Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 46: Chương 46: Đối mặt - Bí mật được giải khai




Nhìn thấy dị tượng của Tu Nghệ Cầu, Lâm Phong không biết điều này có ý nghĩa gì nhưng chắc chắn đã đến lúc mà kẻ đứng sau thế giới này nên ra mặt rồi, tất cả đã kết thúc nếu không có ai xuất hiện mới là lạ.

Lâm Phong rất bình tĩnh tiến tới vị trí trung tâm của dị tượng này, trùng hợp thay đó lại là khu vực Ám Lâm tại Cực Hưng thành, cũng là nơi mà Lâm Phong bị cuốn vào không gian phong ấn kia.

Trên đường tới đây, Lâm Phong thấy thế giới này đã không còn một chút sức sống nào, không còn một bóng người, từng ngọn cây cọng cỏ đều úa tàn, dường như chỉ một cơn gió thoảng qua thì cũng làm cho chúng nó tan thành mây khói, thế nhưng thậm chí là một cơn gió cũng không tồn tại trong thế giới này.

Bất quá Lâm Phong không quan tâm chút nào vẫn hờ hững bước đi, hắn đi tới đâu đại địa sụp đổ tới đó, đất đá cũng chỉ cần chạm nhẹ liền hóa thành hư vô, hắn... đã không còn đường lui, hắn... chỉ có thể tiến lên đối mặt với sự thật.

Khi tới nơi, Lâm Phong thấy trước mắt hắn là một khối đá đang lơ lửng, nói là đá nhưng lại cho Lâm Phong cảm giác không phải đá, bởi vì rõ ràng nó có sự sống, hay chính xác hơn là lại có nhịp đập của một trái tim, mặc dù nhịp đập này vô cùng yếu ớt thế nhưng Lâm Phong vẫn cảm nhận được.

Đột nhiên trong hư không xuất hiện vô số hắc khí, chúng hợp thành một khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ vô cùng quỷ dị, gương mặt này nhìn chằm chằm vào Lâm Phong với vẻ cực kỳ oán giận:

-Ta không biết kẻ nào sai ngươi tới phá vỡ kế hoạch của ta, thế nhưng ngươi cũng chỉ là kẻ bị lợi dụng mà thôi, qua ngày hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.

Lâm Phong cũng đã đoán được rằng hắn bị lợi dụng rồi, lúc trước khi hắn có suy đoán về thế giới này thì hắn vô cùng mơ hồ, không biết ký ức tại địa cầu có phải thật hay không, nếu hắn quả thực trong lúc nghiên cứu dẫn nổ lò phản ứng hạt nhân thì làm sao có thể xuất hiện tại đây, bởi vì đáng nhẽ ra cả linh hồn lẫn thân thể hắn đều chết rồi.

Còn nếu không phải thì ký ức của hắn tại địa cầu cũng là bị người khác nhồi nhét cho hắn, mục đích là để hắn đến phá hoại thế giới này. Thế nhưng bây giờ đã gặp được tên thao túng thế giới này rồi, hắn muốn biết một đáp án chính xác. Lâm Phong có vô vàn câu hỏi muốn hỏi thế nhưng lại sợ tên kia không trả lời hắn, suy nghĩ một chút, Lâm Phong mặt không biểu tình lên tiếng:

-Ngươi chắc hẳn là kẻ tạo ra thế giới này, cũng là kẻ bị phong ấn trong thạch bia kia hả?

Gương mặt kia không ngờ rằng Lâm Phong lại có thể đoán được nhiều như vậy, nhưng vẫn có phần sai lệch một chút, thậm chí nó còn khá bất ngờ khi Lâm Phong lọt vào được không gian phong ấn đấy. Không biết có phải do muốn câu giờ đợi huyết tế hoàn thành hay không mà hắn cũng trả lời lại:

-Ngươi chỉ đúng một nửa mà thôi, người bị phong ấn không phải là ta, ta chỉ là tôi tớ của ngài mà thôi. Ngài là một tồn tại vô cùng vĩ đại, mặc dù ngươi phá vỡ kế hoạch của ta khiến kế hoạch không được hoàn mỹ, thế nhưng ta là một người ái tài, ta cảm nhận được ngươi không sai, nếu ngươi muốn gia nhập làm thuộc hạ của ta thì ta sẽ để cho ngươi sống sót.

