Định Phong Ba

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

Giang Phong… Hắn không thể hại Giang Phong chết.

Đột nhiên bụng truyền đến từng đợt đau đớn, Bạt Thác Vô Cực có chút hoảng hốt.

Hoàng đế bị sự ngoan cố của hắn chọc giận xuống tay không khỏi càng lúc càng nặng, chẳng qua là tay hắn đánh đến đau vẫn không có nghe Bạt Thác Vô Cực kêu rên nửa câu, hoàng đế giận dữ vứt roi, “Người tới, đưa hắn kéo quay về nhà lao, trẫm đánh mệt mỏi, ngày mai lại đến! “

Nói xong hắn căm giận phất tay áo rời đi.

Bạt Thác Vô Cực bị mang về nhà giam, che bụng té trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.

Đau quá. . . . . . Đau quá. . . . . .

Đứa nhỏ, đứa nhỏ của hắn…

Hắn nhắm mắt, chân tay luống cuống, chỉ có thể ở trong lòng không ngừng nói chuyện với cục cưng chưa thành hình trong bụng: Xin lỗi… Xin lỗi đã làm con chịu đau, ngoan một chút… Đừng sợ, ở trong bụng hảo hảo đợi, rất nhanh, rất nhanh sẽ trôi qua… Cho nên xin con ở trong bụng đợi, không nên hiếu kỳ thế giới bên ngoài…

Như là nghe lời hắn nói, đau đớn trong bụng dần dần hòa hoãn xuống, khắp cả người Bạt Thác Vô Cực đều là vết roi, hắn nằm xụi lơ trên mặt đất bẩn, thở dốc gấp gáp cũng chậm chậm dịu đi.

Cảm tạ con…bảo bảo. Hắn cười yếu ớt.



Về phần Giang Phong, trở lại biệt viện nhìn không thấy thân ảnh của Bạt Thác Vô Cực, sau khi lo lắng tại biệt viện tìm mấy lần cũng vẫn như cũ tìm không được, hắn nghĩ thầm có thể thừa dịp hắn xuất môn thì Bạt Thác Vô Cực chạy ra đi tìm Bạt Thác Thứ Cô, bởi vậy hắn không dám nghỉ ngơi lập tức chạy ra khỏi biệt viện.

Chỉ là không biết làm sao mà hắn ở trong  kinh thành đi tìm vài lần, thậm chí quay về Giang phủ cũng không tìm được Bạt Thác Vô Cực. Cuối cùng hắn trở lại khu chợ náo nhiệt.

Lúc này may mà bức họa phạm nhân quan nha dán mấy ngày trước đây đã bị kéo xuống, thay vào đó là lệnh truy nã mới đang được dán lên.

Quần chúng một bên vây xem yết thị hiếu kỳ hỏi: “Đại nhân a, thế nào chỉ còn một vị? Mấy ngày hôm trước không phải nói có hai vị sao?”

Quan nha thủ bộ nói: “Một tên trong đó hôm nay chúng ta đã bắt quy án, hiện tại do chính hoàng thượng tự mình thẩm vấn ni!”

Vừa nói ra đại danh hoàng thượng mỗi người đều trợn mắt nhìn, nhất thời cãi vã thành một mảnh.

“Cái gì? ! Hoàng thượng tự mình thẩm vấn?”

“Lẽ nào lai lịch phạm nhân không nhỏ?”

“Trời ạ… Vậy mà kinh động thánh thượng…”

Giang Phong ở một bên nghe thấy hết sức kinh hãi.

Vô Cực bị bắt đi?!

Tạm thời không bàn tới tin tức này thật hay giả, chỉ là thời gian Bạt Thác Vô Cực thất tung cùng việc dán thông cáo ăn khớp đủ để chứng minh Bạt Thác Vô Cực đã bị quan nha bắt đi.

Hắn rời khỏi đoàn người.

Nên làm cái gì bây giờ? Lẻn vào thiên lao cứu Vô Cực ra sao?

Không, đây không phải phương pháp tốt. Trong cung cao thủ nhiều lắm. Hắn không thể nói đến là đến nói đi là đi, chỉ sợ hắn còn chưa kịp cứu Vô Cực ra bản thân đã sa vào khốn cảnh.

