"Ta nhớ có đề cập tới với chàng, về chuyện Vu Nguyệt và Dạ Minh công tử." Tử Đồng lui ra mấy bước, quay lưng rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng, Ngạc Đồ Khắc lại gần nàng.
"Nàng nói Vu Nguyệt yêu Dạ Minh, nếu Dạ Minh một mình rời đi, Vu Nguyệt sợ rằng sẽ làm ra tai vạ gì đó."
Cho nên hắn mới phái người trông chừng Vu Nguyệt.
"Ta ban đầu cũng không phải là ý này." Nàng tự trách mình vì sao không dứt khoát nói thẳng.
"Đó là ý gì?" Nhìn trong mắt nàng hốt hoảng, hắn không khỏi biến sắc.
"Tư Đồ Dạ Minh chuyến này gặp nguy hiểm." Có thể tới được cửa khẩu hay không, e rằng rất khó đoán.
"Ta đã phái mấy tùy tùng võ nghệ cao cường đồng hành cùng hắn." Hắn cũng có suy nghĩ sâu xa, nên cố ý phái người đi theo Dạ Minh.
"Chàng phái tùy tùng căn bản vô dụng." Nàng thong thả đi tới đi lui.
"Ý của nàng là..." Ngạc Đồ Khắc hơi nheo mắt lại. "Nhưng thân thủ của Dạ Minh cũng không phải hạng xoàng."
Tử Đồng dừng bước lại, hai mắt nhìn hắn.
"Nếu gặp đạo phỉ thì sao ? Mãnh hổ cũng khó địch lại bầy vượn."
"Nói như vậy, hắn thật sự gặp nguy hiểm ?" Tâm run lên bần bật, Ngạc Đồ Khắc xoay người muốn gọi Đạt Nhĩ Khắc.
"Chàng không cần tìm những người khác, có thể cứu Dạ Minh, chỉ có Vu Nguyệt." Tử đồng tiến lên ngăn hắn lại.
"Không." Hắn có cái nhìn bất đồng, "Nếu biết chuyến này nguy cơ trùng trùng, nàng sao có thể để cho Vu Nguyệt dấn thân vào nguy hiểm?"
"Muội ấy sẽ không có việc gì, nếu như ta nói, nàng là quý nhân của Tư Đồ Dạ Minh thì sao?"
"Ta vẫn không thể để cho nàng ấy ra khỏi thành."
"Chàng không sợ Vu Nguyệt hận chàng cả đời sao ?"
Hắn cố chấp khiến nàng nan giải, chưa tới mấy khắc chuông sẽ vượt qua giờ Tuất, đến lúc đó coi như có thể ra khỏi thành đuổi theo người, chỉ sợ cũng khó mà bắt kịp.
"Ta không thể nào thấy nàng ấy dấn thân vào nguy hiểm." Hắn vô cùng cố chấp.
"Tốt, như vậy, ta đi." Đi, nàng nghĩ sẽ không có ý định trở lại, đến quan nội tìm biện pháp trở về hiện đại.
Vừa nói, Tử Đồng liền đi ra ngoài nhưng động tác Ngạc Đồ Khắc so với nàng nhanh hơn.
"Không cho phép!"
Cánh tay đưa tới, hắn kéo lấy cánh tay của nàng, đem nàng về trong ngực hắn.
"Ta cũng không muốn nàng dấn thân vào nguy hiểm!" Hắn từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nàng, ánh mắt sáng rực."Nàng có biết nàng thật sự rất quan trọng không ?"
"Quan trọng ? Đón ánh mắt của hắn, nàng lại nhìn thấy thâm tình trong đôi mắt đen sáng ngời kia, nhưng lựa chọn không thèm chú ý đến. " Là đối với vương triều quan trọng ? hay là đối với chàng quan trọng ?"
Nàng quay mặt, không cách nào quên được lúc trước khi vừa mới tiến vào thư phòng, nàng chặng đứng chuyện tốt của hắn.
