Định Phong Ba

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

“Mỗ không quỳ lạy hoàng đế nào khác ngoài hoàng đế Viêm Di quốc, thứ mỗ thất lễ”. Hắn giương mắt, nói xong vẫn bình thản.

Bạt Thác Vô Cực buông tay phải y bào, ngưng tụ lại tâm thần đang tán hoán, đem đường nhìn chuyển xuống điện, cùng người dưới điện bốn mắt tương tiếp.

Hắn mở to mắt, không có động tác.

Giang Phong giữa đại điện cũng cứng đờ thân thể “Vô, Vô… Vô Song? !”Bạt Thác Vô Cực ép buộc bản thân hoàn hồn, hắn cau mày: “Lớn mật vô lễ! Trẫm tên gọi Bạt Thác Vô Cực”.

“Nhưng…” Hắn coi bộ còn muốn phản bác, liền bị hai vị thủ hạ bên cạnh kéo “Tướng quân… Chính sự quan trọng hơn”. Giang Phong không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống lời muốn nói, chắp tay thi lễ,” Viêm Di quốc Giang Phong bái kiến Mẫn Đức vương”

“Viêm Di quốc Lâm Tề  bái kiến Mẫn Đức vương.”

“Viêm Di quốc Hoàng Ngu bái kiến Mẫn Đức vương.”

Hắn cay đắng lộ ra dáng tươi cười “Miễn lễ. Ba vị sứ thần hôm qua đến Huyền Vũ quốc, trẫm lo dịch quán chiêu đãi không chu toàn, bởi vậy hôm nay đặc biệt làm yến hội vì ba vị sứ thần tẩy trần, hy vọng sứ thần có thể tận hứng mà về”.

Lâm Tề lần thứ hai chắp tay “Mẫn Đức vương quá mức khách khí, đối với thịnh yến lần này Lâm mỗ thật cảm thấy hài lòng”.

” Nghe câu trả lời của ngươi, trẫm cảm thấy vui mừng. Ba vị sứ thần mau mau nhập tọa, còn có rượu ngon món ngon chờ sứ thần thưởng thức, đương nhiên, có rượu ngon ở bên, cũng không thể thiếu mỹ nữ”. Bạt Thác Vô Cực vỗ tay, hơn mười vị giai nhân nối đuôi nhau nhập điện, âm nhạc tấu lên, giai nhân nhanh nhẹn múa may uyển chuyển .

Món ăn lần lượt đặt lên bàn, Bạt Thác Vô Cực chậm rãi nhấm nuốt, đường nhìn thỉnh thoảng phiêu về hướng Giang Phong dưới điện, đột nhiên Giang Phong ngẩng đầu, đường nhìn hai người nhất thời chạm nhau, Bạt Thác Vô Cực vội vã nhìn đi.

Trăm triệu không nghĩ tới sẽ ở tình huống như vậy gặp lại.

Giang Phong sẽ nghĩ như thế nào ni? Hắn hận sao? Buồn bực sao? Hắn lừa dối Giang Phong, lừa dối giới tính hắn, thân phận hắn…

Nghĩ vậy, hắn không biết đối mặt Giang Phong thế nào mới tốt.

Đầu hình như càng trở nên trầm trọng.

Chống đỡ muốn không nổi… Nếu té xỉu ở đây đối đại thần cùng quý khách đều là hành vi bất hảo. Hắn vẫy tay công công dưới điện.

Công công Tiểu Lâm nhìn thấy, không dám chậm trễ, vội vàng đi lên điện.

“Tiểu Lâm, ngươi đỡ trẫm về phòng, thân thể trẫm không thoải mái”.

“Vâng”. Công công vội vã nâng thân thể hoàng thượng.

Bạt Thác Vô Cực vỗ tay, nhạc đột nhiên dừng lại, “Xin lỗi làm gián đoạn hưng trí của các ái khanh, thân thể trẫm không khoẻ, về phòng nghỉ ngơi trước”.

Chúng thần lập tức đứng lên khom thân chắp tay thi lễ “Cung tiễn hoàng thượng”

Hắn suy yếu cười cười “Các ái khanh miễn lễ”. Xiêm áo vừa buông, đàn sáo lập tức diễn tấu, các cung nữ cũng tiếp tục theo âm nhạc khởi vũ.

” Tiểu Lâm, trở về phòng đi”.

“Vâng”

Đêm khuya thanh vắng

Nửa đêm, ngay cả hộ vệ cũng mệt mỏi ngáp dài.

Một mạt bóng người bay qua cung điện, thân ảnh nhẹ mà rất nhanh không có bất luận kẻ nào phát giác.

Hắn vung chưởng đánh ngã hộ vệ buồn ngủ, đẩy cửa đi vào, tới trước giường.

Bạt Thác Vô Cực ngủ say nhăn mi, đầu đầy mồ hôi.

Hắn giơ ống tay áo lên cẩn thận tỉ mỉ lau đi.

Thở dài một tiếng, thân thể suy yếu như thế.

Vô Song… Ngươi vẫn còn là Vô Song sao? Hay ta không nên gọi ngươi là Vô Song?

Cởi giày, thân thể to lớn chui vào ổ chăn, xoay người đối mặt kẻ đang ngủ say, để đầu hắn nằm lên cánh tay trái của mình, tay phải lại vắt lên thắt lưng Bạt Thác Vô Cực.

Đường nhìn thấp xuống, nhìn đến trước ngực bằng phẳng.

Không nghĩ tới thực sự là thân nam nhi.

Tâm tình mang nặng mười lăm năm không ngờ lại là đối với một nam nhi.

Thế nhưng… Dù là như vậy hắn vẫn không thể chán ghét.

Hắn ôm sát Bạt Thác Vô Cực, thầm nghĩ cả đời vĩnh viễn đều ôm hắn không buông.

Cánh tay tăng thêm lực đạo dường như làm cho Bạt Thác Vô Cực không thoải mái, hắn xoay thân, nhưng phát hiện không thoát khỏi mới mở hai mắt còn buồn ngủ.

“Đánh thức ngươi sao?”

Đột nhiên, hắn trừng lớn mắt, cố sức lui về phía sau. “Ngươi làm sao đi vào nơi này?”

” Dùng chân đi vào a”

” Thị vệ bên ngoài đâu? Ngươi làm gì bọn họ?” Lại dễ dàng để một ngoại nhân đi vào.

” Ngươi không chào đón ta?”

Bạt Thác Vô Cực cẩn thận nhìn chăm chú hắn, không lên tiếng.

” Vô Song, ngươi còn nợ ta một lời giải thích”. Hắn làm ra vẻ thoải mái mà cười cười.

” Không có gì để giải thích, sự tình đúng như những gì ngươi đã thấy. Còn có, trẫm là Vô Cực, không phải Vô Song!” Hắn lạnh lùng lên tiếng.

“Vô Song, Vô Cực… Hai người không phải đều là ngươi sao?”

“Không giống”

Vô Song, thế lực nhỏ yếu không ai muốn giúp đỡ, Vô Cực thế lực khổng lồ người người sợ hãi. Hắn dừng một chút, đột nhiên phát giác hình như không phải vậy, bất luận quá khứ hoặc là hiện tại, hắn vẫn như cũ bị trói buộc, bị danh lợi, bị thân phận tột bậc kìm hãm.

===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.