CHƯƠNG 50: TỪ NAY VỀ SAU – CHI NHỊ.
Đêm tới rất nhanh, ở ngoài cửa đợi không được Giang Phong trở về, Bạt Thác Vô Cực thất vọng trở về phòng.
Nằm trên giường, bởi vì bụng quá to hắn đành phải nằm nghiêng một bên, trước kia vì tránh cho Bạt Thác Vô Cực ban đêm ngủ quá say mà rớt khỏi giường Giang Phong lúc nào cũng giành ngủ phía ngoài, hắn luôn luôn ôm Bạt Thác Vô Cực đi vào giấc ngủ.
Nhưng tối nay thiếu Giang Phong, đệm chăn thế nào cũng không thể che được gió đêm liên tiếp thổi vào, hắn cuộn người lại, mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm, hắn mở to đôi mắt một đêm không hề nhắm lại, cuối cùng cũng trông thấy Giang Phong trở về.
Hắn tựa hồ có chút mỏi mệt.
“Vô Cực, ta đánh thức ngươi sao?”
Hắn lắc đầu, nghiêng người cố hết sức ngồi lên, “Ngươi cả đêm không về, ta lo lắng.”
“Thật có lỗi. . . . . . Trở ngại trong *** hơi nhiều, ta vội vàng đến giờ. Muốn tiếp tục ngủ không?”
“Vậy còn ngươi?”
” Ta trở về xem ngươi, đợi lát nữa lại đi ra cửa hiệu một chuyến.”
“Phải không. . . . . .” Hắn có chút thất vọng.
” Vô Cực, cửa hàng mới vừa khai trương khó tránh khỏi sẽ có chút chuyện phải vội vàng, qua lần này ta sẽ đền bù cho ngươi.”
” Ân, ngươi lo chuyện của ngươi, đừng lo ta, có tiểu ách chiếu cố.”
” Vô Cực, ta sẽ tận lực xử lý xong việc.”
” Không sao, ta chờ ngươi.”
Giang Phong hôn hắn một cái, sờ bụng hắn, “Có khó chịu không?”
Hắn lắc đầu, “. . . . . . Không, nó thỉnh thoảng sẽ đá ta vài cái ──” Tức khắc hắn không có âm thanh, nhíu chặt mi.
“Vô Cực, xảy ra chuyện gì?”
Bạt Thác Vô Cực cười khổ, “Cục cưng vừa mới động, . . . . . Đang vươn vai thì phải.”
” Rất đau sao?” Giang Phong lo lắng vuốt mi tâm hắn, giúp hắn thư hoãn.
“Hoàn hảo. . . . . . Đau!” Hắn lại hô thành tiếng.
“Lại động ?”
“Ân.”
Nhìn bộ dáng hắn thống khổ, đổi lại Giang Phong bắt đầu nhíu mày, “Muốn xem đại phu không?”
” Vô nhược nói cục cưng thích động là chuyện tốt, ta nhẫn nhẫn là tốt rồi, đừng gọi đại phu.”
Giang Phong loan hạ thắt lưng, đem lỗ tai dán tại bụng hắn, nhắm mắt nghe, từ sau khi bụng lớn lên Giang Phong rất thích ghé vào bụng hắn nghe đứa nhỏ, bùm bùm, thực sự cảm nhận được nhịp sống của một sinh mệnh.
” Đứa nhỏ thực khỏe mạnh, mỗi một nhịp thật sự hữu lực.”
Ở trong phòng trong chốc lát, Giang Phong lại vội vàng rời đi.
Bụng hắn rất lớn, không thể đi đâu được, cho dù muốn đi theo Giang Phong cũng không có biện pháp.
Ăn xong đồ ăn sáng, hắn đĩnh bụng ở trong viện nhàn hạ, đột nhiên nhớ tới nhiều ngày không ra hoa viên tưới nước, mùa xuân tới rồi, trước đó vài ngày hạt giống gieo xuống cũng nhất nhất nẩy mầm, một mảnh vườn hoa trơ trụi trước kia giờ đã tươi tốt um tùm.
Tưới nước xong muốn khom người nhổ cỏ lại phát hiện tứ chi không có biện pháp hoạt động.
Hắn nhìn chăm chú hoa viên rồi sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Ở trong viện đi vài vòng, phát hiện không có Giang Phong bên cạnh thời gian có phần gian nan.
Giang Phong đã quen vừa đỡ hắn, vừa lên tiếng nhắc hắn chú ý mặt đất gồ ghề, Giang Phong thích bồi ở bên người hắn, cho dù hai người dắt tay nhau không nói lời nào, hắn vẫn cho rằng thời gian qua thật sự mau.
Giang Phong. . . . . . Giang Phong. . . . . . Hắn ở trong lòng không ngừng gọi.
Cuối cùng hắn đi đến xích đu cách đây không lâu Giang Phong tự mình làm cho hắn, nhớ lần đầu tiên ngồi lên hắn thực hưng phấn, Giang Phong ở phía sau giúp hắn đẩy, lo lắng hắn đang mang thai, Giang Phong không dám đưa cao, chỉ hơi hơi lay động dây đu.
Ngồi trên xích đu, đầu ngón tay sờ lên dây thừng hai bên, không hề động, chỉ lẳng lặng ngồi lên thôi.
Giang Phong bất quá mới xuất môn một canh giờ, hắn cũng đã nhớ như vậy.
Đến chính ngọ, tiểu ách đem bát bổ thang cho hắn uống, hắn lắc đầu không muốn nhưng cuối cùng vẫn như cũ đánh không lại cố chấp của tiểu ách, đành phải uống hết.
Buổi chiều thật sự buồn đến hốt hoảng, tiểu ách đang dọn dẹp gian phòng, hắn xắn tay áo lên định đến hỗ trợ, tiểu ách sợ tới mức liên tục phất tay, không ngừng chỉ bụng hắn không chịu để cho hắn giúp.
Tiểu ách cố chấp không giống người thường, Bạt Thác Vô Cực nói hết lời, nàng cứ nhất định không chịu để hắn giúp đỡ.
“Vậy. . . . . . Ngươi theo giúp ta đánh cờ, có thể chứ?” Hắn đầu hàng.
Tiểu ách nghi hoặc nháy mắt mấy cái, so đo suy tính.
” Đúng, ta có chút buồn chán, ngươi theo ta đánh cờ được không?”
Nàng chần chờ trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu.
Hai người ngồi ở đại sảnh, hí hoáy với đám quân cờ một lúc mới bắt đầu đánh.
Tiểu ách mặc dù sinh ra trong gia đình nghèo khổ nhưng kì nghệ của nàng lại tuyệt không thua người, Bạt Thác Vô Cực cùng nàng chơi vài ván đã bại liên tiếp.
Có tiểu ách làm bạn, ngày rất nhanh liền đi qua, đảo mắt ngày lại tối.
Tiểu ách đột nhiên nhớ tới đã quên nấu cơm, giành lấy việc thu dọn quân cờ xong luôn mãi hướng Bạt Thác Vô Cực cúi đầu giải thích, hoang mang rối loạn chạy về phòng bếp.