Lâm Phong nghe vậy cũng không để ý lắm đến chuyện sống sót hay không, nếu tên này có khả năng giết mình thì đã giết rồi, hắn nói nhiều như vậy chắc hẳn chờ đợi màn sương mù kia bị hấp thu hết, đồng thời còn viên đá kia không biết là vật gì nữa. Hắn muốn moi thêm một chút thông tin nên cũng giả vờ muốn gia nhập làm thuộc hạ của gương mặt kia:

-Vậy ngươi nói cho ta một chút về chủ nhân của ngươi và thế giới này là cái gì, ta sẽ cân nhắc.

Khuôn mặt kia cười cười, trong mắt hắn Lâm Phong đã là một người chết, tuy nhiên để đề phòng bất trắc thì hắn không ngại lôi thôi dài dòng với Lâm Phong để chờ đợi phong ấn tan biến.

-Chủ nhân của ta là Vương của Ma giới, ngươi không biết Ma giới là tồn tại cỡ nào đâu, đó là một phiến thế giới cường giả vi tôn, một kẻ như ngươi chỉ cần kẻ yếu nhất của Ma giới cũng có thể một tát đập chết, bất quá sự thông minh của ngươi là một điều đáng để cân nhắc. Đáng tiếc là trong một trận đại chiến thì Vương đã bị phong ấn, nhưng kẻ thù của ngài cũng bị giết chết. Ta là một trong thất đại ma tướng, Oán tướng, trong trận chiến đó ta cũng bị đánh giết nhưng lại không chết, thân thể của ta bị đánh tan vào tinh cầu này, linh hồn của ta lại vỡ thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh linh hồn này sau vô số năm liền dung nhập vào tất cả mọi người tại tinh cầu này, dựa vào chiến tranh để gợi lên nỗi oán hận của bọn chúng, từ đó ta có thể khôi phục, hắc hắc.

Nghe Oán tướng giải thích Lâm Phong nhận ra hắn đoán gần đúng rồi, nhưng sự thật lại tàn khốc hơn rất nhiều, rốt cục thì thế giới này là thật, cũng không phải do công nghệ nào tạo ra, mà là do một tên gọi là Ma tướng thao túng.

Hắn đã giết hàng trăm triệu người tại tinh cầu này, đó có thể là sự giải thoát cho họ nhưng đối với Lâm Phong đây là một tội ác không hơn không kém, tội ác này sẽ đeo bám hắn, dày vò hắn, trừ phi hắn có thể làm những người ở đây sống lại.

Rốt cuộc Ma tướng, Ma Vương là tồn tại kinh khủng như thế nào mới có thể nắm giữ vận mạng của cả một tinh cầu, liệu hắn có thể leo lên tới đỉnh cao như vậy hay không, hơn nữa giờ phút này hắn cũng không thể sống sót, hắn biết một khi phong ấn được khai mở hắn sẽ là kẻ chết đầu tiên. Lâm Phong đưa ra một ánh mắt thất lạc, hắn nhớ tới Thanh Ngọc:

-Nếu làm thuộc hạ của ngươi thì ta có thể hồi sinh người chết được hay không.

Khuôn mặt kia vui vẻ, cá đã cắn câu rồi:

-Chuyện nhỏ, đừng nói hồi sinh người chết, Vương còn có thể ban cho các ngươi sự sống vĩnh hằng nữa kìa.

-Được, vậy ngươi cho ta biết ta cần phải làm gì. Lâm Phong ra vẻ quyết đoán.

-Ngươi tiến lại viên đá kia, nhỏ máu lên nó khiến nó tăng tốc hấp thu đám sương mù kia là được rồi, coi như là công lao đầu tiên của ngươi gia nhập vào Ma giới.

Tên ma tướng này biết Hỗn Độn Chi Tâm không có khả năng nhận chủ chỉ bằng một giọt máu huyết, nếu Lâm Phong làm như vậy thì Lâm Phong sẽ bị hấp thu thành một phần của Hỗn Độn Chi Tâm luôn, từ đó sẽ chẳng còn ai ngăn cản kế hoạch của hắn nữa, chỉ cần chờ đợi thời điểm phong ấn được giải khai là xong rồi.

Lâm Phong suy đoán viên đá kia có tác dụng phong ấn ma vương, hắn không biết nếu lấy nó đi thì ma vương có thoát khốn hay không, thế nhưng nếu không làm thì hắn cũng chết, hắn chỉ có một con đường đó là tiến lên mà thôi.

