Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 264: Chương 264: Cao trào - Huyết nhiên đại trận




Trên đài cao, sáu người Nguyên Anh viên mãn dẫn đội của sáu thế lực có đệ tử vừa bị đệ tử Cực Pháp Học Viện quét sạch mặt mày vô cùng khó coi, ba mươi người vây đánh mười người lại bị người ta chỉ dùng ba giây quét sạch chẳng khác nào nói những người dạy dỗ đệ tử như bọn họ là vô năng, quá mất mặt.

Một người trong sáu người hậm hực nói:

-Cái này không tính là gian lận sao? Tên tiểu tử Dương Huyền kia rõ ràng lại đi bố trí trận pháp trước khi Hồng Lưu tiền bối tuyên bố bắt đầu.

Nghe vậy một người Nguyên Anh viên mãn khác không thuộc sáu người châm chọc:

-Tuyên huynh nói lời ấy là sai rồi, không phải Hồng Lưu tiền bối đã nói “có thể dùng bất kì thủ đoạn nào” sao, cho nên việc Dương Huyền làm không hề sai, ngược lại như thế mới mang phong phạm của tu sĩ, có trách chỉ trách người nào không nhìn ra mà thôi.

-Hừ.

Người được gọi Tuyên huynh bị châm chọc chỉ biết hừ lạnh nuốt xuống cục tức, trên thực tế “Tuyên huynh” chỉ nói để gỡ lại chút thể diện với ý tứ Dương Huyền quá gian xảo sớm bố trí thủ đoạn mới khiến đệ tử của hắn tan tác dễ dàng, chứ hắn sao dám bắt bẻ Hồng Lưu lão tổ, Hồng Lưu lão tổ không lên tiếng đã nói việc này hợp quy.

Nếu đây là Thiên Minh Quốc có lẽ sẽ có người cho “Tuyên huynh” mặt mũi, đáng tiếc người ngồi ở đây đâu có ai thua “Tuyên huynh”, không một ai thèm nể mặt chút nào, năm người còn lại cùng hội cùng thuyền với “Tuyên huynh” cũng chỉ biết cười gượng gạo không đứng ra nói đỡ cho “Tuyên huynh”.

Có điều bọn họ nói không sai, Dương Huyền không phải phất tay liền bố trí được ba cái tam phẩm trận pháp mà Dương Huyền đã bắt đầu bố trí trận pháp từ lúc Hồng Lưu lão tổ nói tới hai từ “hỗn chiến”, tính ra Dương Huyền dùng ba phút để hoàn thành bẫy rập.

Chẳng qua trận pháp ghi hình không ghi lại được quá trình Dương Huyền bố trận nên trong thời gian ngắn ít ai nghĩ tới Dương Huyền đã bố trí trận pháp từ trước, phần lớn mọi người đều tin vào kết quả ghi hình trận pháp truyền lại - Dương Huyền trong nháy mắt đã dựng được ba cái tam phẩm trận pháp.

Từ đó người bên ngoài liên tục trầm trồ khen ngợi, còn đám đệ tử bên trong vô cùng kiêng kỵ Dương Huyền, dựa theo đà này cho Dương Huyền thêm một chút thời gian không phải hắn sẽ bày ra vô số trận pháp khắp đấu trường sao? Đến lúc đó bốn người Nguyên Anh kì bên kia cũng khó mà ăn nổi Dương Huyền.

Tại sao họ lại dễ dàng tin như vậy?

Đây không phải họ ngu mà là lí trí dẫn họ tới kết luận này, theo lí mà nói trận pháp của Dương Huyền chỉ ở mức tam phẩm trận pháp, còn trận pháp ghi hình đã đạt tới ngũ phẩm trận pháp, tam phẩm trận pháp làm sao qua mặt được ngũ phẩm trận pháp đâu.

Không nhìn thấy nghĩa là Dương Huyền tiện tay đã có thể bố trí tam phẩm trận pháp rồi.

Bất quá người ta không biết trận pháp của Dương Huyền bày ra đã gần đạt tới đẳng cấp “thiên nhiên trận pháp”, xét về thủ đoạn bố trận Dương Huyền còn cao minh hơn người bố trí ra ghi hình trận pháp một bậc nên ghi hình trận pháp mới không ghi lại được quá trình Dương Huyền bố trận.

…………………

Hiện tại trên đấu trường còn lại chưa tới một trăm hai mươi người, ba giây trước khắp đấu trường là tràng cảnh đấu pháp nhiệt tình thì ba giây sau tất cả đã dừng lại kiêng kỵ nhìn về phía mười người Cực Pháp Học Viện, kể cả bốn người đệ tử Nguyên Anh kì cũng thay đổi cái nhìn tập trung vào Dương Huyền, họ đã xác định tám chín phần mười Dương Huyền là tứ phẩm trận pháp đại sư.

