CHƯƠNG 56: TỪ NAY VỀ SAU – CHI BÁT
Bạt Thác Vô Nhược kinh hãi khi thấy vết bẩn trên mặt đất, “Nguy rồi, nước ối phá!”
“Làm sao bây giờ?” Giang Phong lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, lo lắng đến luống cuống.
“Ngươi đừng vội, trước đem hắn ôm đến trên giường.” Bạt Thác Vô Nhược bình tĩnh chỉ huy Giang Phong, “Còn có, chờ đi gọi bà mụ đến mới được.”
“Không. . . . . . Không cần kêu bà mụ. . . . . .” Bạt Thác Vô Cực Bị đau đớn gây sức ép vẫn gian nan phun ra một câu.
Hắn không muốn khiến người ta trông thấy bộ vị xấu xí của hắn, trừ bỏ Giang Phong ra hắn không muốn ngoại nhân thấy.
Giang Phong hoảng đến nắm chặt tay hắn không ngừng độ khí cho hắn, làm cho hắn dễ chịu một chút.
Hoàng đế mở miệng: “Trẫm xem, vẫn là đi thỉnh ngự y đến tốt hơn.”
Bạt Thác Vô Cực hoảng hốt, liên tục phất tay, “Không cần. . . . . . Ai cũng không được. . . . . .”
Bạt Thác Vô Nhược trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói: “Nếu không, để ta tới đón sinh.”
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ có hoàng đế kinh ngạc, ngay cả Giang Phong cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, trái lại Bạt Thác Vô Cực lúc này không phản đối.
“Nhược, ngươi được không? Đừng miễn cưỡng chính mình.”
Hắn thoải mái mà mỉm cười, “Ta trải qua ba lần sinh, ở đây chỉ có ta kinh nghiệm nhiều nhất, ta không đến thì còn có ai có thể thay thế?” Hắn đến gần bên giường, “Vô Cực, ta đến giúp ngươi, được không?”
Bạt Thác Vô Cực trên mặt một mảnh mồ hôi nhìn hắn, không tiếng động gật đầu.
Thấy hắn đáp ứng, Bạt Thác Vô Nhược không dám chậm trễ nữa. Dỡ xuống quần dài của hắn nhìn chăm chú một hồi lâu nói: “Còn chưa đủ, không tới thời điểm sinh nở.”
“Phải đợi bao lâu?”
“Ít nhất còn một khắc nữa.” Hắn đứng dậy, “Ta đi trước chuẩn bị vài thứ, ngươi bồi hắn.” Bạt Thác Vô Nhược kéo hoàng đế đứng bên cạnh đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Giang Phong vẫn đang độ khí cho hắn, chà lau mồ hôi trên trán hắn, thấy chân mày của Bạt Thác Vô Cực gắt gao nhíu chặt, hắn cũng nhăn lại mi, “Rất đau sao?”
Bạt Thác Vô Cực cười khổ, muốn nói nhưng không có khí lực mở miệng, trong bụng không ngừng quặn đau, mỗi một phân mỗi một giây đều là dày vò.
“Vô Cực, sinh hoàn là tốt rồi, chỉ cần ngươi bình an vô sự, đứa nhỏ như thế nào ta đều không sao cả, thật sự. . . . . . chỉ cần ngươi không có việc gì. . . . . .”
A Cát nói với hắn phụ nữ có thai sinh đứa nhỏ tựa như đến diêm vương điện đi dạo một vòng, sống hay chết vẫn còn chưa biết, còn nói cái gì phụ nữ có thai đều thường vì thai nhi quá lớn khó sanh mà chết, hoặc là đứa nhỏ bị cuống rốn quấn chặt không thể đi ra, chết ở trong bụng. Hắn nghe xong run như cầy sấy, không ngừng tự trách vì sao phải làm cho Vô Cực mang thai, vạn nhất Vô Cực thực sự xảy ra chuyện không may. . . . .
Hắn liên tục lắc đầu, đem giả thiết kia đuổi ra khỏi đầu.
Hắn ở cửa hàng cũng từng nhìn thấy nhiều thai phụ mang thai chín tháng, bụng các nàng cũng không có to như Vô Cực, vạn nhất đầu đứa nhỏ quá lớn. . . . . . Kia, kia. . . . . .
Tưởng tượng đến nơi đây hắn không khỏi thật sâu hối hận.”Vô Cực, thực xin lỗi. . . . . . để ngươi chịu gây sức ép. . . . . .”
“Không, không quan hệ. . . . . . Ta cũng thích tiểu hài tử. . . . . .”
Giang Phong cúi đầu, hôn lên môi hắn, không dám dùng sức quá mức, nhẹ nhàng ôn nhu lướt qua. “Đợi lát nữa nếu đau chịu không nổi, liền cắn tay ta, hiểu chưa?”
Hắn gật đầu, bỗng nhiên một trận đau đớn sâu sắc cuồn cuộn không ngừng nảy lên, hắn trừng lớn mắt hút không khí, “Đau quá. . . . . . Giang Phong đau quá. . . . . .”
Giang Phong bị bộ dáng của hắn dọa vội vàng buông tay đang nắm chặt hắn ra, “Ta đi kêu Vô Nhược!”
“Không cần. . . . . . Bồi ở bên người ta . . . . . . Không cần đi. . . . . .” Hắn khóc, tay phải bắt chặt y bào của Giang Phong, không chịu để hắn rời đi.
” Nhưng, thế nhưng. . . . . .”
“Xảy ra chuyện gì?” Bạt Thác Vô Nhược bưng thủy bồn cùng khăn tiến vào trong phòng.
“Bộ dáng Vô Cực là lạ. . . . . . Ngươi mau đến xem xem.”
