Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã được một năm tính từ ngày đầu tiên Lâm Phong đặt chân vào Hỏa Hoa Thôn, và là bốn tháng sau khi đoàn người Hỏa Hoa Thôn trở về từ Đại Hỏa Thành.
Hôm nay, không khí tại Hỏa Hoa Thôn cực kì náo nhiệt, khung cảnh cực kì tráng lệ, đèn hoa giăng đầy đường, người người khoác lên mình những bộ y phục đẹp nhất để tham dự vào một bữa tiệc được còn hoành tráng hơn tiệc thu hoạch Hỏa Linh Hoa rất nhiều.
Bởi vì việc bày trí toàn bộ bữa tiệc từ trang trí đến phục vụ đồ ăn đều do một tay Lâm Phong đảm nhiệm.
Mà Lâm Phong là ai?
Hắn là người từng trải qua một kiếp sống ở địa cầu với thân phận một nhà khoa học đỉnh cấp, chỉ cần hắn áp dụng một chút khoa học kĩ thuật thì việc tổ chức một bữa tiệc long trọng không phải chuyện gì khó, Lâm Phong đã khiến đèn điện lần đầu tiên xuất hiện ở Hỏa Hoa Thôn.
Không, phải nói là lần đầu tiên xuất hiện ở thế giới này, tuy mớ đèn điện lấp lánh Lâm Phong chế tạo bằng những tài liệu cơ bản chỉ sử dụng được trong thời gian ngắn nhưng cái đẹp chỉ cần một lúc thôi đã đủ khiến người khác say mê rồi.
Và đương nhiên bữa tiệc này không phải để kỉ niệm một năm ngày Lâm Phong trở thành thành viên thôn mà là buổi hôn lễ song song giữa Triệu Minh với Lăng Ngưng Nhi, giữa Lâm Phong với Vũ Ngưng, bốn người đã quyết định tổ chức hôn lễ vào cùng một ngày.
Khi những giọt nắng cuối cùng vụt tắt báo hiệu giờ cử hành hôn lễ đã đến, từng ánh đèn rực rỡ được mở lên sáng bừng cả thôn, mà nơi đẹp đẽ nhất chính là khoảng sân rộng chính giữa thôn với một cái sân khấu đã được che lại bởi một tấm màn trắng tinh khiết.
Đúng lúc này, tấm màn trắng được kéo sang hai bên để lộ ra mấy người Tiêu Chấn, Trương Liêu và cha mẹ hai bên của Triệu Minh, Lăng Ngưng Nhi đang ngồi trên sân khấu, trong đó hai người Tiêu Chấn, Trương Liêu thay mặt cho đấng sinh thành bên phía Lâm Phong, Vũ Ngưng.
Đồng thời Tiêu Chấn còn đóng vai trò là người chủ trì buổi hôn lễ này, lão đứng dậy dõng dạc nói:
-Giờ lành đã tới, cho mời tân lang tân nương tiến ra.
Nghe theo hiệu lệnh từ Tiêu Chấn, bốn người Lâm Phong chia thành hai cặp bước ra từ hai bên cánh gà của sân khấu, cả bốn người đều mặc những bộ lễ phục màu trắng chứ không phải màu đỏ như bình thường, nhưng sự thay đổi mới lạ đó lại khiến người bên dưới không ngừng hò reo phấn khích.
Nhất là những người trẻ tuổi, ai ai cũng tự nhủ sau này tới lượt mình phải làm cho giống mấy người Lâm Phong chứ không thèm đi theo phương thức cũ nữa, cảm giác bốn người Lâm Phong đem lại quá đẹp mắt, quá lãng mạn, quá sang trọng.
Có thể nói mọi người đã bị choáng ngợp với buổi hôn lễ này ngay từ những khâu chuẩn bị, càng về sau lại càng choáng ngợp hơn.
Trở về vấn đề chính, đợi bốn người đứng vào đúng vị trí Tiêu Chấn tiếp tục làm tốt vai trò người chủ trì nói:
-Hôm nay là ngày vui của bốn đứa, ta thay mặt toàn thể mọi người trong thôn chúc phúc cho bốn đứa trăm năm hạnh phúc, thậm chí nếu có kiếp sau thì ở kiếp sau mấy đứa vẫn có duyên thành vợ thành chồng.
-Còn bây giờ không làm mất thời gian của quý báu mọi người nữa, hôn lễ chính thức bắt đầu. Nhất bái thiên địa.
