CHƯƠNG 11
Ba ngày sau.
Giang Phong rời giường cảm thấy bầu không khí có chút sai, trước không nói đến mỹ nhân, chỉ là Thanh nhi một bên chuẩn bị đồ ăn sáng đã làm hắn cảm thấy kỳ quái, hắn trở lại phòng khách, thấy Thanh nhi đứng ở bên cạnh mỹ nhân, hai mắt sưng đỏ khóc nức nở .
Mà mỹ nhân diện vô biểu tình, tay cầm chén trà, siết thật chặt.
Hắn cười cười tiếp cận: “Các ngươi làm sao vậy? Là lạ.”
Bạt Thác Vô Song liếc mắt nhìn hắn, đẩy hắn rồi chạy ra ngoài.
Ai ai? Mỹ nhân rốt cuộc làm sao vậy? Viền mắt hắn tựa hồ đỏ lên?
“Giang, Giang công tử… Ngươi đi an ủi tiểu thư được không? Tiểu… Tiểu thư hiện tại khẳng định khổ sở cực kỳ…” Thanh nhi sát nước mắt.
“Ách, ách… Hảo.” Hắn vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng khách, nhưng đã không thấy được thân ảnh Bạt Thác Vô Song, hắn chạy xung quanh nhà tìm một lượt, cuối cùng bên cạnh trọc thụ mà trước đây bị hắn tàn phá phát hiện bóng dáng Bạt Thác Vô Song.”Vô Song ── “
Bóng lưng Bạt Thác Vô Song thoáng run lên, hắn nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, sau đó xoay người dùng ngữ khí lạnh lùng nói: “Làm cái gì?” Ngữ khí mặc dù lãnh đạm, nhưng đôi mắt phiếm hồng kia đã tố cáo hắn .
“Ngươi khóc?”
Hắn quay mặt đi.”Không có.”
“Phát sinh chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng không phát sinh.”
“Vô song… Ta muốn an ủi ngươi.”
“Không cần, ta không cần bất luận kẻ nào quan tâm ── ngươi làm gì? Buông.”
Lực đạo trên hai cánh tay Giang Phong càng thêm buộc chặt, “Không buông.” Hắn đem mặt chôn vào cổ Bạt Thác Vô Song, hấp thụ hương thơm chỉ trên người hắn mới có.
“Không buông ra, không buông ra, ta vĩnh viễn cũng không buông ra!” Trái tim hắn phù phù khiêu rất nhanh, “Vô Song, ta thích ngươi! Ta rất thích, rất thích ngươi!”
Bạt Thác Vô Song trừng lớn mắt, “Ngươi đừng nói bậy.”
“Không có, ta thực sự thích ngươi, nhìn thấy ngươi khổ sở trong lòng ta cũng khổ sở theo, ta muốn thay ngươi gánh chịu tất cả, ta muốn dùng hai tay ta bảo hộ ngươi!”
Tình cảm chân thành tha thiết, ái ý nồng đậm, làm trong lòng hắn nhất thời ấm áp, nhưng… Hắn bất năng tiếp nhận Giang Phong, thân thể hắn như vậy … Giang Phong sẽ bị hắn làm cho sợ hãi mà bỏ chạy.
“Ngươi mới mười bốn, mà ta cũng mới mười lăm, nói chuyện tình ái cái gì?”
“Tại quốc gia ta, ở tuổi này đã làm phụ mẫu, Vô Song, gả cho ta được không?”
Thế nào càng lúc càng xa ? ! Thế nào một giây trước mới nói thích, giây tiếp theo đã tiến đến gả hay không gả, thú hay không thú?
Hắn cúi đầu, “Giang Phong, xin lỗi… Ta bất năng tiếp thu sự yêu thích của ngươi.”
Giang Phong không thể tin được, “Vì sao? Lẽ nào ngươi chán ghét ta, không thích ta sao?”
“… Đều không phải, đều không phải nguyên nhân này.” Hắn nghĩ, hắn ít nhiều cũng có điểm thích Giang Phong? Chí ít, hắn hiện tại cũng không chán ghét bị Giang Phong ôm.”Là ta không có tư cách.” Thân thể phi nam phi nữ này của hắn đã định trước cuộc đời này một mình cô tịch đến già.
“Căn bản không phải vấn đề có tư cách hay không, mà là đơn thuần ngươi có thích ta hay không mà thôi.”
“Đều không phải… Đều không phải, nếu như ngươi biết ngươi sẽ hối hận … Xin lỗi, ta thực sự bất năng tiếp thu, nữ hài so với ta tốt hơn còn có rất nhiều… Xin lỗi, xin lỗi.” Hắn thủy chung cúi đầu, nói ra những lời này song song có cảm giác vật gì đặt nặng nơi ngực hắn, vô pháp hô hấp.
Đột nhiên một cỗ lực đạo cường đại đem hắn xoay người, lập tức một mạt mềm mại dán vào môi hắn, hắn sợ đến phải hấp khí, Giang Phong thừa dịp đôi môi hé mở song song chui vào, Bạt Thác Vô Song trầm mê, chậm rãi đáp lại cái hôn của hắn, do kỹ thuật hôn không thuần thục nên hai người hàm răng liên tiếp va chạm nhau, Bạt Thác Vô Song mê đắm không được vài giây lập tức hoàn hồn, đẩy Giang Phong ra. (Ô…ô kiss rồi…kiss rồi chấm chấm nước mắt)
Hắn che môi né ra.
Một đường trở về phòng, đã thấy sắc mặt Thanh nhi thập phần ngưng trọng.