"Tử Đồng." Hắn lấy tay muốn nâng gương mặt của nàng, lại làm nàng đột nhiên vùng vẫy.
"Hiện tại, ta không muốn cùng chàng thảo luận chuyện này." Trong mắt của nàng dấy lên lửa giận.
Nghênh đón cơn lửa giận của nàng, Ngạc Đồ Khắc lại một nửa cũng không muốn nhượng bộ.
"Cho dù nàng có oán ta, để cho Vu Nguyệt hận ta, ta cũng không cho phép nàng ra khỏi thành."
Nàng là cô gái hắn yêu thương, nâng lên trong lòng bàn tay , sao có thể dễ dàng để cho nàng mạo hiểm."
"Chàng biết rõ, nếu ta muốn đi, chàng thế nào cũng không cản được." Nàng lạnh giọng nói.
Ngạc Đồ Khắc liếc nàng một chút.
"Nàng có thể thử."
Đón ánh mắt lửa giận của hắn, nàng không trả lời, phất tay áo chuẩn bị rời đi.
Nàng lướt qua bên cạnh hắn, nhưng lại âm hiểm nhéo hắn một cái.
"Ta sẽ không ngại hậu quả, cho dù là giam lỏng nàng." Lời như vậy mới có thể giữ được nàng lại.
"Tường đồng vách sắt cũng không bắt giam được ta." Nghểnh mặt, nàng cắn răng nói.
"Đạt Nhĩ Khắc." Nhìn nàng, Ngạc Đồ Khắc hô to.
Đạt Nhĩ Khắc nhanh chóng đi vào.
"Vương ?"
"Mang nàng tới tẩm cung của Vu Nguyệt, phái người coi chừng." Nói xong, hắn buông lỏng tay của nàng, xoay ngươi đi về phía bàn. "Còn nữa, triệu tâp mười hai cao thủ đại nội, bảo bọn họ tới thư phòng."
Nói xong, hắn không hề xoay người lại nhìn nàng, biểu thị ý đã quyết.
******
Giờ Tuất, tiếng bước chân hốt hoảng vang lên ở cửa thư phòng, Đạt Nhĩ Khắc đi tới thư phòng, không còn cách nào quan tâm đến lễ nghi nên có, mở miệng hô to:
"Vương, không xong, Vu Nguyệt công chúa và Tử Đồng cô nương... không thấy các nàng đâu."
"Chuyện xảy ra khi nào ?" Ngạc Đồ Khắc chợt kéo cửa ra.
Đạt Nhĩ Khắc quỳ xuống, tự biết thất trách.
"Không tới một khắc trước, hai người bọn họ vẫn còn trong phòng ngủ."
Ngạc Đồ Khắc liếc hắn một cái, nói: "Đi, triệu tập năm mươi kị binh, theo ta ra khỏi thành."
"Dạ." Đạt Nhĩ Khắc lĩnh lệnh, không dám chần chờ mà lui xuống.
Quay trở về thư phòng, Ngạc Đồ Khắc trong lòng thấp thỏm khó an.
"Vì sao nàng không chịu nghe lời khuyên của ta, khăng khăng làm theo ý mình đây ?" Nâng tay lên đánh một tiếng lên bàn, cái bàn ầm một tiếng, vỡ vụn.
******
"Tử đồng tỷ tỷ, chúng ta thật sự sẽ đuổi kịp với Dạ Minh thúc sao?" Trong đêm tối, hai con tuấn mã ra khỏi thành Lâu Lan, một đường chạy về hướng Đông.
"Không khó lắm, chỉ là muội phải nắm tốt dây cương." Tử Đồng cong hai ngón tya, ngậm trong miệng thổi, tiếng huýt vang lên, thất mã lao nhanh về phía trước, cuốn theo cát bụi đầy trời.
Giống như phù thủy nói, nàng nhất định phải trải qua một ít tập luyện. Tối này nàng sử dụng linh lực, tựa hồ tăng lên không ít.