Nên làm cái gì bây giờ… Đáng hận.

Giang Phong thật hận bản thân một chút phương pháp cũng không có, hoàng thượng là người thủ đoạn độc ác, thật không biết hắn sẽ làm sao đối phó với Vô Cực…

Vô Cực… Hắn lúc này nhất định đang bị giày vò đi? Giang Phong thật đau nhức, bản thân thúc thủ vô sách!

Bỗng nhiên trong lòng linh quang chợt lóe!

Không, có cách, hắn nghĩ ra cách.

Nếu người thẩm vấn là hoàng thượng, như vậy… Hắn liền đi tìm người có thể chế trụ hoàng thượng để cầu tình, biết đâu có thể cứu Vô Cực một mạng.

Ngồi mà nói không bằng đi ngay, Giang Phong lập tức thi triển khinh công một đường hướng hoàng cung bay đi.

Giang Phong không sợ bị phát hiện, nguy hiểm lẻn vào trong cung, hắn đánh bất tỉnh một gã thái giám, thay trang phục của hắn rồi gia tăng cước bộ đi đến tẩm cung của người nọ.

May là tẩm cung không có người khác trông nom, hắn đẩy cửa tiến vào.

Nam nhân bên trong tẩm cung thấy người xa lạ xông vào có chút hoảng sợ.

Giang Phong không để nam nhân có cơ hội mở miệng lập tức quỳ xuống. “Vi thần Giang Phong khấu kiến hoàng hậu, hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên, thiên tuế!”

“Giang Phong?” Nam nhân nhìn chăm chú, vẻ mặt của hắn có chút chần chờ, “Ngươi là Giang Phong?”

Giang Phong đột nhiên kinh giác nhanh chóng xé diện cụ trên mặt xuống, “Vi thần gần đây bị hoàng thượng hạ lệnh truy nã, không thể lấy chân diện mục hành tẩu trên đường đành phải dịch dung”.

“Phát lệnh truy nã? Đây là chuyện gì xảy ra? Ta không nghe hoàng thượng nói qua việc này.”

“Hoàng hậu, vi thần… Có một việc thỉnh cầu hoàng hậu giúp đỡ”.

Nam nhân được xưng là hoàng hậu ôn nhu mỉm cười,” Ngươi nói, nếu như ta có thể giúp được, tuyệt đối khuynh lực giúp đỡ. Dù sao Phong tướng quân cũng đã từng thay hoàng thượng lập công lao hiển hách, ta thay hoàng thượng giúp ngươi cũng là việc nên làm.”

“Tạ ơn… Hoàng hậu!” Giang Phong kích động lần thứ hai dập đầu. ” Thê tử của Vi thần hôm nay bị thủ hạ hoàng thượng bắt đi, hiện tại đang ở thiên lao bị giày vò, vi thần… Khẩn cầu hoàng hậu hướng Hoàng thượng cầu tình, hắn… trong bụng hắn còn có hài tử… Chịu không nổi dày vò như vậy…”

Nam nhân vội vàng đỡ Giang Phong lên, vừa rót chén nước trà vừa nói:” Phong tướng quân, trước đừng khẩn trương, ta sẽ giúp ngươi việc này, Phong tướng quân nói cho ta biết tên cô nương kia.”

Giang Phong cúi đầu, ” Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, hắn… Không phải cô nương, là tên nam nhân, gọi Bạt Thác Vô Cực”.

Keng!

Chén rơi xuống đất, phát sinh tiếng vang thanh thúy.

Nam nhân thân thể cứng đờ, qua một hồi sững sờ bên trong tẩm cung tĩnh mịch mới vang lên thanh âm của hắn, “Phong tướng quân là nói… Người bị nhốt tại thiên lao gọi là… Bạt Thác Vô Cực?| Thanh âm nam nhân có chút khô sáp.

“Ân, vâng”.

Nam nhân lặng im hồi lâu, lại nói: “Phong tướng quân, đối với việc này… Ta nhất định sẽ giúp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.