Định Phong Ba

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

Gió thu bắt đầu thổi vào mang theo chút hiu quạnh.

Bạt Thác Vô Cực nằm ở chỗ có gió, gió làm cho mái tóc dài của hắn phiêu tán, hắn co người ngồi ở ngự hoa viên nhìn hoa sen héo úa dưới hồ.

Vừa thấy y bào phủ lên vai hắn, hắn ngẩng đầu, người nọ liền tươi cười ôn nhu với hắn, “Trời lạnh lắm, mặc nhiều y phục một chút, đang ngắm hoa sao?”

Hắn lãnh đạm gạt y bào trên vai xuống.

Giang Phong cũng không tức giận, nhặt bào rơi xuống đất lên, lại phủ lên vai hắn.

“Bây giờ không phải buổi tối”.

“Ta biết.”

“Còn có, hoàng cung không phải nơi ngươi có thể tùy ý bước vào”. Giở xuống trường bào trên vai, nhét vào tay Giang Phong, Giang Phong lại nhân cơ hội nắm cổ tay hắn.

Bạt Thác Vô Cực cau mày, “Ngươi đừng nắm tay ta, buông ra.”

” Vô Cực, đừng … chiến tranh lạnh nữa với ta, được không?” Giang Phong nhỏ nhẹ. “Ngày đó thô bạo với ngươi như vậy, ta cũng cảm thấy phi thường hối hận, Vô Cực… Ngày đó ta thật sự bị chọc tức, những lời ngươi nói làm ta rất tức giận… Vừa nghĩ đến ngươi chỉ vì tồn vong của quốc gia mà tình nguyện bán đứng thân thể không cần chọn đối tượng, còn ta thì sao chứ? Trong lòng ngươi ta đặt ở vị trí nào? Trong ngực ngươi đang tính cái gì?”

Mỗi câu nói của hắn như đánh vào ngực Bạt Thác Vô Cực, đối với sự kiện kia sớm đã không còn giận, ngày đó nói ra những lời này là hắn xúc động mà nói, cũng không có ý tứ gì khác, không chỉ có Giang Phong không thể chấp nhận, ngay cả chính hắn cũng không có biện pháp chịu được bị người xa lạ đụng chạm thân thể.

Nhưng… Chiến tranh lạnh cùng hắn cũng không chỉ là bởi vì chuyện ngày đó, từ trước lúc đó, Giang Phong mỗi khi trở lại tìm hắn dường như chỉ là vì tình ái mà đến, hắn tức giận, hắn không phải là công cụ để Giang Phong tiết dục.

Con ngươi đen sáng sủa Bạt Thác Vô Cực nhìn thẳng vào Giang Phong, nói: “Sự kiện kia ta sớm đã không còn giận, chỉ là không muốn tha thứ…” Hắn dừng một chút, còn nói: “Chỉ là… đã nhiều ngày qua ngươi ban đêm tìm đến trẫm, không nói hai lời thì kéo trẫm lên giường làm chuyện kia…”

Giang Phong có chút xấu hổ, “Xin lỗi… bởi vì, bởi vì ngày ấy chọc ngươi tức giận, lúc muốn gặp ngươi thì tìm không ra lý do hợp lý cho nên… Cho nên mới dùng điều kiện ngày ấy ngươi đề nghị, lấy thân thể đổi lấy sự an nguy quốc gia… Xin lỗi  Vô Cực kỳ thực mỗi ngày ta đều chờ đợi buổi tối nhanh nhanh tới, như vậy ta mới có lý do nhìn thấy ngươi…”

Đem Bạt Thác Vô Cực ôm vào trong lòng, “Xin lỗi, chiếm đoạt thân thể của ngươi không phải là ý định ban đầu của ta, chỉ là bị phẫn nộ xông lên não, cho nên cứ làm sai…”

Bạt Thác Vô Cực lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy Giang Phong ra, “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi… Trẫm không tức giận, từ lâu đã không còn giận ngươi, sau đó trẫm ngẫm lại, trẫm cũng có sai, không quan tâm đến cảm thụ của ngươi khi nói những lời này…”

Giang Phong thở ra một hơi thoải mái nhìn hắn cười nói: “Tình hình này xem ra, chúng ta hoà hợp rồi phải không?”

“Ân!”

” Vừa rồi ngươi nhìn hồ sen chăm chú, để làm gì?”