Vu Nguyệt rút một tay ra kéo chặt áo choàng trên người.
"Tử Đồng tỷ tỷ, nếu như a cha biết chúng ta chạy trốn, nhất định sẽ rất tức giận phải không?"
"Có lẽ." Nhìn cát bụi phía trước, nàng cũng kéo chặc áo choàng.
Nàng nghĩ, người kia sau khi phát hiện hai người mất tích, tuyệt đối rất giận dữ, sau đó nhất định sẽ mang theo một đội nhân mã tới bắt các nàng.
Về phần nguyên nhân, đương nhiên là phù thủy tương lai của Lâu Lan chạy. Vì sợ nguy hiểm vương triều của hắn, hắn dĩ nhiên muốn đích thân mang quân tới bắt người.
Ngựa chạy được một lúc, đột nhiên hí lên một tiếng, ngừng bước.
Tử Đồng đưa tay khẽ vuốt ve con ngựa, nhìn bão cát tương đối nhỏ, bèn lấy một tay từ bên hông móc ra ngọc Như Ý, từ nguồn sáng, ngó nhìn tình hình bốn phía.
"Tử đồng tỷ tỷ, sao thế ?" Vu Nguyệt nghe thấy được trong không khí mơ hồ truyền tới mùi là lạ, không nhịn được khẩn trương đứng lên.
"Không có gì." Tử đồng an ủi nàng, không có đem thi thể phát hiện ở trong đống cát nói cho nàng biết."Chúng ta đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp."
Từ quần áo trên người thi thể để phán đoán không lầm là binh lính Lâu Lan.
Chỉ sợ là người hầu Ngạc Đồ Khắc phái đi theo Dạ Minh.
Hai người đi trong đại mạc một chút, cuồng phong đã dừng, bầu trời trăng sáng, các ngôi sao dần xuất hiện.
"Tử đồng tỷ tỷ, tỷ xem nơi ấy." Vu Nguyệt chỉ về phía trước, kinh hô lên một tiếng.
Theo phương hướng nàng chỉ, Tử Đồng lại cong ngón tay thổi ra một tiếng huýt, con ngựa phi nhanh về phía trước , chẳng mấy chốc, các nàng đã tới nơi vừa rồi Vu Nguyệt thấy.
Trong tầm mắt là một mảng lớn màu đỏ, trên đất đầy những thi thể, có gãy tay, có mất chân.
"A ___ ___" Vu Nguyệt thốt ra tiếng thét chói tai.
"Đừng xem." Tử đồng bảo nàng quay mặt qua hướng khác, nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa.
"Tử Đồng tỷ tỷ, bọn họ là thị vệ trong cung của a cha." Vu Nguyệt xoay đầu qua một bên, không dám nhìn trên đất.
Nàng nhận ra quần áo của bọn họ, phía trên trang phục màu đen thêu chỉ vàng.
"Ừ." Tử đồng cất bước đi về phía trước, ngồi xổm xuống xem qua từng thi thể. "Sợ là gặp đạo phỉ ."
"Dạ Minh thúc đâu ?" Trong lòng Vu Nguyệt bỗng cả kinh, hô to.
"Chúng ta đuổi theo nhanh lên một chút, có thể ở phía trước." Tử Đồng đi trở lại, tung người lên ngựa.
********
Tư Đồ Dạ Minh tận mắt thấy từng tùy tùng bên cạnh mình ngã xuống, nắm trường kiếm trong tay vạch một đường kiếm khí trong không gian xuyên thẳng qua thân mấy người nam tử trước mắt.
Xoay người, Tư Đồ Dạ Minh đối mặt với thủ lĩnh đạo phỉ. Đối phương là một bộ mặt có râu quai nón, hai mắt trừng thẳng.
"Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đặt tài sản của ngươi xuống, lão tử còn có thể cho ngươi toàn thây." Nói xong, đại đao trên tay hắn lại bổ xuống.
