Định Phong Ba

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36

Hoàng đế chọn mi, “Ái khanh, ngươi đây là muốn cùng trẫm đàm điều kiện?”

“Thần không dám.”

“Ngẩng đầu. Hảo, trẫm nghe lời ngươi thỉnh cầu”.

“Nếu thuận lợi tiêu diệt Huyền Vũ quốc, vi thần không cầu ban cho thứ gì, không cầu quan chức, chỉ hy vọng Hoàng Thượng có thể để vi thần cáo lão hồi hương.”

“Cáo lão hồi hương?” Hoàng đế khúc khích cười ra tiếng, “Ngụ ý của ái khanh chính là không muốn làm thủ hạ của trẫm?”

Giang Phong lại cúi đầu, “Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận, vi thần cũng không phải ý tứ này.”

Hoàng đế không kiên nhẫn xua tay “Đi xuống đi, ái khanh. Về phần thỉnh cầu của ngươi trẫm bác bỏ.” Tạm dừng một chút, lại nói “Còn có, ái khanh đừng quên, nhiệm vụ của ngươi cũng không phải chỉ là tiêu diệt Huyền Vũ quốc, đừng quên đem đầu Mẫn Đức vương trở về gặp trẫm”

Giang Phong còn muốn nói mấy câu lại bị hoàng đế liên tục ngắt lời, “Trẫm không muốn nghe nữa, ái khanh ngươi đi xuống đi”.

“. . . . . . Vâng”

Hoàng Thượng không những không chuẩn thỉnh cầu của hắn, còn nhiều lần đề cập hắn phải mang thủ cấp  Vô Cực về báo cáo kết quả.

Đem quốc gia Vô Cực tiêu diệt không phải chủ ý của hắn, hiện giờ còn muốn hắn lấy tánh mạng Vô Cực, không… Hắn sẽ không nghe lời Hoàng Thượng, tương lai hắn cùng với Vô Cực không nên bị hủy trong tay Hoàng Thượng…

Hắn phải kháng chỉ!

Khi hạ quyết định này, Giang Phong đã đem tánh mạng bản thân đặt ngoài suy xét, sau này sinh mệnh hắn đã cùng Vô Cực hợp thành nhất thể, Vô Cực sinh, hắn sinh, Vô Cực chết, hắn chết.

Suy nghĩ quay về, hắn cúi đầu lại hướng bên giường nhìn lại.

Hơi thở Vô Cực chầm chậm trầm ổn, trước ngực cao thấp di chuyển.

Giang Phong nhìn chăm chú vẻ mặt say ngủ của hắn, ” Vô Cực, chúng ta rốt cục có thể ở cùng nhau…” Nhìn chăm chú một hồi lâu, hắn hôn Vô Cực một chút.

Không lâu sau Vô Cực sẽ tỉnh lại, hắn có lẽ không nên ở lâu, nếu Vô Cực vừa tỉnh lại thấy hắn, khẳng định lại xúc động, hắn có lẽ rời đi trước để Vô Cực trong phòng bình tĩnh một chốc đi.Nghĩ như vậy, hắn ly khai mép giường.

Đi ra khỏi phòng, phải chuẩn bị chút thức ăn cho hai người, còn có hoa trì cũng phải mau mau chuẩn bị cho tốt.

Giang Phong mỉm cười, đối với ngày sau tràn ngập chờ mong.

.

.

.

Mê man hồi lâu, Bạt Thác Vô Cực trong giấc mộng từ từ tỉnh lại.

Hắn mở đôi mắt cay xè, quay đầu nhìn xung quanh phòng một hồi, phát hiện chính mình đối với nơi này tràn ngập cảm giác xa lạ.

Đây là làm sao?

Tại sao chỉ có một mình hắn? Cô nhi đâu? Giang Phong đâu? Như thế nào không có ai?

Hắn hao hết khí lực toàn thân, thật vất vả mới khởi động thân thể hư nhuyễn, tựa vào giường thở dốc, nghỉ một chút.

Sau khi khí tức bình định, hắn đứng dậy từng bước một đi đến cửa phòng, tay đẩy cửa gỗ.

Bất động?

Bạt Thác Vô Cực sốt ruột, hắn lại thử một hồi, nhưng vẫn không đẩy được cửa.

Sao thế này? Chẳng lẽ hắn bị nhốt tại nơi này?

Đánh mắt tìm một vòng. Hắn chạy đến mộc song bên tay phải, trên mộc song còn có hơn mười cái tay vịn, hắn căn bản không thể đi ra ngoài.

Hắn khẩn trương lên, nhanh chóng chạy về cửa phòng, nghĩ muốn đề khí đánh nát cửa gỗ, lại phát hiện nội lực trắc trở không thông… Võ công của hắn bị phế đi?

Hắn buồn bực liều mạng đấm lên cánh cửa, “Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra ngoài, ta không muốn ở trong này… Bên ngoài có ai không? Nhanh lên một chút thả ta ra ngoài !”

.

.

.

Rốt cuộc là ai đưa hắn nhốt tại nơi này?

Bạt Thác Vô Cực đem hết khí lực toàn thân đẩy đánh, trong miệng không ngừng hô, nhưng không ai đáp lại hắn.

Hắn dựa vào cửa gỗ, hư nhuyễn trượt xuống mặt đất.

Co hai chân, đem mặt chôn vào đó, vô thố. Cô nhi đâu… Cô nhi đi nơi nào? Đứa nhỏ của hắn… Không có hắn bồi bên người. Cô nhi nhất định thực sợ hãi đi…

Còn có Giang Phong. Giang Phong cũng không biết ở đâu, hay là, hay là Giang Phong đem hắn mang đến nơi này?

Nghĩ vậy hắn nháy mắt ngẩng đầu, lần thứ hai bò lên ván cửa, “Giang Phong… Là ngươi đúng không? Ngươi bên ngoài phải không? Mau thả ta ra.. Giang Phong…” Hắn gọi đến mệt mỏi, ách, bên ngoài vẫn là không có chút động tĩnh.

Xem ra Giang Phong hạ quyết tâm không muốn thả hắn ra.

Hắn ngồi trở lại trên giường, trong đầu tràn ngập cảm giác bất an, đối hiện tại, đối tương lai, không biết làm sao.

Hắn nên đi nơi nào?

Không có quốc gia, hắn như là bèo trôi trong nước, tùy ý hồ nước xoay chuyển, sinh tồn ở đâu vẫn là không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.