Bạt Thác  Vô Cực quay đầu, đem tầm mắt hạ xuống trên ngự hoa trì, “Trẫm còn nhớ rõ, mùa hè năm nay hoa sen trong ngự hoa trì nở rất đẹp, số lượng khổng lồ chiếm lĩnh toàn bộ hoa trì, trẫm muốn cho đại thần trong triều đều được nhìn thấy cảnh mỹ lệ này, lúc đó còn đặc biệt làm tiệc rượu long trọng thưởng hoa.”

“Chỉ là mùa hè đã qua, hoa sen đoạt đi tầm mắt người khác cũng héo tàn, ngay cả lá sen xanh lục cũng héo rút đến khô vàng, còn đâu là phong thái ngày xưa. Nó mỗi ngày nhìn nhiều người bước qua như vậy, thế nhưng… Còn có ai vì thưởng thức nó mà dừng chân lại đây? Nó đem những gì mỹ lệ hiến hết cho mùa hè, đem hết tao nhã dành cho người khác, nhưng cuối cùng lại cô độc một mình. Mà trẫm thì sao? Trẫm đem thanh xuân hiến cho Huyền Vũ quốc, hiến cho bách tính, cuối cùng thì sao? Chờ trẫm tuổi già rồi bệnh, còn có người nhớ lại Mẫn Đức vương, nhớ lại trẫm không?”

Nhìn vẻ mặt cô độc và kiêu ngạo của hắn, Giang Phong lần thứ hai nổi dậy rung động, ” Vô Cực ngươi đừng làm hoàng đế, đến lúc tuổi già cô độc thì ta đây bồi ngươi, ta sẽ bồi bên cạnh ngươi cả đời… Chúng ta vĩnh viễn ,vĩnh viễn cũng không chia lìa!”

Bạt Thác Vô Cực cười giễu, “Ngươi nói những lời yêu chi cho phí nước bọt, thứ nhất, ta không phải thê tử của ngươi, thứ hai, thân phận hoàng đế không phải nói mặc kệ là có thể vứt đi, thứ ba, hai nam nhân sẽ không có tương lai, tại quốc gia của ngươi và ta, thế nhân còn chưa có khả năng thoải mái tiếp thu tấm lòng hai nam nhân”.

Hắn nói thản nhiên, lúc này một trận gió mạnh thổi qua, phủ loạn tóc hắn, hắn gạt lại gạt, Giang Phong một bên một thoáng nghĩ lầm mình  nhìn thấy tiên tử. Bạt Thác Vô Cực nhẹ nhàng lay động xa vời như không hề tồn tại, người này, có tìm cũng không gặp, Giang Phong khủng hoảng nắm chặt tay hắn, “Có thể, hoàng đế Viêm Di quốc đã nhiều năm trước lập nam nhân làm hoàng hậu…”

“Đó là bởi vì hắn quyền cao chức trọng, hoàng đế trên vạn người có ai dám nói không đúng?”

” Ta đây cũng làm được, ta là tướng quân, sẽ không ai dám nói”.

Bạt Thác Vô Cực không nhịn được ngắt lời hắn nói:” Giang Phong, trẫm không muốn vòng vo quanh chuyện này nữa, đừng nói nữa được không?” Vấn đề này, một điểm cũng không có giá trị bàn bạc.

Hắn cùng Giang Phong căn bản không có tương lai, Giang Phong đến Huyền Vũ quốc tất cả đều do mệnh lệnh của hoàng đế Viêm Di quốc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ hắn phải quay về quốc gia của mình nguyện tiếp tục trung thành với hoàng đế Viêm Di quốc… Cuối cùng, có một ngày… sẽ quên mình. Mà hắn cũng không phải chỉ có mình hắn, hắn có quốc gia, có dân chúng, có thê tử… có rất nhiều thứ không thể vứt bỏ, có rất nhiều thứ đã đem hắn xiềng xích tại Huyền Vũ quốc, nhất cử nhất động của hắn đều ảnh hưởng đến dân chúng.

” Hảo, hảo… Không nói chuyện này nữa, vậy nói chuyện ước muốn của ngươi được không?” Giang Phong mỉm cười nói sang chuyện khác.

“Ước muốn…” Tầm mắt hắn phiêu xa, cười khổ, “Làm hoàng đế có tư cách gì nói chuyện ước muốn… Nếu thật muốn nói thì nói chuyện mở y quán đi… Trẫm nghĩ, trên đời này nhất định còn có người có thân thể giống như trẫm, thậm chí còn đáng thương hơn so với trẫm, bởi vậy trẫm muốn mở y quán trị liệu cho bách tính trăm họ…”

Giang Phong chuyên chú nghe, bình tĩnh vô ba, chẳng qua là nắm tay nắm chặt lại để lộ tình cảm của hắn.

===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.