Dạ Minh vung kiếm chống đỡ, cánh tay cầm kiếm tê rần, cảm thấy đã cố hết sức.
"Mấy năm trước lão tử trúng một kiếm của ngươi, hôm nay trời xanh ban cho lão tử cơ hội này, thù này không báo, ta thật uổng phí là đạo tặc."
Ở dưới ánh trăng, trên gò má hắn in hằn một vết đao sâu, có thể thấy rõ nét.
Đây là của Ngạc Đồ Khắc lưu lại trên mặt hắn năm đó.
"Ta thật hối hận, mấy năm trước không có trực tiếp đưa ngươi xuống địa phủ." Dạ Minh lui nhanh mấy bước.
Đám đạo tặc này chính là đám mấy năm trước đã giết cha mẹ Vu Nguyệt, lại còn đả thương nàng.
Hồi lâu, lại thêm một tùy tùng trúng tên ngã xuống, mà tất cả đám đảo phỉ đã vây quanh hắn.
"Đại đương gia, mặt dù thù chỉ báo một nửa, nhưng có thể giết hắn thì chúng ta vẫn rửa sạch được mối nhục trước đó." Gã đạo phỉ cụt tay lấy một mũi tên sau lưng đưa cho thủ lĩnh đạo phỉ.
Nhận lấy mũi tên, thủ lĩnh đại phỉ cất tiếng cười.
"Cũng tốt. Trước hết giết ngươi, khi nào gặp tên chó má kia thì giết hắn không chừa mảnh giáp."
"Đừng nói mạnh miệng, mấy ngươi ngay cả ta còn không địch nổi , còn muốn giết hắn ?" Dạ Minh cong môi nở nụ cười nhạt khinh bỉ.
"Muốn chết!" Nụ cười khinh bỉ này chọc giận thủ lĩnh đạo phỉ, hắn bắn ra mũi tên đầu tiên.
Dạ Minh lui nhanh mấy bước, vung kiếm lên đánh văng mũi tên kia.
Đại phỉ thấy thế, lắp tên lần nữa .
Hưu, hưu, hưu ________ ba mũi tên bắn ra, thẳng hướng Dạ Minh mà đến.
Dạ Minh lại vung mạnh trường kiếm, dễ dàng đánh văng một, hai tên với vội xoay người. Mũi tên thứ ba đã thẳng hướng tim hắn mà đến_____
Trong ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen từ trên lưng ngựa nhảy xuống, ngăn cản ngay trước người hắn.
"Vu Nguyệt ?!" Dạ Minh thấy rõ người tới nhưng đã không kịp, mũi tên không lệch bên nào mà đâm thẳng vào tim của Vu Nguyệt.
"Vu Nguyệt." Tử Đồng cũng theo nhảy xuống ngựa, tiến nhanh tới trước.
"Ta, ta... " Vu Nguyệt ho nhẹ, tim vì bị đụng mà nhất thời không nói nên lời.
Dạ Minh ôm chặt nàng, thân thể tráng kiện không ngừng run rẩy.
"Đừng nói chuyện, ngươi sẽ không sao, ngươi sẽ không sao. . . . . . Vì sao phải vì ta ngăn mũi tên? Vì sao phải ngu ngốc như vậy?"
"Đủ rồi! Lão tử ta đây sẽ dứt khoát làm chuyện tốt đến cùng, đưa hai ngươi cùng nhau xuống hoàng tuyền. . . . . " Đột nhiên, thủ lĩnh đạo phỉ nhìn thấy Vu Tử Đồng phía sau, nhất thời sửng sốt, dừng lại động tác vung đao.
"Đại đương gia, cô nương này thật là đẹp."
Thủ lĩnh đạo phỉ nhìn không chớp mắt, nói với Tử Đồng : "Cô nương, không bằng theo ta trở về, làm áp trại phu nhân như thế nào?"
Tử Đồng từ bên cạnh Vu Nguyệt đứng lên, trong đôi mắt tím ánh lên lửa giận, đối mặt với đông đảo đạo phỉ, nàng không có chút nào sợ hãi.
