CHƯƠNG 34
” Khởi bẩm tướng quân, khi thuộc hạ đánh vào, Mẫn Đức vương đã ở bên trong đại điện, trên đại điện còn có một nữ nhân và một thiếu niên”.
Giang Phong không hề nhiều lời, một đường xông thẳng đến Bàn Long điện, khi hắn vừa vào Bàn Long điện là lúc binh lính đem ba người bao quanh, mà Lâm Tề lại đang khống chế Bạt Thác Vô Cực, hai người còn lại cũng bị binh lính kiềm chế.
” Lâm Tề, buông hắn ra”.
“Nhưng mà… Tướng quân…” Lâm Tề muốn nói lại thôi, đối với mệnh lệnh của Giang Phong tâm còn nghi vấn. Mẫn Đức vương này hắn phải mất thật lớn công phu mới bắt được, nếu thả, hắn đào tẩu thì phải làm sao bây giờ?
Giang Phong giận dữ ” Lâm Tề, ngươi không nghe theo mệnh lệnh của bản tướng?”
“Không. . . . . . Thuộc hạ không dám. . . . . .” Hắn sờ cái mũi, tâm không cam lòng không muốn buông Bạt Thác Vô Cực ra.
“Còn có các ngươi ──” Ánh mắt hắn nghiêm khắc hướng về phía bọn người đang khống chế Thanh nhi cùng Bạt Thác Thứ Cô “Cũng thả bọn họ.”
“Vâng” Bọn lính vội vàng buông ra.
Lấy được tự do, Thanh nhi cùng Bạt Thác Thứ Cô vội vàng chạy về phía Bạt Thác Vô Cực, hắn quan tâm nói” “Thanh nhi, Cô nhi, các ngươi không có việc gì chứ?”
Bọn họ lắc lắc đầu.
Bạt Thác Vô Cực nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . . . . .”
” Vô Cực. . . . . .”
Giang Phong đi từng bước về phía hắn, Bạt Thác Vô Cực lập tức đưa tay đem hai người hộ ở sau người, cảnh giác nhìn Giang Phong nói: “Không cho phép ngươi thương tổn bọn họ!” Rồi sau đó hắn cười trào phúng: “Ngươi trở về trước thời gian một ngày… Không phải nói muốn thuyết phục hoàng đế Viêm Di quốc đừng gây chiến với Huyền Vũ quốc sao? Thuyết phục như thế nào đến cuối cùng là mang binh tấn công chứ?”
Trào phúng trong mắt hắn cũng đầy vẻ khinh miệt, làm cho Giang Phong phi thường xấu hổ.
“Kẻ lừa đảo.” Hắn lạnh lùng thản nhiên phun ra một câu.
Ánh mắt tuyệt tình của Bạt Thác Vô Cực làm Giang Phong nhớ tới đêm đó dự định sát hại hắn lại không thành công, khi hắn biết được chân tướng sự tình, hắn cũng trừng mắt với Giang Phong nói ra câu ‘ ta hận ngươi’, khi đó nội tâm mình không chỉ có đau thương nồng đậm còn có ủy khuất nói không rõ.
Hắn quay mặt đi, ức chế cảm xúc sục sôi mãnh liệt trong lòng, “Hoàng Ngu, Lâm Tề, lập tức triệt binh, truyền mật báo quay về Viêm Di quốc bẩm báo Hoàng Thượng… Thuận lợi đánh hạ Huyền Vũ quốc”.
” Vậy… Tướng quân Mẫn Đức vương cùng bọn họ ──”
“Bản tướng tự mình xử lý”.
“Vâng”. Hoàng Ngu cung tay làm lễ mang nhóm binh nhất nhất rút khỏi đại điện, trong nháy mắt Bàn Long điện chỉ còn Bạt Thác Vô Cực mặt lạnh cùng Thanh nhi và Bạt Thác Thứ Cô bị canh giữ ở phía sau, ngoài ra còn lại là Giang Phong đứng trước Bạt Thác Vô Cực.
” Vô Cực. . . . . .”
Giang Phong đi về phía trước vài bước liền bị Bạt Thác Vô Cực ngăn lại, “Đừng tới gần ta!” Bạt Thác Vô Cực trừng hắn, đau thương nói: “Quốc gia của ta diệt vong… Từ khoảnh khắc Huyền Vũ quốc bị diệt, ta và ngươi, không đội trời chung”
Ý thức Giang Phong nhất thời trống rỗng, sự tình gì cũng không nhập vào đầu hắn, mở miệng muốn nói lại phát hiện chính mình không thể nói gì.
