Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 108: Chương 108: Linh thú có chút ý tứ




Ngày thứ tư thành lập lôi đài, vẫn không có một linh thú Kết Đan nào tới ngoại trừ Long Xà, bất quá số lượng linh thú Trúc Cơ tới càng lúc càng nhiều, một ngày ba trận xem ra rất ít a. Lâm Phong lại tiếp tục hoàn trả đan dược, lĩnh linh thảo, Mộ Dung Tuyết chiến đấu và chiến thắng. Lâm Phong quan sát Mộ Dung Tuyết chiến đấu cũng âm thầm gật đầu, không hổ là trước đây nàng từng cùng chinh chiến với thương đoàn, khả năng thích nghi với chiến đấu vô cùng tốt.

Lâm Phong hầu như biết tất cả chiêu thức của Mộ Dung Tuyết nên khi Mộ Dung Tuyết lên đài thì Lâm Phong cũng tính toán phương thức chiến đấu của nàng một cách hiệu quả nhất, sau bốn ngày thì Mộ Dung Tuyết cũng đã có thể theo kịp 80% phương thức chiến đấu mà Lâm Phong suy diễn. Lúc này Lâm Phong lên tiếng:

-Qua vài ngày nữa ta sẽ tăng thêm suất khiêu chiến, những ai chưa tới lượt cũng đừng thất vọng, sắp tới số lượng sẽ tăng gấp đôi a.

Sau đó Lâm Phong nhìn qua Long Xà, Long Xà cũng không bất mãn với hành động vùi dập tiền bối của Lâm Phong, vẫn làm tròn trách nhiệm của một người phiên dịch. Dù sao nó biết đan dược của Lâm Phong rất tốt, phong cách làm việc có hơi “bạo lực” nhưng là đồ tốt a, vị tiền bối của nó sau khi phục dụng đan dược bây giờ đang bế quan, rất nhanh thì sẽ đột phá đây này.

Khi các phi cầm khác đều đi hết, Lâm Phong lại tiếp tục ném ra một lọ linh đan cho Long Xà:

-Ngươi biết phải làm gì rồi a.

Long Xà cũng vui vẻ thu linh đan, sau đó nó dẫn đường cho Lâm Phong tới một hồ nước cách lôi đài ba canh giờ đi đường. Hồ nước này không lớn, chỉ khoảng năm mươi trượng, nhìn qua không khác gì một hồ nước bình thường bất quá nó cho người khác cảm giác vô cùng kì lạ, đúng.. đó chính là yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không hề có một chút gợn song.

Long Xà ô ô mấy tiếng, đột nhiên nước tại mặt hồ tách ra, sau đó một đầu nửa điểu nửa ngư xuất hiện trên mặt hồ, điều kì lạ là sau đó mặt hồ vẫn vô cùng yên tĩnh, dường như cho dù ngươi có ném một tảng đá xuống mặt hồ thì chỉ sau một giây chấn động mặt hồ này lại trở nên bình thường.

Lâm Phong cũng không biết linh thú kia là loại linh thú nào, tu vi chỉ là kết đan trung kì nhưng quan sát dị tượng trên mặt hồ thì hắn cũng cảm thấy có chút thú vị, Lâm Phong suy đoán tên này chắc hẳn có thiên phú thủy hệ.

Đây chính là một đầu Phong Thủy Ngư Điểu, là một loại linh thú biến dị từ Thủy Ngư Điểu, hai cánh của Phong Thủy Ngư Điểu có thể tùy thời biến hóa thành cánh hoặc vây, do đó nó có tới hai môi trường sinh sống đó là không trung hoặc dưới nước. Không biết có phải do biến dị hay không mà toàn thân Phong Thủy Ngư Điểu bóng loáng, thậm chí có thể dùng nó giống như một chiếc gương soi, hơn nữa bề ngoài vô cùng thân thiện, chỉ có hơi kì quái đó là có chỗ là điểu có chỗ là ngư không hòa hợp cho lắm.

Đầu Phong Thủy Ngư Điểu này trước đây là khắc tinh của Long Xà, khi nó chưa tiến cấp lên cấp ba thì Phong Thủy Ngư Điểu luôn cướp tài nguyên của nó, bởi Long Xà cũng có thể tìm kiếm linh thảo dưới nước, mỗi lần nó tìm thấy cái gì liền bị Phong Thủy Ngư Điểu có lợi thế sân nhà cướp mất. Nếu không phải nhờ có tiền bối “lão Long Xà” thì Long Huyết thảo cũng bị Phong Thủy Ngư Điểu cướp mất, do đó nó rất hận Phong Thủy Ngư Điểu.