"Ơ kìa, đại đương gia, con ngươi của nàng có màu tím."
Ánh mắt bỉ ổi của đám đạo phỉ nhìn chằm chằm thẳng vào Vu Tử Đồng, dường như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Vu Tử Đồng mặt không đổi sắc. Bên hông, linh động của ngọc Như Ý không ngừng dâng trào mãnh liệt. Một luồng nhiệt nháy mắt ngưng tự ở đầu ngón tay nàng, chỉ thấy tay nàng giơ cao, hai mũi tên vừa rồi bị Dạ Minh đánh văng trên đất cát bay vút lên cao, bắng thẳng vào đầu tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh nhất đao lên kịp thời đánh văng hai mũi tên kia.
"Cô nương, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Hắn hô to một tiếng.
Vu Tử Đồng cong môi cười nhạt, con ngươi lại lộ ra sắc tím khiến người ta kinh hãi.
Ngón tay chỉ vào khoảng không, phía trước cát bụi dâng lên, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
"Mẹ kiếp , gặp quỷ. Có điều là, lão tử luôn luôn không sợ quỷ!" Thủ lĩnh đạo phỉ hầm hừ, vung đại đao bổ về phía Tử Đồng.
Nàng không phải không nhanh tránh đi, chỉ là trong chớp mắt, một bóng người vụt qua trước mặt nàng. Một giây kế tiếp, nàng rơi vào trong ngực Ngạc Đồ Khắc. "Đợi lát nữa ta với nàng thanh toán tốt món nợ này." Ánh mắt của hắn sáng rực, tựa như muốn đem nàng nuốt vào bụng.
Nhấp mũi chân, tung người mấy cái, Ngạc Đồ Khắc đem nàng đưa đến thu xếp bên cạnh Dạ Minh.
Vu Nguyệt thấy Ngạc Đồ Khắc, nhất thời cao hứng hô to: "A cha, người đã đến rồi!"
"Ngươi không có sao? !" Dạ Minh vừa mừng, vừa sợ, vừa kinh ngạc. Nàng lại có thể không sao.
"Ta ?" Vu Nguyệt đột nhiên nhớ lại ngọc bội, đem đồ vật lấy ra khỏi áo."Ta dĩ nhiên không sao, làm phiền Tử Đồng tỷ tỷ cho ta khối ngọc này."
Nhìn kia khối ngọc, mi tâm Ngạc Đồ Khắc bất giác càng vặn sâu hơn.
"Dạ Minh, chiếu cố hai người bọn họ." Dứt lời, hắn đứng dậy theo năm mươi thị vệ cùng nhau gia nhập trong đao quang kiếm ảnh.
*******
Vài lần đánh nhau qua lại, đạo phỉ dần dần tháo chạy, không thể cứu vãn, một phần đạo phỉ đưa tay chịu trói, chỉ còn Ngạc Đồ Khắc và thủ lĩnh đạo phỉ còn tiếp tục dây dưa.
"Tối nay, lão tử phải báo thù nhát kiếm trên mặt này." Vừa nói, tên thủ lĩnh lại dùng lực chém xuống một nhát.
Ngạc Đồ Khắc ngăn trở một đao kia, nháy mắt tên thủ lĩnh thu hồi đao rồi nhảy lui mấy bước, xoay người từ bên hông rút ra mấy ngọn phi đao.
Hưu_____ Năm phi đao bắn thẳng về phía Ngạc Đồ Khắc.
"A!" Dưới sự khẩn trương, Tử Đồng kêu lên một tiếng, xuất ra hết toàn bộ linh lực.
Đang lúc thủ lĩnh đạo phỉ cho là Ngạc Đồ Khắc sẽ chết, không thể tin chuyện đang xảy ra, phi đao hắn bắn tới Ngạc Đồ Khắc đột nhiên chuyển hướng bắn thẳng vào hắn.