Đột nhiên hắn muốn cười, hắn quả thật nở nụ cười, tiếng cười trong miệng phát thật lâu không ngừng, tựa hồ hành động này có thể trì hoãn đau đớn trong lòng.
“Ngươi cười cái gì?” Bạt Thác Vô Cực lạnh giọng hỏi.
Giang Phong lắc đầu, vẫn cười không ngừng.
Sau đó hắn ngừng cười, trên mặt không có biểu tình nghiêm túc gằn từng chữ: “Bạt Thác Vô Cực, bản tướng sắp sửa đem bọn ngươi mang về Viêm Di quốc.”
Thanh nhi cùng Bạt Thác Thứ Cô phía sau nghe vậy lập tức khẩn trương níu lấy lưng áo hắn, “Phụ vương…”
” Thanh nhi, Cô nhi, các ngươi đừng sợ, có ta bảo hộ ngươi”.
” Bản thân ngươi còn khó giữ nổi, dựa vào cái gì bảo hộ bọn họ?”
Hắn cúi đầu, buông cánh tay “Thả bọn họ, ta đi theo ngươi.”
“Hoàng Thượng? !”
“Phụ vương? !”
Hai người đồng thanh phát ra tiếng kinh hô.
Bạt Thác Vô Cực không để ý tới, đối Giang Phong nhắc lại một lần “Thả bọn họ, ta đi theo ngươi.”
” Không, Thanh nhi ta có thể thả, nhưng Bạt Thác Thứ Cô không được.”
Bạt Thác Vô Cực buồn bực, “Vì cái gì?”
“Hắn là hoàng tử.”
“Ngươi. . . . . .”
” Không sao, ta lưu lại bồi phụ vương.” Bạt Thác Thứ Cô bất thình lình xen vào.” Cho nên Thanh nhi cô cô ngươi đi nhanh đi”.
Bạt Thác Vô Cực quay đầu cùng Bạt Thác Thứ Cô nhìn nhau, hắn thở dài một hơi, “Được rồi, Thanh nhi ngươi mau rời đi đi… “
Thanh nhi không ngừng lắc đầu, hai mắt nàng sưng đỏ, lập tức rơi lệ. “Không. . . . . . Thanh nhi không đi. . . . . . Thanh nhi cùng với Hoàng Thượng đồng sinh cộng tử. . . . . . Thanh nhi không đi, không đi. . . . . .”
Bạt Thác Vô Cực xoay người, tát mạnh xuống má trái Thanh nhi, “Thanh nhi nếu ngươi theo chúng ta, vạn nhất không may mất mạng, ngươi nói Vương Bạch cùng đứa nhỏ làm sao bây giờ? Đúng, ngươi mới vừa rồi là nói bọn nhỏ có Vương Bạch có thể dựa vào, nhưng ngươi nghĩ tới bọn họ mất đi mẫu thân sẽ thống khổ bao nhiêu? Tiểu hài tử là sinh vật mẫn cảm, mẫu thân thân sinh cũng không phải bất luận kẻ nào tùy tiện liền đều có thể thay thế được, ở trong lòng bọn họ, ngươi là trụ cột của bọn họ.Thanh nhi nghe ta nói, đi nhanh lên, vì Vương Bạch, vì đứa nhỏ, hảo hảo sống sót, hiểu chưa?”
Thanh nhi che bên má đã đỏ ửng, nước mắt ngừng lăng, không bao lâu, nàng nghẹn ngào vài tiếng, nước mắt tràn đầy vành mắt, che miệng gật đầu, “. . . . . . Vâng, phải . . . . .” Nàng liên tiếp lên tiếng trả lời, rồi sau đó quỳ xuống hướng Bạt Thác Vô Cực dập đầu liên tục ba lượt, “Tạ ơn Hoàng Thượng mười mấy năm qua chiếu cố Thanh nhi, Thanh nhi lúc này từ biệt, trông mong sau này…còn có một ngày gặp mặt…”
Thanh nhi đứng dậy, lau nước mắt, sau khi hướng Bạt Thác Vô Cực nở nụ cười xoay người hướng cửa đại điện đi đến, trên đường nàng liên tiếp lau nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hoàng Thượng, cám ơn ngài mười mấy năm qua làm bạn với ta, Thanh nhi sẽ không quên ngài.
===