CHƯƠNG 27
Nằm ở trên giường mấy ngày sốt cao hết lui lại khởi, tới tới lui lui lặp lại mười ngày, Thanh nhi không khỏi lo lắng đứng ngồi không yên, trước kia chỉ cần hai ba ngày sốt cao sẽ lui, không nghĩ tới phong hàn lần này lại làm cho Bạt Thác Vô Cực nằm ở giường bệnh dài đến mười ngày.
Bệnh nặng trận này làm cho khuôn mặt Bạt Thác Vô Cực gầy một vòng, nguyên bản là gương mặt thon dài, hiện giờ gầy yếu đến hai gò má hõm sâu.
“Thanh nhi cô cô, tại sao đến bây giờ vẫn không tốt hơn?” Bạt Thác Thứ Cô lo lắng hỏi.
” Ta làm sao biết? Đáng lẽ lúc này bệnh phải khỏi hẳn.” Thanh nhi rõ ràng cũng có chút cuống lên, tuy rằng phong hàn không tính là bệnh nghiêm trọng, nhưng sợ chính là sốt cao không ngừng như thế này sẽ đem đầu óc cháy hỏng. “Không xong, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải chuyện hay ho gì”.
” Vậy, chúng ta cần phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta phải làm cho hắn hạ sốt mới được, nhưng dược ta khai đối với thân thể Hoàng Thượng đã sinh ra miễn dịch, ta nghe nói vùng ngoại ô có loại dược thảo có thể cưỡng chế hạ sốt.”
” Vậy chúng ta mau đi”.
Thanh nhi lắc đầu, “Không được phải có người ở lại chăm sóc Hoàng Thượng”
“Vậy, vậy. . . . . .”
“Ta đi.” Đột nhiên một giọng nam xen vào cuộc đối thoại của hai người, Thanh nhi cùng Bạt Thác Thứ Cô lập tức quay đầu ──
“Giang công tử? !”
“Thúc thúc? !”
Hắn đột nhiên xuất hiện trong phòng, “Ta cùng Thứ Cô đi, Thanh nhi ngươi ở chỗ này chăm sóc Vô Cực.”
” Giang công tử biết tên thảo dược không?”
“Ngươi nói đi”
“Khoái thảo”
Giang Phong gật đầu, “Ta biết”. Hắn gọi Bạt Thác Thứ Cô đứng bên cạnh, “Còn ngốc cái gì, đi thôi”.
Bạt Thác Thứ Cô vội vàng đi theo phía sau hắn .”Ách… ách. . . . . . Hảo.”
Hai người không đi từ cửa cung ra ngoài, mà là thi triển khinh công trèo tường rời đi.
Giang Phong đối với nơi đây không quen thuộc bởi vậy đi theo phía sau Bạt Thác Thứ Cô. Giang Phong thầm giật mình, không nghĩ tới khinh công của Bạt Thác Thứ Cô cao như thế, nói vậy về phương diện võ học hắn rất có bản lãnh.
Một lát sau hai người đã đi tới vùng ngoại ô.
” Thúc thúc, ngươi có biết khoái thảo mà Thanh nhi cô cô đã nói có bộ dáng gì hay không?”
” Đại khái biết, về phương diện y thuật ta có xem qua, nghe nói loại dược thảo này bình thường sinh trưởng bên cạnh cây lớn, thân có nhiều gai, lá mảnh khảnh”.
Bạt Thác Thứ Cô gật đầu, “Đại khái là vậy, vậy ta đi tìm”. Nói xong hắn bắt đầu ở gần gốc cây ngồi chồm hổm cúi đầu tìm kiếm.
Giang Phong cũng không dám chậm trễ, vừa nghĩ đến Bạt Thác Vô Cực đang bị bệnh tình giày vò, tâm hắn liền hoảng như treo ở giữa không trung, cảm giác không ổn định.
Hắn bất quá quay về Viêm Di quốc một chuyến thôi, mới ngắn ngủi hơn mười ngày không thấy Vô Cực, như thế nào lại bệnh nghiêm trọng như vậy?