Đúng vậy, mọi thứ nhìn rất hiện đại nhưng hôn lễ vẫn không hề bỏ qua các nghi lễ cổ điển, bốn người Lâm Phong làm theo lời Tiêu Chấn cúi đầu nhất bái, có điều cái bái này của Lâm Phong không có chút ý tứ gì bái thiên địa mà chỉ bái cho đúng thông lệ của một buổi hôn lễ thôi.
Thiên Đạo muốn diệt sát hắn làm sao hắn có tâm tình bái thiên địa đâu? Nếu không phải Tiêu Chấn chỉ là một người bình thường không thể nào biết được chuyện này Lâm Phong còn tưởng Tiêu Chấn đang chơi xỏ hắn đấy.
-Nhị bái cao đường.
Lại thêm một bái, lần này Lâm Phong thực lòng bái tạ Tiêu Chấn và Trương Liêu, mặc dù hai người không phải đấng sinh thành của hắn nhưng trong thân phận một phàm nhân thì những gì hai người làm cho hắn đã đủ tư cách để nhận của hắn một bái.
-Phu thê giao bái.
Sau bái cuối cùng, hai cặp đôi đã chính thức trở thành phu thê, nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó, Tiêu Chấn tiếp tục mở ra lễ nghi “hiện đại” theo chỉ dẫn của Lâm Phong, lão lấy ra hai cặp nhẫn cưới đưa lên cao cho mọi người cùng quan sát nói:
-Sinh mệnh của một người là có hạn, những ngôn từ hứa hẹn cũng không thể nào nói mãi, vậy nên từ nay về sau thôn chúng ta sẽ dùng món trang sức hình tròn mà ta gọi là “nhẫn cưới” này làm minh chứng cho một tình yêu vĩnh cửu, bởi vì một vòng tròn không bao giờ có điểm cuối.
-Một khi trao nhẫn cho nhau đồng nghĩa sinh mệnh của người này sẽ gắn liền với người kia mãi mãi không xa rời, tình yêu sẽ giống như chiếc nhẫn không cầu kì hoa mỹ này không bao giờ thay đổi, mời tân lang tân nương trao nhẫn cho nhau dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Nghe vậy hai cặp vợ chồng trẻ trao nhẫn cho nhau dưới ánh mắt hâm mộ của toàn thể người có mặt.
Cuối cùng là kính rượu, bốn người Lâm Phong chia nhau ra rót rượu cho người lớn hai bên theo đúng nghi thức rồi kính mời cả những người ở dưới, Lâm Phong thay mặt cho bốn người giơ cao chén rượu đầy nói:
-Ta kính mọi người một chén.
Đáp lại Lâm Phong là một màn hưởng ứng nhiệt liệt của người bên dưới, đồng thời chỗ nào có đám đông chỗ đó sẽ có người thích bày trò náo nhiệt và có nhiều người khuếch đại trò náo nhiệt, từ một người hét đã biến thành toàn thể hét lớn:
-Hôn đi, hôn đi.
Ở trên sân khấu, Triệu Minh mặt dày mày dạn ôm lấy Lăng Ngưng Nhi hôn xuống một cái thật sâu kéo dài ba mươi giây, mặc kệ Lăng Ngưng Nhi xấu hổ giãy dụa thế nào Triệu Minh cũng không chịu buông, nói gì thì nói đây là lễ cưới của hắn a, không nhân cơ hội này chiếm “thế thượng phong” rất lãng phí.
Còn Lâm Phong thì nhìn Vũ Ngưng bằng một ánh mắt phức tạp, tính cách của hắn là chưa yêu sẽ không đụng chạm thân thể quá nhiều, bất quá hắn phát hiện tâm tình Vũ Ngưng hơi trùng xuống do nàng nhận ra “ánh mắt phức tạp” kia liền ôm nàng hôn xuống một cái.
Tuy không giống Triệu Minh kéo dài ba mươi giây mà chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng tình cảm bên trong nụ hôn đó hoàn toàn chân thật, bởi vì trong lòng Lâm Phong thực sự có một chút “yêu” Vũ Ngưng, chẳng qua hắn chưa muốn vượt quá giới hạn thôi.
Và Vũ Ngưng cũng cảm nhận được điều này, tâm tình của nàng một lần nữa trở nên bay bổng, nàng… đã mãn nguyện rồi.
Sau nụ hôn kia, Lâm Phong lần nữa thay mặt bốn người nói:
-Rượu đã uống, người cũng đã hôn, ta mời mọi người cứ việc tự nhiên nhập tiệc chung vui với chúng ta.