Long Xà cũng biết dù Phong Thủy Ngư Điểu có đánh thua Lâm Phong thì chỗ tốt của Phong Thủy Ngư Điểu cũng không thiếu, bất quá nó rất muốn nhìn thấy cảnh đầu Ngư Điểu này bị Lâm Phong vùi dập. Dù sao nhìn thấy kẻ địch của mình bị vùi dập cũng rất đã mắt a.

Vẫn chiến thuật cũ, không nói một lời nào Lâm Phong liền lao về phía Phong Thủy Ngư Điểu nhưng không khinh địch, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, Lâm Phong lại không có pháp thuật thủy hệ ngoại trừ hàn băng chỉ, nếu không cẩn thận rất dễ bị lật thuyền trong mương. Lâm Phong lợi dụng linh lực cùng Thất Tinh Bộ khiến việc di chuyển trên mặt nước cũng dễ dàng như trên đất liền, lực chiến đấu không giảm sút chút nào.

Phong Thủy Ngư Điểu thấy Lâm Phong chỉ là Trúc Cơ hậu kì cũng khinh thường, vỗ “vây cá” một cái, một bức tường nước ập về phía Lâm Phong. Đây chỉ là một kích tiện tay của Phong Thủy Ngư Điểu, Lâm Phong cũng không thèm né tránh, đánh ra một quyền.

-Ầm ầm, oanh.

Bức tường nước không bị phá vỡ nhưng cũng không cản được bước tiến của Lâm Phong, liền bị Lâm Phong đánh ra một lỗ thủng, sau đó Lâm Phong vẫn lấy tốc độ cực nhanh tiến về phía Ngư Điểu. Ngư Điểu thấy vậy cũng giật mình, dù là một kích tiện tay nhưng cũng mang theo sức công phá của Kết Đan sơ kì, vậy mà đã bị Lâm Phong nhẹ nhàng hóa giải rồi.

Thấy vậy Ngư Điểu cũng phát ra âm thanh bén nhọn, sau đó hai “vây” vũ động, bức tường nước chưa bị Lâm Phong phá hủy lúc này ầm ầm nổ tung thành vô số giọt nước, sau đó vây quanh Lâm Phong, chỉ một hơi thở sau đó Lâm Phong đã bị một quả cầu nước bao lấy, trước mắt quả cầu nước này còn đang ngày càng thu nhỏ lại muốn nghiền ép Lâm Phong.

Quả nhiên Lâm Phong dự đoán không sai, thiên phú của đầu linh thú này là khống thủy, nếu chiến đấu tại địa hình này thì sức chiến đấu của nó được tăng phúc rất nhiều, nhưng như thế càng thú vị, đã lâu lắm rồi Lâm Phong chưa đấu pháp với một đối thủ ngang tài ngang sức. Trên bờ hồ Long Xà đang ra sức cổ vũ cho Lâm Phong, nó biết Ngư Điểu rất lợi hại nhưng theo nó phán đoán Lâm Phong còn mạnh hơn rất nhiều.

Lâm Phong liên tiếp đánh ra hỏa quyền bản đơn giản vào thủy cầu, thủy cầu nhìn như mỏng manh nhưng lại có sức chống chịu vô cùng bá đạo, hỏa quyền của Lâm Phong đánh vào chỉ phát ra những tiếng xèo xèo khiến nó bốc hơi một chút, sau đó lại được Ngư Điểu thi pháp bổ sung lại. Lâm Phong cũng không lo lắng, vốn dĩ thủy đã có thể khắc hỏa, hỏa quyền của Lâm Phong thi triển chỉ là hỏa linh lực bình thường, chưa phải là chí dương chân khí cái gì.

Cũng ngay lúc này Lâm Phong chợt hiểu ra, thủy khắc hỏa là điều hiển nhiên nhưng thủy có thể phòng ngự cùng vây khốn tốt như hiện tại là do thủy có tính mềm dẻo cùng liên kết rất mạnh, đây chính là một hình thái của nước. Vậy nếu muốn phá vỡ tù lung này một cách đơn giản chỉ cần phá vỡ kết cấu mềm dẻo của nó là được. Tâm niệm vừa động, một tia chân khí chí hàn toát ra, Lâm Phong chỉ một cái lên thủy cầu. Đây cũng không tính là Hàn Băng chỉ, Lâm Phong chỉ vận dụng một chút hàn băng chân khí mà thôi.

Một chỉ nhẹ nhàng của Lâm Phong khiến cho thủy cầu xuất hiện một điểm đóng băng, chỉ là một điểm vô cùng nhỏ nhưng đã đủ, sau đó Lâm Phong lại đánh ra một quyền, phổ thông một quyền. Quyền này rất yếu, chỉ tương đương với Trúc Cơ hậu kì công kích nhưng lại công kích ngay điểm màn nước bị đóng băng nên gây ra hiệu quả vô cùng lớn, màn nước có thể chống chịu được một kích toàn lực của Kết Đan trung kì vậy mà giờ phút này vỡ tung.