"A!" Còn không kịp kinh hô lên, năm chiếc phi đao đã cắm trên người hắn.
Hắn lui từng bước, một chân đạp vào dòng cát lưu phía sau.
Biết mình bỏ mạng, hắn dùng khí lực còn lại, tay đưa tới ngang lưng.Trong nháy mắt, một đường roi bay ra.
Chưa kịp phản ứng, roi này đã quấn vào thân thể Vu Tử Đồng.
"Một mạng của lão tử này dù sao cũng phải có người đền. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nhìn Vu Tử Đồng cũng như hắn rơi vào trong dòng cát lưu, thủ lĩnh đạo phỉ cười điên cuồng cho đến khi tắt thở.
"Tử Đồng!" Ngạc Đồ Khắc muốn nhào tới trước cứu nàng.
"Chàng đừng tới đây, là cát lưu." Hai chân của nàng đã lọt vào dòng cát.
Mà tình cảnh này, nàng đã từng thấy trong mộng.
Vào giờ khắc này, nàng rốt cục thể hiểu lời nói của Vu Nguyệt về tình yêu.
Đúng vậy, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết, chẳng qua là vấn đề thời cơ.
Nàng bị bóng tối cắn nuốt, hai tròng mắt dần khép lại, nàng nhìn thấy hắn nhảy vào trong dòng cát lưu.________
********
Tử Đồng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình lại ở trong ngực Ngạc Đồ Khắc.
"Nàng đã tỉnh ? Cảm giác như thế nào ?"
"Ta không sao." Tử Đồ vỗ vỗ áo quần trên người. "Đúng rồi, tên thủ lĩnh đạo phỉ đâu ?"
Bọn họ cùng nhau rơi xuống, không thể không thấy bóng dáng chứ?
Ngạc Đồ Khắc đỡ nàng dậy, chỉ về phía trước. "Hắn ở nơi đó, đã tắt thở."
"Đây là đâu?" Nàng cảm giác được tay của hắn cầm tay nàng thật chặt.
"Không phải là muốn chàng đừng cứu ta, chàng vì sao còn muốn nhảy vào theo ?"
Ngạc Đồ Khắc cả người cứng đờ, sau đó buông bàn tay đang nắm chặt tay của nàng, đổi lại đem cả người nàng ôm vào trong ngực.
"Ta còn chưa tính toán nợ nần với nàng, nàng lại dám muốn ta không cứu nàng?" Hắn vừa nói, giọng nói vẫn ít nhiều gắt gỏng.
Cảm giác được hắn run rẩy. Một nam nhân tôn quý, cao ngạo như hắn thế nhưng đang phát run? Vì nàng?
Một dòng nước ấm chảy trong lòng, sưởi ấm lòng của nàng, làm tan chảy hoàn toàn băng giá trong đáy lòng nàng.
"Ta chỉ không muốn chàng dấn thân vào nguy hiểm, thân phận chàng khác biệt." Dựa vào trong ngực hắn, nàng lần đầu chủ động vươn tay, ôm chặt bên hông của hắn.
Hành động này làm cho tâm Ngạc Đồ Khắc chấn động, hắn cúi đầu nhìn nàng, tâm tình rốt cục bình tĩnh lại.
"Hiện nay nàng cũng biết nguyên nhân ta không hy vọng nàng dấn thân vào nguy hiểm chăng?" Ánh mắt của hắn sáng rực, phảng phất muốn đem nàng cắn nuốt vào.
Tử Đồng chậm rãi nói: "Nhưng Dạ Minh gặp nguy hiểm, mà trái tim của Vu Nguyệt lại thuộc về hắn."
Hắn nhấc một tay đang nâng mặt của nàng.
"Cho nên nàng liền mang theo Vu Nguyệt chạy trốn?"
"Cũng không hoàn toàn như vậy." nàng chậm rãi lắc đầu một cái."Nếu như chàng thật như vậy quan tâm ta, vì sao còn cùng những nữ nhân khác ở chung một chỗ ?