Thế là Lâm Phong đưa ra một ý định điên cuồng, hắn tiến tới viên đá, trước sau gì cũng chết vậy trước khi chết hắn sẽ phá hủy viên đá này luôn, còn mọi việc tới đâu thì tới, cùng lắm là hắn cùng chết với Thanh Ngọc, chỉ đáng tiếc một điều đó là hắn… muốn sống cùng nàng chứ không phải chỉ chết cùng nàng.

Đi tới bên cạnh viên đá, Lâm Phong đưa tay chạm vào viên đá, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng giống như hỗn độn song thạch thai trong đan điền của hắn từ viên đá này, thậm chí còn thoải mái hơn rất nhiều. Lâm Phong liền hiểu viên đá này không chỉ có tác dụng giải trừ phong ấn mà tên kia còn muốn cho ma vương hoặc chính hắn khôi phục lại thực lực.

Không chần chờ nữa, Lâm Phong không biết tên kia có khả năng ngăn cản hắn hay không nên truyền ngay chân khí chí dương từ mắt phải, hắn không cần chân khí âm dương hòa hợp mà cần chân khí chí dương mang sức phá hoại lớn, đồng thời tiện tay ném luôn số boom còn lại vào viên đá luôn. Tên ma tướng hét lên:

-A, không thể nào, Nhật Phá chi đồng, theo truyền thuyết kẻ sinh ra có Nhật Phá chi đồng không thể tu luyện cơ mà, một khi tu luyện sẽ bị dương hỏa phần thể mà chết, thế quái nào bây giờ lại xuất hiện ở đây. Không đúng, hắn muốn phá hủy Hỗn Độn chi Tâm. Tiểu tử mau ngừng tay, có gì từ từ bàn bạc a, ngươi không dừng tay ngươi sẽ chết đó, luân hồi không hoàn thiện ngươi không luân hồi được đâu, mau dừng tay.

Oán tướng căn bản không thể ra tay được với Lâm Phong, đây chỉ là hình ảnh do hắn huyễn hóa ra mà thôi, thực lực của hắn hiện tại so với chân khí của Lâm phong còn kém xa, chỉ nhìn vào việc Lâm Phong có thể phá hỏng kế hoạch của hắn liền biết rồi.

Đối với lời gào thét của Oán tướng Lâm Phong giống như không nghe không thấy, hắn cũng không biết luân hồi là cái gì, vẫn tiếp tục vận chuyển tu vi truyền toàn bộ chân khí vào viên đá kia, tu vi của hắn từ võ giả tầng 1 dần thụt lùi lại tôi thể tầng 10, tầng 9…. Rồi trở lại thành người bình thường. Lâm Phong cười thảm:

-Xin lỗi em, Thanh Ngọc, có lẽ anh không thể sống cùng em được rồi, nếu có kiếp sau anh sẽ lại tìm kiếm em, anh sẽ không để em cô đơn nữa, còn bây giờ anh sẽ chết cùng em.

Một tiếng răng rắc truyền ra, hỗn độn chi tâm tan vỡ, từng làn khí mang theo sự ảo diệu không thể tả được chui vào cơ thể Lâm Phong, sau đó một tiếng nổ kinh thiên vang lên, một nửa tinh cầu bị phá tan thành tro bụi, làn sương mù bị khuấy động nhưng vẫn tồn tại tuy nhiên lại có một khoảnh khắc nó xuất hiện những lỗ thủng.

Tại trong tinh không xa xôi...

-Ta cảm nhận được sự hiện diện của hỗn độn chi tâm nhưng rất nhanh thì biến mất.

-Không biết hỗn độn chi tâm đã nhận chủ hay lại tiêu tán trong thiên địa a.

-Chỉ một thế mà liền xuất hiện hỗn độn chi tâm cùng Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, loạn thế sắp tới rồi a.

Một tên đội đế quan lẩm bẩm:

-Hỗn độn chi tâm xuất hiện, thế thứ 2 chấm dứt, đây chỉ là sự trùng hợp hay có người nhúng tay vào. Mặc kệ, đã gần tới lúc thu hoạch rồi.

Nói rồi hắn bắt quyết.

-Tam sinh tam thế, luân hồi chi thuật, khởi tạo luân hồi, đệ tam thế khai, nhật nguyệt âm dương.... Hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.