Hắn vội vàng buông thủy bồn, đến gần ngồi bên mép giường, kinh hãi: “Không xong, âm đạo hắn chưa khai hảo, nhưng đứa nhỏ cấp bách muốn đi ra, ta đã thấy đầu đứa nhỏ!”
” Cái gì? !”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa nhỏ muốn đi ra sẽ ngạt thở bên trong âm đạo.” Bạt Thác Vô Nhược cũng không khỏi luống cuống. “Phải nghĩ một biện pháp mới được. . . . .”
“Giang Phong đau quá a. . . . . .”
“Vô Cực. . . . . .” Giang Phong kinh hoảng thất sắc nhìn nam nhân đang chịu đựng thống khổ trên giường, không hiểu nổi lên một trận đau xót.
Từng là hoàng đế cao cao tại thượng, hiện giờ vì hắn phải chịu tra tấn, cam nguyện nổi khổ sinh sản.
Giang Phong đưa tay để vào trong miệng của hắn, “Vô Cực, ngươi cắn tay ta, đừng nhẫn.”
Bạt Thác Vô Cực vừa thấy có cái gì tiến vào miệng, cũng không quản đó là cái gì, dùng sức cắn.
Bạt Thác Vô Nhược đột nhiên đứng lên, rối rắm bước ra ngoài, khi trở lại cầm trong tay một thanh long đằng chủy thủ, tháo vỏ ra, “Vô Cực, ngươi nhẫn nhẫn!” Hắn hướng nơi riêng tư rạch một chút, “Hảo, Vô Cực, ngươi dùng sức, mau! Đem đứa bé sinh ra, chậm nữa nó sẽ chết trong bụng.”
long đằng chủy thủ: theo như ta tra thì là con dao nhỏ có khắc hình rồng.
Vừa nghe thai tử trong bụng, sức lực lớn lao dũng mãnh tiến vào trong thân thể, hắn xuất lực, đem hết khí lực toàn thân, nhờ Giang Phong không ngừng độ khí cho hắn, cảm giác đau cũng giảm đi chút ít, hắn không ngừng co rút lại đem đứa nhỏ ở nơi riêng tư đẩy ra bên ngoài.
“Đầu đi ra, Vô Cực tiếp tục, tiếp tục đứa nhỏ sinh ra đến đây!” Hắn hô to, kinh hỉ ôm lấy trẻ sơ sinh còn dính máu đi về phía đầu giường.
Giang Phong ôm hài nhi đang gào khóc, có cổ cảm động chảy qua tứ chi bách hài của hắn, “Vô Cực, ngươi coi, đứa nhỏ chúng ta, là một nữ oa. . . . . .”
Bạt Thác Vô Cực khởi động nửa người trên, nhìn oa nhi trước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng toàn bộ bán mị hai mắt, da mặt nhiều nếp nhăn, hắn cười cười, “Lúc trước Cô nhi sinh ra cũng giống như nó, giống một hầu…”
Hắn không có thanh âm, nhíu chặt mi.
“Vô Cực, xảy ra chuyện gì?”
Hắn cười khổ nói: “Bụng. . . . . . Lại bắt đầu đau . . . . . .”
” Cái gì? !” Giang Phong ngạc nhiên, nhìn phía Bạt Thác Vô Nhược một bên, Bạt Thác Vô Nhược cũng là vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng ngồi trở lại mép giường, “Nguyên lai còn có một đứa nữa”.Cảm giác đau đớn tăng lên, một màn như mới vừa rồi lại trình diễn một lần, Giang Phong vội vàng đưa tay để vào trong miệng của hắn, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi nhẫn nhẫn. .. Cố lên. . . .”
Nửa khắc sau, oa nhi cuối cùng cũng đi ra, Bạt Thác Vô Nhược đem hai cục cưng mới sinh tẩy sạch, ôm cho bọn hắn. Hoàng đế đợi bên ngoài lúc này mới đi vào, kéo Bạt Thác Vô Nhược, săn sóc lau mồ hôi cho hắn: “Ngươi vất vả rồi!”
Hắn lắc đầu, kéo hoàng đế xuất môn, đem không gian lưu cho Giang Phong cùng Bạt Thác Vô Cực hai người.
“Vô Cực, là một nam một nữ, sau này đừng sinh nữa, ta không muốn cho ngươi chịu khổ nữa, vừa rồi thấy ngươi như vậy, ta thực hận không thể thay ngươi sinh đứa nhỏ. . . . . .” Hắn khom người, đem mặt chôn nơi cổ Bạt Thác Vô Cực, hấp thụ hương thơm độc đáo trên người Bạt Thác Vô Cực, dịu đi tâm thần chưa định của mình.
Một tay ôm oa nhi, một tay kia sờ lên tóc Giang Phong vuốt ve, “Đều đã trôi qua, chỉ cần có thể hoài hạ hài tử của ngươi, khổ nữa ta đều có thể chịu được.”
“Ngu ngốc, ngươi thật khờ.”
” Ngươi lúc đó chẳng phải cũng vậy sao?”
Hai người nhìn nhau, rồi sau đó cười ra tiếng.
” Đứa nhỏ họ ai?”
” Cô nhi đã theo họ ta, hai tiểu tử kia liền họ Giang đi.”
” Tên tự đâu?”
“….”
Gió mang mùi thơm hoa cỏ thổi qua từng chiếc lá ngọn cây, ve sầu trên cành cao một lần lại một lần ngâm nga ca hát. Mùa hè năm này, có thêm hai tiểu tử kia. Ngày sau này, sẽ vô cùng náo nhiệt!
-Phiên ngoại kết thúc-