Tứ phẩm trận pháp đại sư đủ tư cách cùng bọn họ đứng một chỗ, bất quá chỉ là có tư cách đứng cùng thôi chứ Dương Huyền chưa đủ khả năng gây khó dễ cho bọn họ, tứ phẩm trận pháp có uy lực sánh ngang với Nguyên Anh kì nhưng đâu có ai ngu đứng im cho Dương Huyền bố trí tứ phẩm trận pháp.

Họ không thấy Dương Huyền bố trí ba cái trận pháp kia không có nghĩa họ sẽ tin Dương Huyền trong nháy mắt bố trí được ba cái tam phẩm trận pháp, so với người khác bốn người họ có rất nhiều kiến thức, trừ phi Dương Huyền là ngũ phẩm trận pháp đại sư mới có thể làm được như vậy.

Có điều Dương Huyền là ngũ phẩm trận pháp đại sư sao? Không có khả năng, cho nên họ không cần lo lắng, một khi đấu loại trực tiếp một đấu một mà gặp phải một trong bốn người bọn họ Dương Huyền chắc chắn phải thua, thua trong nháy mắt.

Bên phía mười người Cực Pháp Học Viện, sau khi đánh tan ba mươi người vây công, Dương Huyền không dừng lại bố trí trận pháp mà cùng chín người khác thừa thắng xông lên tiến đánh những đoàn nhỏ lẻ gần mình nhất, hắn muốn tranh thủ hiệu quả chấn nhiếp từ ba cái trận pháp kia loại được càng nhiều người càng tốt.

-Oanh… oanh…. Oanh….

Dưới sự tấn công như vũ bão cộng thêm tác dụng chấn nhiếp toàn trường từ việc đánh bại ba mươi người, trong mười giây tiếp theo đội ngũ Cực Pháp Học Viện được Dương Huyền dẫn dắt dễ dàng loại thêm hai mươi người mới dừng lại thế công lui về một góc, lúc này tình hình trên đấu trường có chút xảo diệu.

Từ hai mươi mấy phương thế lực bây giờ chỉ còn lại năm phương thế lực, chia thành đội ngũ Cực Pháp Học Viện, đội ngũ bốn người Nguyên Anh kì, và ba đội ngũ gom từ tám mươi sáu người còn lại, đặc biệt là ba đội ngũ cuối cùng đều có mấy người tam phẩm trận pháp sư tọa trấn.

Cứ việc tam phẩm trận pháp sư không bằng Dương Huyền tứ phẩm trận pháp đại sư bọn họ vẫn có lợi thế nhiều người hơn, dựa vào nhiều người phối hợp bên họ cũng có trận pháp sư còn không đến mức ăn thiệt thòi từ trận pháp của Dương Huyền, cao trào vòng so tài đầu tiên đã đến rồi.

Một đệ tử Kết Đan viên mãn là đầu lĩnh của Đại Tiên Quốc tên gọi Nghiêm Kình Luân nhìn chằm chằm Dương Huyền nói ra:

-Các vị, ta là Nghiêm Kình Luân của Đại Tiên Quốc, ta biết người này, hắn từng là thiên tài trận pháp của Đại Tiên Quốc chúng ta. Chuyện cũ ta không nói nhiều nhưng bây giờ rất có khả năng hắn đã có thể bố trí được tứ phẩm trận pháp trung cấp, ta đề nghị mọi người mau chóng đồng loạt ra tay hạ hắn trước, nếu để hắn hoàn thành trận pháp chúng ta đông người hơn cũng khó giải quyết.

Nghe vậy rất nhiều người hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ đã đoán Dương Huyền là tứ phẩm trận pháp đại sư nhưng không ngờ tới Dương Huyền còn ghê gớm hơn dự đoán của họ, người ta không phải tứ phẩm trận pháp đại sư sơ cấp mà là trung cấp rồi, một khi người ta bố trí thành công trận pháp đúng thật bọn họ khó lòng công phá được.

Thế là tám mươi ba người kia không chần chờ chút nào nhao nhao đồng ý:

-Được, đội ngũ chúng ta nghe theo Nghiêm huynh, trước xử lí Cực Pháp Học Viện rồi lại nói.

-Ta cũng đồng ý, đám người này quá mức gian trá, ngẫm lại có lẽ không phải hắn phất tay tạo trận mà là đã bố trí từ trước khi vòng so tài bắt đầu, người như vậy không xứng được ở lại.

-Vậy cùng lên, sau đó lại tính.

