CHƯƠNG 31
Tám ngày sau, Thanh nhi lần thứ hai đi vào trong cung.
Thanh nhi ở trong cung tìm một vòng, cuối cùng ở bên cạnh ngự hoa trì tìm được Bạt Thác Vô Cực.
“Hoàng Thượng.”
“Ngươi đã đến rồi? Sự tình điều tra thế nào?” Thanh nhi muốn mở miệng lại bị hắn ngăn lại, “”Tai vách mạch rừng, ngươi đến gần đây.”
Thanh nhi theo lời đến gần, bên cạnh tai hắn nói vài câu.
Nghe xong hắn liễm mắt, thất vọng hiện lên trong đáy mắt “Ân. . . . . . Ngươi trước đi xuống đi.”
“Vâng”.
Thanh nhi vừa xoay người thì bị hắn gọi lại “Thanh nhi, chờ một chút.”
Nàng ngừng cước bộ, vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngày mai, ngươi lại vào cung một chuyến, kính nhờ ngươi”.
Thanh nhi mỉm cười, “Hoàng Thượng, thân phận ngài tôn quý như vậy không thể nói ra hai chữ “Kính nhờ””
Bạt Thác Vô Cực nghe vậy cười khổ gật đầu.
” Vậy Thanh nhi lui xuống trước.” Nàng khom người, chắp tay thi lễ rời đi.
Tầm mắt hắn trở lại ngự hoa trì tám, ngày trước lá sen còn xanh hiện giờ đã khô vàng, nhẹ nhàng trôi trong dòng nước quạnh quẽ, một cây lại một cây sen đứng lặng im trong ao, cây sen không đứng thẳng mà là ủ rủ không tinh thần.
Ngự hoa viên ngày mùa thu đúng là lạnh lùng thanh thanh như thế.
Lời nói của Thanh nhi không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, không nghĩ tới sự thật đúng như hắn đã suy nghĩ…
Đêm khuya, Bạt Thác Vô Cực đi vào Từ An cung, hoàng hậu vừa thấy hắn đến có chút kinh ngạc, bất quá cũng rất vui mừng, nàng vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Bạt Thác Vô Cực nâng nàng dậy, để nàng ngồi ở vị trí bên cạnh, “Hoàng hậu đừng đa lễ, trẫm muốn cùng ái phi tâm sự”.
Hoàng hậu ngại ngùng cười, mặc dù đã qua tuổi ba mươi nàng vẫn có phong vận của một tiểu nữ nhân” Không biết Hoàng Thượng muốn cùng nô tì trò chuyện gì?”
” Trẫm muốn tán gẫu…” Môi hắn hé mở, ý niệm trong đầu vừa chuyển, nói: “Hoàng tử mà ái phi sinh hạ phụ thân là ai?” Hắn nói rất chuyên tâm không có một tia trêu cợt hay cười nhạo.
Hoàng hậu quá sợ hãi bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, toàn thân nhịn không được run rẩy “Hoàng Thượng tha mạng. . . . . . Hoàng Thượng tha mạng. . . . . . Nô tì, nô tì. . . . . .”
Nàng hoảng loạn rơi lệ, mười bảy năm trước khi mới vừa biết được chính mình mang thai nàng gấp đến độ muốn bỏ đứa nhỏ, nàng muốn đứa nhỏ biến mất mà không tiết lộ ra ngoải, khi đó triều đình còn vì nàng chưa sinh hạ con nối dòng mà dư luận xôn xao, văn võ đại thần cực lực muốn Hoàng Thượng nạp phi tử nhưng bị Hoàng Thượng kiên quyết bác bỏ.
Rồi sau đó tin tức nàng hoài hoàng tử truyền ra, toàn bộ quần thần lập tức cấm khẩu, sau khi sự việc xảy ra, nàng ngẫm lại nếu xoá đi đứa nhỏ, chẳng những vị trí hoàng hậu khó giữ được nói không chừng còn có thể bị biếm lãnh cung. Nguyên tưởng rằng Hoàng Thượng lại tức giận chém đầu của nàng, nhưng Hoàng Thượng không hề tức giận, còn nhiều lần cho biết, bảo nàng hảo hảo an dưỡng thân mình, mẫu tử bình an sinh hạ hoàng tử, bởi vậy nàng mạo hiểm đem đứa nhỏ sinh hạ.
Cho rằng Hoàng Thượng đã không còn truy cứu việc nàng che giấu, không ngờ chuyện đã qua mười bảy năm, hoàng thượng lại đột nhiên nhắc tới việc này, có thể nào, có thể nào… Mục đích hôm nay Hoàng Thượng tới đây có phải là khởi binh vấn tội không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng hậu rủ xuống, trăm ngàn loại ý tưởng ở trong đầu nàng không ngừng xoay chuyển.
Bạt Thác Vô Cực nhìn nàng sợ hãi, thở dài nâng nàng dậy, “Ái phi không cần sợ như vậy, trẫm cũng không phải là muốn quở trách ngươi, chẳng qua là muốn hỏi phụ thân đứa nhỏ một chút”.
Hoàng hậu gạt lệ, nghẹn ngào nói, “Vâng…là Trần Võ hộ vệ…”
Hộ vệ? Trần Võ? Nói như vậy là thuộc hạ của phu quân Thanh nhi – Vương Bạch.
” Ái phi, trẫm thật sự không trách ngươi, nói cho cùng, trẫm cũng có sai, trẫm không nên lạnh nhạt với ngươi, sau này… Trẫm có thể không có biện pháp tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi…”
Hoàng hậu ngẩng đầu, nước mắt che kín khuôn mặt của nàng, hoa dung thất sắc nói: “Hoàng Thượng… Chẳng lẽ người muốn đuổi nô tì đi sao? Nô tì biết sai, nô tì thật sự biết sai… Van cầu Hoàng Thượng đừng đuổi nô tì. . . . . .”
Thấy nàng khóc thê thảm như thế Bạt Thác Vô Cực nhu nhu mi tâm, “Ái phi… Ngươi đừng khóc nữa, nhĩ hảo định tâm để trẫm đem chuyện nói xong”
Hoàng hậu nức nở, nhưng dao động trước uy nghiêm của đế vương cũng không dám nói thêm nữa, lê hoa đái vũ xem xét Bạt Thác Vô Cực.
” Chuyện trẫm nói ái phi phải hảo hảo nghe”
Hoàng hậu gật đầu.
” Việc này trẫm cũng không sợ ái phi biết, dù sao sớm hay muộn đều có thể phát sinh.”
Nàng nghi hoặc nháy mắt, hoàn toàn không rõ ý tứ trong lời hắn nói.
” Từ đêm nay trở đi, quân đội Viêm Di quốc sẽ phá cửa thành xông vào, cho nên ái phi ngươi hôm nay phải suốt đêm mang hoàng tử chạy ra khỏi cung, thoát được càng xa càng tốt.”
Hoàng hậu trừng lớn mắt “Hoàng Thượng. . . . .. ý Hoàng Thượng là ──”
“Huyền Vũ quốc rất nhanh sẽ diệt vong.” Hắn bình tâm thay hoàng hậu nói hết.
“Cái, cái gì? !”
Bạt Thác Vô Cực mỉm cười, đứng dậy gọi công công vào cửa, “Tiểu Lâm, ngươi truyền hộ vệ Trần Võ lập tức đến Từ An cung gặp trẫm”.
“Vâng”.
Hoàng hậu ở một bên không biết phải làm sao mà ngồi, hoàn toàn không rõ quốc gia sắp diệt vong cùng Trần Võ có quan hệ gì? “Hoàng, Hoàng Thượng. . . . . .”