CHƯƠNG 25
Hiển nhiên không phải chỉ có một lần.
Bạt Thác Vô Cực mệt đến ngủ say, chính xác thì phải nói là làm đến không biết lần thứ mấy thì té xỉu.
Giang Phong ngồi dậy, nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ say của hắn.
Mười lăm năm qua, năm tháng chưa hề lưu lại dấu vết ở trên mặt hắn, vẫn xinh đẹp đọat đi ánh mắt người khác như trước, đứng giữa mọi người thì hầu như tòan bộ ánh sáng chỉ tập trung trên người hắn, Vô Cực rất lóa mắt. Nếu thật muốn nói có cái gì bất đồng với trước kia thì đó là cảm giác thành thục hơn.
Vô Cực, ta thật sự yêu ngươi. . . . . . Thế nhưng. . . . . .
Ta không thể bởi vì ngươi mà bỏ rơi tánh mạng của một vạn năm nghìn huynh đệ, bọn họ từng cùng ta xuất sinh nhập tử rất nhiều năm. Ngươi là một miếng thịt của lòng ta, nhưng. . . . . bọn họ là tứ chi của ta.
Vứt bỏ bọn họ, chẳng khác nào vứt bỏ quá khứ của ta.
Hoàng Ngu nói rất đúng, mọi việc chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
Cho nên. . . . . . Thực xin lỗi.
Tay hắn sờ lên cổ Bạt Thác Vô Cực, đau thương nặng trĩu bao phủ trong lòng, chế trụ, lại chậm chạp không thể xuất lực, lại còn không ngừng run rẩy. . . . .
“Giết Mẫn Đức vương.”
“Tướng quân mọi việc chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.”
“Giết Mẫn Đức vương.”
“Tướng quân mọi việc chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.”
“Giết Mẫn Đức vương.”
“Tướng quân mọi việc chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.”
. . . . . .
” Tướng quân, ngài nhất thời do dự mà không tiếc để cho binh lính đánh mất tánh mạng sao ?”
Lời nói của Hòang Ngu quanh quẩn trong đầu, hắn tuyệt vọng nhắm mắt, đề khí, bàn tay siết chặt ──
[Khấu khấu]
Hắn ngừng tay lại, quay đầu nhìn.
“Phụ vương ngài đã ngủ chưa?”
Có người!
Giang Phong vội vàng thu hồi tay.
“Phụ vương, con muốn đi vào .”
Không xong, nếu như bị người khác bắt gặp hai người bọn họ trần trụi nằm ở trên giường, chỉ sợ Bạt Thác Vô Cực sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất, nhưng hắn lại không thể lên tiếng ngăn cản người ở ngòai phòng, vả lại hiện tại mặc quần áo cũng không kịp, không có biện pháp hắn đành phải vội vàng lay động Bạt Thác Vô Cực mệt đến ngủ say.”Vô Cực, Vô Cực. . . . . .”
“. . . . . . Ân. . . . . .” Hắn nỉ non trả lời, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Y nha ──” cửa gỗ bị đẩy ra,người kia đã đến rất gần nội thất.
“Vô Cực, Vô Cực. . . . . .” Lực đạo tăng thêm một chút, Bạt Thác Vô Cực rốt cục còn buồn ngủ trợn mắt, “Làm cái gì. . . . . .”
“Có người. . . . . . Hắn đã tiến vào phòng, lập tức sẽ vào đây!”
“Cái gì? !” Bạt Thác Vô Cực kinh hãi, nháy mắt cơn buồn ngủ chạy mất.
“Phụ vương. . . . . .” Bạt Thác Thứ Cô dừng trước cửa nhỏ cạnh long sàng không xa, tay với lên cửa. “. . . . . . Cô nhi muốn đi vào .”
Bạt Thác Vô Cực vội vàng hô to, “Từ từ!”
Ngừng một lát, “Phụ vương, ngài còn đang vội vàng sao?”
” Cô nhi, con chờ một chút, trẫm còn đang đàm quốc sự. . . . . . Con trước tiên ở bên ngoài đợi một chút”. Vừa nói, Bạt Thác Vô Cực vừa xuống giường, hai người tay chân bối rối mặc quần áo. (Ế hai anh đàm ‘quốc sự’ đấy nhé)
“Ác. . . . . . Hảo.”
Hoàng bào phiền phức mà khó mặc, bình thường đều là do nô tỳ giúp hắn mặc, khi Giang Phong đã mặc xong, Bạt Thác Vô Cực chỉ mới vừa mặc được nội y.
“Giúp trẫm.” Hắn dùng thần hình nói với Giang Phong.
Giang Phong gật gật đầu, bế thanh xoay người nhặt quần áo lên thay hắn mặc vào từng kiện từng kiện, nhưng rõ ràng hắn cũng không có thói quen giúp người khác mặc quần áo, tốc độ mặc quần áo cũng không nhanh hơn Bạt Thác Vô Cực là bao.
Một phen tháo mồ hôi hột mới mặc xong.
Hắn phủi phủi hoàng bào có phần nhăn nheo, ho khan vài tiếng ” Cô nhi, vào đi”.
“Vâng” Bạt Thác Thứ Cô đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy Giang Phong liền sửng sốt.
“Cô nhi, gọi thúc thúc đi. Hắn là cố nhân của trẫm”.
Bạt Thác Thứ Cô gật đầu với Giang Phong “Thúc thúc hảo”
“Ân, nhĩ hảo.” Hắn mỉm cười, “Bộ dạng ngươi lớn lên thật giống Vô Cực, đều có một đôi mắt xinh đẹp, câu hồn người ni . . . . .” Bỗng nhiên, hắn không phát ra âm thanh, con ngươi đen tinh tế đánh giá Bạt Thác Thứ Cô.
Đối với sự bất thường của Giang Phong, Bạt Thác Vô Cực không để ý tới nhiều, đối Bạt Thác Thứ Cô nói: “Cô nhi, đêm đã khuya, con tìm phụ vương có chuyện gì?”
Bạt Thác Thứ Cô có chút chần chờ, mắt thấy Giang Phong một bên nhìn mình chằm chằm, khiếp vía thốt lên:” Con ngủ không được, muốn cùng phụ vương ngủ. . . . . .”
Bạt Thác Vô Cực cười yếu ớt, sờ sờ đầu hắn :” Cô nhi vẫn là một đứa trẻ”.
“Con có thể ngủ cùng phụ vương không?”
“Đương nhiên ──” Hắn bỗng nhiên nhớ một bên còn có Giang Phong, vả lại trải qua sự tình vừa rồi, toàn thân toan đau, cùng Cô nhi ngủ chỉ sợ có chút không ổn, “Cô nhi, thực xin lỗi, phụ vương nhớ tới cùng Giang thúc thúc có chính sự muốn đàm, ngày mai phụ vương ngủ cùng con có được không?”
Bạt Thác Thứ Cô thất vọng gật đầu ” Vậy con sẽ không quấy rầy phụ vương nữa, con trở về phòng”.
“Ân.”
Giang Phong có chút đăm chiêu nhìn hắn rời đi, sau đó tiến đến áp sát vào Bạt Thác Vô Cực, “Hắn là hài tử của ngươi?”