Đêm đó sau khi rời khỏi hoàng cung, hắn liền giục ngựa không ngừng quay về Viêm Di quốc, hắn muốn gặp hoàng thượng để xin bỏ xuống vị trí tướng quân cùng biện hộ cho Huyền Vũ quốc. Hắn nói với Hoàng Thượng, Huyền Vũ quốc khó công phá, vả lại Bạt Thác Vô Cực võ công cao cường, muốn giết được hắn là chuyện rất khó.
… Nhưng Hoàng thượng lại không đem những gì hắn nói nghe vào tai, kiên quyết muốn thống nhất vùng Trung Nguyên.
Thỉnh cầu bãi chức của hắn cũng bị hoàng thượng cự tuyệt.
Hoàng thượng ra lệnh cho hắn lần thứ hai quay về Huyền Vũ quốc hoàn thành sứ mệnh, cũng cho hắn kỳ hạn một tháng, nếu trong một tháng chưa tiêu diệt được Huyền Vũ quốc cũng không giết được Mẫn Đức vương như đã nói, hắn phải đem một vạn năm nghìn binh sĩ ra cùng hắn bồi mệnh.
Đáng giận, đây hoàn toàn là uy hiếp, hoàng đế ngu ngốc!
Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt? Hắn mới mặc kệ sự tồn tại của Huyền Vũ quốc, hắn chỉ cần Vô Cực bình an cùng hắn vượt qua nửa đời sau là tốt rồi, bọn họ đã đánh mất thời gian mười lăm năm, chẳng lẽ còn phải lần thứ hai mất mười lăm năm nữa sao?
Không! Không được!
Bọn họ còn có hài tử, là hài tử của hắn… Hắn cùng Vô Cực có chung một hài tử…
Vẻ mặt hắn chợt dịu xuống, nhìn Bạt Thác Thứ Cô ngồi chồm hổm tìm dược thảo phía trước.
Mười lăm năm qua hắn chưa bao giờ bước vào cuộc sống của con, những ngày tháng sau này, hắn muốn làm hết trách nhiệm của một người cha.
Giang Phong đi đến gần bên hắn “Có tìm được không?”
“Ngô…” Bạt Thác Thứ Cô thò tay lật một bụi cỏ, ” Thảo dược này thật khó tìm… đau quá!” Hắn khẽ hô thành tiếng, vươn tay, đầu ngón tay bị thương, một chiếc gai đâm thật sâu vào đầu ngón tay, làm chảy ra vài giọt máu.
“Ta xem.” Giang Phong kéo tay qua, ngón trỏ cùng ngón cái chạm vào chiếc gai, “Ta giúp ngươi lấy ra, có chút đau, nhẫn một chút”. Hắn dùng lực bóp chặt chỗ bị thương, cẩn thận tỉ mỉ lấy gai ra.
Quá trình này nhất định không phải dễ chịu, Bạt Thác Thứ Cô nhíu chặt mi, may mà Giang Phong tay chân nhanh nhẹn, thoáng cái liền giúp hắn đem toàn bộ lấy ra.
“Thúc thúc, cảm tạ ngươi.”
“Ngươi ngồi nghỉ đi, thảo dược để ta tìm là được rồi”.
“Thế nhưng bệnh tình của phụ vương không thể chờ đợi”.
“Không đâu… Nếu như trong chốc lát mà ta chưa tìm được thảo dược, ngươi trở lại giúp ta là được.”
Bạt Thác Thứ Cô chần chờ rồi gật đầu.
Giang Phong tập trung tinh thần, bắt đầu chuyên chú tìm, chỉ trong chốc lát hắn đã tìm được vài cây Khoái thảo, nhưng sợ không đủ lượng, hắn lại tiếp tục chui vào bụi cỏ mà tìm, cho đến khi thấy rằng cũng đủ, hắn hài lòng đem khoái thảo buộc thành một bó, gọi Bạt Thác Thứ Cô, “Đi thôi, tranh thủ thời gian hồi cung, ta nghĩ như vậy hẳn là đủ rồi”.
Bạt Thác Thứ Cô cao hứng nói: “Thúc thúc, cảm tạ ngươi, phụ vương nhất định sẽ rất cảm kích ngươi.”
Giang Phong chỉ cười khổ không trả lời.
===