"Ta khi nào cùng những nữ nhân khác ở chung một chỗ?" Vẻ mặt Ngạc Đồ Khắc có chút kinh ngạc.
"Còn nói không có!" Tử đồng cong môi trừng hắn. "Lúc trước khi ta tiến vào thư phòng."
Ngạc đồ khắc giống như là nghĩ đến cái gì.
"Nàng nhìn thấy Y Á Mạn, liền cho là nàng ấy và ta. . . . . ."
Hắn buồn cười, mặc dù ghen không phải là chuyện tốt, nhưng hắn thích nàng bộ dáng ăn dấm, ít nhất này chứng minh nàng thật sự rất để ý hắn.
"Ta thấy vạt áo trước của chàng đang rộng mở!" Xem hắn biểu tình gì ?
"Ngươi ở đây nổi máu ghen." Hắn đưa ra một tay tới, kéo tay của nàng, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn khẽ.
Một giòng điện theo nụ hôn của hắn, nhanh chóng vọt qua người nàng.
"Ta, ta. . . . . ." Cả người nàng cứng đờ, nói cà lăm.
Ngạc Đồ Khắc tiếp tục hôn tay của nàng, cánh tay nàng, tiến tới hôn lên môi của nàng.
"Mặc dù ta cùng với Y Á Mạn chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng ta thích dáng vẻ nàng ghen, ít nhất điều này làm cho ta biết trong lòng nàng có ta." Hắn rời đi môi của nàng, hơi thở có chút thở gấp.
Tử Đồng đỏ mặt.
"Nàng là nữ nhân của chàng, sao có thể chuyện gì cũng không phát sinh?"
"Nàng cũng không phải là nữ nhân của ta sao?" Bàn tay hắn dịu dàng vuốt gương mặt của nàng."Hiện tại áo quần ta cũng xốc xếch , có thể có cùng nàng phát sinh chuyện gì sao?"
"Chàng. . . . . ." Mặt Tử Đồng càng đỏ hơn ."Cái này khác."
"Ta nhìn không ra có gì khác." Hắn cười, tiếng cười không hề trầm buồn, mà là vui vẻ sang sảng.
"Chàng. . . . . ." Nàng phát giác nàng ghét hắn cười, ít nhất là lúc này.
"Đừng nói nữa, ta nghĩ, chúng ta trước hết tìm ra lối ra, ta cũng không muốn tuổi còn trẻ liền bị chôn sống." Nàng chuyển hướng đề tài.
Ngạc Đồ Khắc nhìn nàng một lát, cuối cùng cũng buông tay buông nàng ra.
"Nơi này quá tối , căn bản nửa bước khó đi." Hắn đi mấy bước sau đó nói.
Hắn vừa rời khỏi bên cạnh nàng, Tử Đồng bất giác lại có chút hoảng sợ.
"Uy! Chàng ở chỗ nào? Chớ đi xa."
Nàng cũng muốn đứng dậy, một chân dùng lực, mới phát hiện căn bản không cách nào đứng lên.
"Ngạc Đồ Khắc." Nàng gọi hắn.
"Sao vậy ?" Hắn rất nhanh trở lại bên cạnh nàng.
"Ta, ta. . . . . . Chân của ta, sợ rằng không cách nào đi được."
"Ta cõng nàng đi!" Hắn ngồi chồm hổm xuống.
Chần chờ một lát, Tử Đồng ngoan ngoãn nằm lên lưng hắn.
Ngạc Đồ Khắc cõng nàng đứng lên, ước chừng bước hai bước, nói: " Lúc Y Á Mạn vào thư phòng , vừa đúng dịp ngự y đang giúp ta châm cứu. Nàng biết người tập võ, khó tránh khỏi có chút bệnh cũ."
Nàng biết hắn đang giải thích, chỉ là nàng không phản ứng lại hắn. Bởi vì có muốn tin tưởng hay không, nàng còn cần thời gian suy nghĩ rõ ràng.
********