc vọt lên, hai ba bước liền đuổi theo nàng.
Không để bất kỳ cơ hội lảng tránh nào, hắn ôm nàng từ phía sau, cằm cứng rắn đặt lên bờ vai mảnh khảnh của nàng.
"Đừng nói đến dân chúng bình thường, có quý tộc nào lại không nạp thiếp ?" Ngạc Đồ Khắc cố ý nói như vậy bởi vì hắn muốn biết được rốt cuộc nàng có quan tâm hắn nhiều hay không.
Tử Đồng vì lời nói của hắn, cả người bỗng dưng cứng đờ.
"Ta... Đương nhiên là có, nhưng việc ấy ở thời đại của ta... Không, ta nói ở quê nhà của ta, nam nhân không cưới vợ bé, bọn họ chỉ cưới một thê, cuối đời cũng không đổi."
Chân mày Ngạc Đồ Khắc giương cao, cười đắc ý, hài lòng.
Từ phản ứng của nàng, hắn đã nhìn thấu trong lòng nàng quan tâm hắn rất nhiều.
"Hả ? Lại có chỗ như thế sao ?" Hắn không khỏi có chút hâm mộ.
"Cam kết đêm qua hãy quên đi."
Nàng ghét nụ cười trên mặt hắn, nó không chỉ làm cho nàng hối hận mà còn thất vọng.
Nàng quyết định, chỉ cần tìm được ngọc Như Ý, nàng liền rời đi.
Đẩy hắn ra, nàng xoay người định đi.
Nhưng đi chưa được hai bước, ngay sau đó nàng lại bị kéo trở về trong ngực hắn.
"Ta vẫn cho nàng là người lạnh nhạt, bây giờ mới phát hiện hóa ra không phải như vậy." Hắn ôm chặt nàng trong lòng, lấy tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt nhu tình dừng ở mắt nàng.
"Ta không có thói quen cùng người khác chia sẻ phu quân."
Ngạc Đồ Khắc nhìn nàng chăm chú hồi lâu, cuối cùng thở dài.
"Ở trong cung này, không ai có thể cùng nàng chia sẻ phu quân."
Nàng biết hắn không lừa gạt nàng, bởi vì từ trong mắt hắn có thể nhìn ra hắn thản nhiên.
"Nhưng Vu Nguyệt nói..."
Hắn đặt ngón tay lên môi nàng, chặn lời của nàng.
"Ta chỉ muốn nàng! Cho ta một chút thời gian, ta sẽ đáp ứng tất cả mọi nguyện vọng của nàng.
Tử Đồng trầm mặc, nhưng lại nghĩ tới một chuyện.
"Thế còn, phù thủy thì phải làm sao ?"
Ngộ nhỡ bà ấy không chỉ định nàng, chẵng lẽ muốn nàng trơ mắt nhìn hắn cưới nữ nhân khác ?
Trong mắt Ngạc Đồ Khắc chỉ có nàng.
"Ngày mai, ta sẽ dẫn nàng đi gặp bà ấy. Ta hi vọng phù thủy có thể hiểu rõ, nàng chính là phi tử mà ta đợi từ lâu. Nàng sẽ trở thành Vương Phi của nước Lâu Lan."
Sau lời thề, hắn cúi đầu, hôn nàng thật sâu.
******