Giống như đã chờ câu nói từ lâu, mọi người lập tức “không khách khí” cắm đầu vào ăn uống ca hát, dù sao đồ ăn do Lâm Phong nấu rất ngon, còn rượu cũng được pha thêm một chút Hỏa Linh Tửu không ăn không uống chính là phí của trời.
Nhận thấy mọi việc đã đâu vào đó, Tiêu Chấn vô cùng vui vẻ nói:
-Ta rất chờ mong ngày mấy đứa báo tin vui cho cả thôn biết a.
Vũ Ngưng ngượng ngùng nói nhỏ:
-Tiêu gia gia này, ở đây đông người…
Thấy Vũ Ngưng xấu hổ Tiêu Chấn càng cười sảng khoái hơn:
-Có gì phải ngại, đã làm vợ làm chồng thì sinh con đẻ cái chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, kẻ nào dám nói xấu Tiêu gia gia sẽ xử lí hết.
Đáp lại câu nói này của Tiêu Chấn là Triệu Minh cười hắc hắc:
-Tiêu lão yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh hơn Lâm Phong báo tin vui cho Tiêu lão.
Ở bên cạnh, Lăng Ngưng Nhi khẽ liếc xéo Triệu Minh một cái cảnh cáo, nói gì thì nói nàng giống Vũ Ngưng đều là nữ nhân, bàn những chuyện như vậy ở chốn đông người rất là xấu hổ, nhưng thực tế nội tâm nàng đang rất mong chờ có tin vui.
Lâm Phong không chịu yếu thế chen vào nói:
-Ai nhanh hơn ai còn chưa biết đâu.
Cứ thế nói qua nói lại mấy câu vui vẻ rồi bốn người nhân vật chính của buổi hôn lễ bước xuống sân khấu đi mời rượu từng người một, và cũng cứ thế bữa tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi không có chút rắc rối nào xảy ra.
Ăn uống no say, ca hát nhảy múa vui vẻ, tất cả đều có đầy đủ.
Cho đến nửa đêm, khi tiệc đã tàn ai về nhà nấy thì trong một căn phòng được trang trí tràn đầy sắc xuân Lâm Phong nói với Vũ Ngưng:
-Lần này thiệt thòi cho nàng quá.
Vũ Ngưng lắc đầu nói:
-Muội hiểu mà, hơn nữa muội cảm thấy rất vui, tuy đây chỉ là đóng giả làm phu thê nhưng ít nhất muội đã có được một hôn lễ đáng nhớ với huynh, đối với muội như thế đã đủ rồi.
Đúng vậy, sở dĩ Lâm Phong làm lễ kết hôn với Vũ Ngưng là để cho nàng một danh phận trong lúc hóa phàm tránh người khác lời ra tiếng vào, hắn không muốn để nàng bị dị nghị khi sống cùng với hắn.
Nhưng Vũ Ngưng lại rất trân trọng khoảng khắc này khiến Lâm Phong không khỏi thở dài, không phải hắn không muốn đến với nàng mà là chừng nào chưa giải quyết xong chuyện của Thanh Ngọc thì hắn không có tâm tình để lo nghĩ đến chuyện tiếp nhận thêm một người khác.
Nói cách khác hắn có tình cảm với nàng lại muốn nàng phải chờ hắn, chính vì vậy mà trước đây hắn mới hỏi Vũ Ngưng “có phải ta quá ích kỉ hay không”, tuy nàng trả lời rằng hắn không ích kỉ nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân khá ích kỉ với Vũ Ngưng.
Ở đối diện, mặc dù Lâm Phong che dấu rất kĩ nhưng Vũ Ngưng vẫn cảm giác được cái thở dài kia, nàng nhìn thẳng vào Lâm Phong nói ra:
-Muội nói rồi, muội chờ được mà, huynh đừng lo nghĩ nhiều.
Nghe vậy Lâm Phong gật đầu:
-Cám ơn nàng.
Sau đó hai người không “động phòng hoa chúc” mà tiếp tục công cuộc song tu, Lâm Phong thầm quyết định đợi cứu được Vũ Ngưng từ Thiên Đạo hắn sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa, cho dù đến lúc đó chuyện Thanh Ngọc chưa được sáng tỏ hắn cũng mặc kệ.
Lời tác giả: Vẫn câu nói cũ, chương này là bàn đạp cho chương sau chứ không phải ta viết lan man câu chương, hy vọng mọi người đừng vội ném đá a.