Sau đó… tám mươi tư người cùng nhau lao lên diệt trừ Cực Pháp Học Viện, đội ngũ Cực Pháp Học Viện một lần nữa đối mặt với nguy cơ bị vây công, mà lần này còn khó chơi hơn lần trước, trong tám mươi tư người có gần một nửa là Kết Đan viên mãn.

Khí thế như hồng, khó có thể đỡ, người bên ngoài thậm chí cả mấy vị trên đài đều không nghĩ Cực Pháp Học Viện có thể chống đỡ được, tất cả đều cho rằng mười người Cực Pháp Học Viện bị loại bỏ chắc chắn rồi, đáng tiếc cho Dương Huyền a.

Hai lần bị vây công khiến Lâm Phong hơi trầm xuống, dường như bọn hắn bị dính vào bẫy của Hồng Lưu lão tổ rồi.

Ngẫm lại từ lúc bước vào đấu trường Lâm Phong đã cảm giác không đúng, Hồng Lưu lão tổ nói đây là hỗn chiến nhưng ý tứ lại hướng người ta tới đoàn chiến, cộng thêm vị trí được sắp xếp ban đầu rất thuận lợi cho việc bị vây công mới dẫn tới việc bị ba mươi người vây công.

Mà đối mặt với kiểu vây công đó nếu không bại lộ thực lực chỉ có thể lợi dụng trận pháp của Dương Huyền mới chống lại được, sau đó liền như hiện tại, trở thành tâm điểm của sự chú ý bị toàn thể vây công, tất cả đều diễn ra theo đúng kế hoạch của Hồng Lưu lão tổ.

Mục đích không cần nói cũng biết, Hồng Lưu lão tổ muốn giữ chân mấy người Lâm Phong lại Hồng Lưu Quốc để tiện kiểm soát, cách dễ dàng nhất để giữ chân đó là không cho bọn họ lọt vào top mười, chỉ cần kiếm cớ cho cả đám vây công loại sạch sẽ người Cực Pháp Học Viện là được.

Hoặc trong lúc hỗn loạn có người giết chết mấy người Lâm Phong tự nhiên Hồng Lưu lão tổ cũng sẽ thu được bí mật trên người Lâm Phong, thủ đoạn này, rất hay.

Hiểu ra điều này Lâm Phong thầm than Hồng Lưu lão tổ đủ cẩn thận, hy vọng Dương Huyền có cách phá giải cục diện, nếu không Lâm Phong đành phải giả vờ thiêu đốt tinh huyết gắng gượng lọt vào top ba mươi hai, ngoài ra còn phải để nhị nữ ở lại Hồng Lưu Quốc một thời gian, hắn rất không muốn chuyện này xảy ra.

Nhìn thấy cả đám hùng hổ hướng tới Dương Huyền liền cười lạnh, muốn lấy đông hiếp ít sao, được, Dương Huyền hắn không phải loại người ăn chay, mấy chục năm sống trong Hắc Ma Quật không phải bỏ không, so về ác độc hắn hơn xa những người này.

Đồng thời Dương Huyền biết suy nghĩ của Lâm Phong là gì, so với Hồng Lưu lão tổ thì Dương Huyền nghiêng về phía Lâm Phong hơn, Lâm Phong chết hắn cũng chết, cho nên hắn nhất định sẽ trợ giúp Lâm Phong rời đi Hồng Lưu Quốc cho bằng được.

Dương Huyền hét lớn:

-Mọi người, tế ra pháp bảo tự bạo cùng linh thạch, càng nhiều càng tốt, ta cần chút thời gian chuẩn bị đại trận. Không cần đau lòng, đi vào top ba mươi hai chúng ta sẽ thu về nhiều hơn.

Được Dương Huyền phân phó, chín người phía sau không chút đau lòng ném ra gần trăm món pháp bảo tự bạo và một đống gần mười vạn hạ phẩm linh thạch, trong đám pháp bảo tự bạo có không ít trung phẩm, thượng phẩm pháp bảo, thậm chí còn xuất hiện lác đác mấy món cực phẩm pháp bảo.

-Ầm, ầm, ầm, bang….

Trăm món pháp bảo cùng một chỗ tự bạo uy lực không nhỏ, lại thêm Dương Huyền ném ra mấy cái trận bàn kì lạ tự bạo, mấy cái trận bàn kia sau khi tự bạo lại có tác dụng cuốn theo uy lực của trăm món pháp bảo tự bạo hình thành một cái cuồng phong trận pháp đặc thù.

-Giết.

-Oanh, oanh, oanh, rầm, rầm, rầm.