Trí lực của Phong Thủy Ngư Điểu không cao, chỉ thấy Lâm Phong chỉ nhẹ một cái, sau đó tung ra một quyền nhẹ nhàng đã khiến “thủy lao” của nó bị phá vỡ, đây là có chuyện gì. Bất ngờ qua đi Ngư Điểu mới phát hiện khoảng cách giữa Lâm Phong và nó chỉ còn mười trượng, sự khinh thị lúc đầu đã hoàn toàn bị đánh bay, Ngư Điểu hóa vây thành cánh, tung cánh bay lên bầu trời.

Lâm Phong làm sao có thể để Ngư Điểu bay lên quá cao, hắn còn không thể lăng không phi hành đây này, một đòn linh hồn công kích đã lâu chưa sử dụng qua liền đánh thẳng về phía Ngư Điểu, Ngư Điểu đang phi thân lên cao được khoảng hai mươi trượng liền cảm giác đầu óc choáng váng, không hiểu có chuyện gì xảy ra liền một lần nữa rớt xuống.

Lâm Phong cảm thấy Phong Thủy Ngư Điểu rất có ý tứ, linh hồn công kích cũng không duy trì lâu dài, nếu không hắn còn đánh cái gì nữa, bất quá Ngư Điểu cũng bị choáng váng trong hai hơi thở. Lâm Phong đạp mặt nước, lao về phía Phong Thủy Ngư Điểu, tranh thủ hai hơi thở Lâm Phong tung ra được ba phát hỏa quyền.

Hỏa quyền đánh thẳng vào thân Ngư Điểu nhưng Lâm Phong cảm giác có chút không đúng, dường như nắm đấm của hắn chỉ sượt qua Ngư Điểu, không hề gây tổn thương cho nó một chút nào. Ngư Điểu lúc này đã tỉnh lại sau thất thần, nó vô cùng tức giận, lúc này cũng không để ý việc có giữ khoảng cách với Lâm Phong hay không, hay cánh di chuyển theo một quỹ đạo phức tạp, sau đó vô cùng vô tận phong nhận đánh về phía Lâm Phong.

Ngư Điểu tức giận bởi vì… nó ưa thích sạch sẽ, nó cảm thấy nó đang bị ô uế vì Lâm Phong dám chạm vào cơ thể nó, cơ thể nó chỉ thuộc về thú vương mà thôi. Đây cũng là lí do mà cơ thể của nó bóng loáng. Cũng nhờ “sự sạch sẽ” này mà Ngư Điểu có khả năng phòng ngự đáng sợ, đó chính là miễn nhiễm sát thương vật lí vì thủy nguyên tố bám trên cơ thể, tạo ra một thủy lao bao bọc cơ thể nó lại, đồng thời còn khiến cơ thể nó vô cùng trơn tuột.

Lâm Phong cảm giác được gió trong phạm vi ba trượng xung quanh hắn và Ngư Điểu đang chuyển hóa thành phong nhận, cũng mở miệng chửi thề:

-Con mẹ nó, hai loại thiên phú?

Phải biết đối với linh thú thì việc thuần khiết về huyết mạch là rất được tôn trọng, mười kiểu biến dị cũng chưa chắc đã có một kiểu biến dị theo hướng tốt, do đó đa phần linh thú đều chỉ có một loại thiên phú, thậm chí là không có thiên phú nào. Thiên phú không phải là linh thú có bao nhiêu kỹ năng mà là thiên phú của chủng tộc khi sinh ra đã có, ví dụ Long Xà vì có huyết mạch của chân long nên có thiên phú của chân long đó là nhục thân cứng rắn cùng long lực, còn Cự Trảo Thiết Điêu có âm ba công kích cùng hấp lực từ song trảo nhưng không được coi là thiên phú, chỉ là kỹ năng trải qua luyện tập.

Vậy mà bây giờ Lâm phong gặp được một loại linh thú có tới hai thiên phú, hơn nữa hai thiên phú này đều thuộc hàng khủng, một là điều khiển thủy hệ, và hai là phong hệ, làm sao không khiến hắn sửng sốt. Bất quá như vậy càng tốt, Lâm Phong cũng có cảm ngộ về phong ý, để xem phong ý của hắn và thiên phú phong thuật của Ngư Điểu chênh lệch như thế nào.

-Phong bộ.