“Thanh nhi, làm sao vậy?”
“Thiếu gia… Cái này ──” Thanh nhi xiết chặt tờ giấy trong tay, một lát sau mở ra, đưa cho Bạt Thác Vô Song, “Hoàng thượng phái người đưa tới.”
Hắn lấy ra, cúi đầu tùy ý nhìn kỹ, đột nhiên sắc mặt đại biến.”Hắn thế nào… Tự ý đưa ra chủ ý này? Hắn chẳng lẽ nói ta…”
“Thiếu gia nên làm cái gì bây giờ? Hoàng thượng ra lệnh cho ta phải vâng theo.”
Hắn hai tay run lên, “Hắn cũng chỉ lo đến ngôi vị hoàng đế của hắn do ai kế thừa… Vô Nhược vừa mới mất a… Hắn vừa mới mất đi một nhi tử, vì sao thờ ơ?” Nói, viền mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Không nghĩ tới, Vô Nhược thực sự đã chết, tại yến hội sinh nhật té xỉu, sau đó cứ như thế hôn mê bất tỉnh…
Hắn thật sự hối hận lúc trước không nghe Thanh nhi nói, đều do hắn cố chấp, nên ngay cả gặp mặt Vô Nhược lần cuối cũng không thể được nữa…
Vô Nhược ngươi có thể hay không hận ta?
Hắn đã không gặp mặt Vô Nhược lần cuối, không thể đưa Vô Nhược đi qua đoạn đường nhân sinh cuối cùng, hắn phải trở lại… Hắn phải trở lại mới được! “Thanh nhi, đại điển qua đời của Vô Nhược cử hành vào lúc nào?”
“Ba ngày sau.”
Hắn hạ quyết định.”Chúng ta trở lại, sáng sớm ngày mai khởi hành.”
“Thiếu gia, còn Giang công tử thì sao?”
Động tác đứng lên dừng lại, hắn ngữ khí khó khăn trả lời: “Chúng ta bất năng dẫn hắn trở lại, Thanh nhi ngươi hiện tại lập tức đi thăm dò vị trí phụ thân hắn đóng quân, ngày mai làm hôn mê hắn, tống hắn đi.”
“Thiếu gia… Ngươi sẽ không luyến tiếc sao?”
Hắn cười khổ, “Luyến tiếc thì sẽ thế nào? Ngày ly biệt sớm muộn sẽ đến thôi. Cho dù không có hắn, chúng ta vẫn sống cuộc sống trước kia .”
Một tháng sau, Bạt Thác Nguyên đột nhiên hướng bách tính toàn quốc tuyên bố ngôi vị hoàng đế hắn để cho hoàng tử lưu lạc dân gian Bạt Thác Vô Cực kế thừa.
Vả lại hắn chỉ còn không được một năm tính mệnh.
Tin tức truyền ra, toàn quốc đều là lời đồn xôn xao không ngớt.
Có người tán thành, lại có người phản đối cùng bất mãn, người phản đối cho rằng, hoàng tử dân gian không thụ giáo dục chính thống, ngôi vị hoàng đế cũng không phải là người người đều có thể đảm đương. Phản đối còn lại là từ phía Minh Tân vương, người cùng Bạt Thác Nguyên cùng nhau đoạt thiên hạ, trấn quốc tướng quân.
Hắn cường liệt nghi vấn hoàng tử dân gian thật có thể làm một hảo hoàng thượng.
Dù vậy, Bạt Thác Nguyên bất luận lời đồn gì, một khi nói rõ ngôi vị hoàng đế xác định là Bạt Thác Vô Cực, không hề có bất luận thay đổi gì.
Mấy ngày sau, kinh thành xảy ra một sự kiện khiến kẻ khác kinh hách.
Trấn quốc tướng quân, trước đại môn Minh Tân vương phủ, treo một đầu người, phía trước cái đầu còn dán một tờ giấy, nội dung là “Người đến bao nhiêu, ta sát bấy nhiêu!”
Bách tính đối với câu này không chút manh mối, mỗi người đều tương đương đồng tình cho Vương gia đụng phải loại sự tình này, sau một hồi náo động ầm ĩ, đám người cũng tản ra việc ai nấy lo.
Ngày sau, trước phủ lại xuất hiện đầu người, chỉ là con số nhiều hơn hôm qua một cái, trên tờ giấy cũng viết câu kia ” Người đến bao nhiêu, ta sát bấy nhiêu.”
Từ nay về sau, mỗi ngày đều có đầu người treo trước phủ Minh Tân vương, duy nhất không cùng là con số càng ngày càng nhiều.
Quái sự này truyền khắp toàn bộ Huyền Vũ quốc từng nhà.
Bách tính suy đoán kẻ sát nhân đối Minh Tân vương khó chịu, mới có thể mỗi ngày đều tại trước phủ treo đầu người, người người khủng hoảng, lo sợ là mục tiêu kế tiếp của tên sát nhân chặt đầu người. Cũng có người nghi hoặc, đầu người treo trước phủ kỳ thực là sát thủ Minh Tân vương phái đi, ám sát đối phương không thành.
Ai nói là thật, mà ai nói là giả?
Trong khi khắp nơi tràn ngập những ngờ vực vô căn cứ, Minh Tân vương phủ lại xảy ra chuyện khiến kẻ khác kinh ngạc cùng khiếp sợ không ngớt ──
Đầu Minh tân vương bị treo trước cửa, con ngươi phóng đại trừng trừng nhìn về phía trước.
===