Một bên là pháp bảo tự bạo tạo thành trận pháp, một bên là vô số quang mang pháp thuật của tám mươi tư người đánh vào cuồng phong trận pháp, trong lúc nhất thời tám mươi tư người kia lại không cách nào phá vỡ được cuồng phong trận pháp, khó có thể tin.

-Tiếp tục công kích, ta không tin trận pháp này kéo dài quá lâu.

-Đúng, càng như vậy chúng ta càng phải loại bỏ Cực Pháp Học Viện, nếu không top ba mươi hai căn bản không có chỗ cho mấy người chúng ta.

Mấy người trận pháp sư bên phía đội ngũ tám mươi tư người quát lớn chỉ đạo:

-Trận pháp này mạnh nhưng không phải hoàn mỹ, mọi người theo chúng ta công kích, cao lắm một phút nữa trận này sẽ bị phá.

-Được, mọi người nghe theo Kiều đạo hữu phân phó phá trận.

Trên đài cao, một vị Hóa Thần trưởng lão tên Lương Minh Hiệp mở miệng nói:

-Có ý tứ, không ngờ tiểu tử Dương Huyền không những khắc được Bạo Thiên Trận Bàn mà còn biết về Huyết Nhiên Đại Trận, phối hợp hai trận pháp này làm một xử lí tám mươi tư người kia dễ dàng.

Ở bên cạnh một vị Hóa Thần khác hỏi:

-Bạo Thiên Trận Bàn và Huyết Nhiên Đại Trận rất bá đạo sao?

Lương Minh Hiệp đầy thâm ý giải thích:

-Bạo Thiên Trận Bàn không bá đạo, cũng không quá mạnh mẽ, tác dụng của nó chỉ có một chữ “nhanh“. Một khi Bạo Thiên Trận Bàn được ném ra sẽ ngay lập tức gom toàn bộ lực lượng tự bạo gần đó tạo thành phong bạo trận pháp, phong bạo trận pháp vừa có tác dụng không để người bên trong chịu ảnh hưởng từ lực lượng tự bạo mà còn có thể bảo vệ người bên trong khỏi công kích bên ngoài. Và Bạo Thiên Trận Bàn rất khó khắc, ngay cả ta cũng chỉ khắc được tứ phẩm Bạo Thiên Trận.

-Còn về bá đạo phải nói tới Huyết Nhiên Đại Trận, nó là một loại trận pháp rất tàn độc, lấy máu tế trận, trận khai người chết, địch không chết liền là ta chết, mà địch chết ta cũng khó sống, vì chỉ cần giết nhiều một người trận pháp sẽ mạnh hơn một phần, theo đó càng khó kiểm soát hơn.

-Nếu đây là chân chính Huyết Nhiên Đại Trận thì trong số tám mươi tư đệ tử vây công kia sẽ không có ai sống sót, thậm chí mười người bên Cực Pháp Học Viện cũng chết sạch, sau đó cần chúng ta ra tay trấn áp Huyết Nhiên Đại Trận nếu không đại trận sẽ lan tới cả bốn đệ tử Nguyên Anh kì.

-Bất quá Dương Huyền chưa nắm rõ phương pháp chính thống của Huyết Nhiên Đại Trận, hoặc giả hắn biết chẳng qua không muốn lạm sát, cho nên hắn chỉ dùng một phần máu huyết tế trận, phần còn lại hắn dùng linh thạch bù vào, dù thế đoán chừng cũng phải có hai mươi người tử vong.

Lương Minh Hiệp không có ý che giấu giọng nói nên toàn bộ người trên đài đều nghe được rõ ràng, họ không nghĩ Lương Minh Hiệp nói quá, người ta là ngũ phẩm trận pháp đại sư, thủ tịch trưởng lão của Hồng Trận Đường ở Hồng Lưu Điện a.

Cho nên trong mắt Hóa Thần kì lúc này Dương Huyền đã được đánh giá rất cao, ra tay chưa đến mức tuyệt tình nhưng độ ngoan độc vượt xa đệ tử thông thường, trong đầu họ nảy lên ý định trong lúc tu vi Dương Huyền còn thấp phải giữ lại Dương Huyền ở Hồng Lưu Quốc bồi dưỡng, không thể để Dương Huyền chạy tới Ngũ Đại Đế Quốc được.

Chỉ có Nghiêm Xuyên, người dẫn đội của Đại Tiên Quốc sắc mặt đen như đáy nồi, Dương Huyền vốn dĩ là người của bọn họ, bởi vì có chuyện nên Dương Huyền mới phản bội Đại Tiên Quốc, chẳng may Dương Huyền được bồi dưỡng thành tài quay về báo thù làm sao bây giờ, chuyện này… phải mau chóng trở về báo cho quốc chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.