Lâm Phong lập tức thi triển phong bộ, tốc độ tăng vọt lên gấp mấy lần, tuy nhiên đang nằm trong phạm vi phong nhận nên không thể sử dụng vô thanh vô tức bộ để thoát ra, chỉ có thể né tránh phong nhận đang liên tục đánh tới. May mắn nhục thân của Lâm Phong đã có thể tiếp nhận công kích của Kết Đan sơ kì, Lâm Phong chủ yếu né tránh những phong nhận mạnh mẽ còn phong nhận lực công kích dưới Kết Đan không làm khó được hắn, mặc dù bị trúng mấy nhát cũng chỉ để lại vài vết thương ngoài da.

Không chỉ Lâm Phong ngạc nhiên, Ngư Điểu cũng rất kinh ngạc, rõ ràng tu vi của nó cao hơn Lâm Phong mấy lần mà lần nào nó ra chiêu cũng bị Lâm Phong nhẹ nhàng phá giải, đây là vì cái gì, hơn nữa… nó còn bị Lâm Phong đụng chạm qua. Ngư Điểu liều mạng, dù chiêu thức này nó chưa vận dụng quá tốt nhưng cũng phải thi triển, thực sự là nó quá tức giận rồi.

Ngư Điểu điên cuồng cuồng hống, ngay lập tức nó lại biến thân, cánh bên trái vẫn là cánh… mà bên phải lại hóa thành vây cá. Lâm Phong cảm thấy hình dáng bây giờ của Ngư Điểu quá kì hoa, đây là cái thể loại gì a. Long Xà đứng trên bờ cũng trợn mắt, hình thái này của Ngư Điểu nó chưa từng thấy qua, nhưng mà khí thế của Ngư Điểu đang liên tục kéo lên, trong lòng của nó có chút lo lắng cho Lâm Phong.

Tại lúc này, Ngư Điểu giống như chúa tể cả vùng thiên địa trong vùng hồ này. Ngay vị trí Lâm Phong và Ngư Điểu đang giao chiến, một cột nước vô cùng lớn dâng lên, đồng thời phong bạo cũng được tụ lại nơi này. Phong cùng thủy dung hợp chung một chỗ, nhiệt độ vậy mà lại kéo xuống rất nhanh, một cỗ vòi rồng nước xuất hiện… không, chính xác là vòi rồng hàn băng tại đây đang hình thành, mà lại đang càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Lâm Phong cũng thầm kêu không ổn, chiêu này… đã tiếp cận Lục đầu ma điểu hắn đối đầu tại trạm kiểm soát của Thi Điểu Tông, cũng chính là lực công kích của Kết Đan hậu kì. Lâm Phong còn nhìn ra… đầu Ngư Điểu này vậy mà đang dùng đấu pháp liều mạng, tự tổn thương 800 để thương địch 1000, vòi rồng hàn băng này Ngư Điểu không khống chế nổi, thậm chí chính nó cũng đang dần bị đóng băng.

Lâm Phong không biết nói gì hơn, ta đâu có ý định diệt sát ngươi? Chỉ đánh thử sức vậy mà lại liều mạng như vậy? Thật sự cho là ta yếu hơn ngươi a. Lâm Phong cũng không bảo lưu thực lực nữa, một cỗ khí tức mang theo nồng nặc tử vong quấn quanh Lâm Phong, mái tóc Lâm Phong không gió tự bay, nhìn hắn lúc này như Ma thần giáng lâm.

Không hề có bất kì chiêu thức nào, Lâm Phong chỉ đứng tại đó, tử vong chi lực không ngừng tràn ra, dung nhập vào hàn băng vòi rồng của Ngư Điểu, vòi rồng này vậy mà lại dần dần hóa thành màu đen, nhìn qua cực kì kinh người.

Long Xà cùng Ngư Điểu đều run rẩy, đây là cái khí tức gì, vậy mà lại khiến chúng nó run sợ từ sâu trong linh hồn, dường như chỉ một ánh mắt của Lâm Phong có thể quyết định chúng nó sống hay chết, không… thậm chí chết còn là một điều thống khoái. Ngư Điểu nguyên bản cũng không khống chế nổi vòi rồng hàn băng, giờ phút này lại bị tử vong chi lực của Lâm Phong uy hiếp, người nó như mất khống chế rớt thẳng xuống mặt hồ.

Hơn mười hơi thở sau, vòi rồng hàn băng kia đã đi đến điểm cuối cùng của sinh mạng liền tiêu tán trong thiên địa, bất quá nơi đây vẫn tràn đầy thủy, phong cùng tử vong chi lực. Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, hắn không sử dụng chiêu thức nào nhưng phải khống chế tử vong chi lực cùng Thiên Biến Vạn Hóa Pháp để khiến vòi rồng hàn băng kia bị phân giải ra thành phong cùng thủy nguyên tố, điều này khiến Lâm Phong rất có áp lực.

Lại sau một khắc, Lâm Phong vận chuyển Thiên Biến Vạn Hóa Pháp để hấp thu ngược lại tử vong chi lực, tử vong chi lực mặc dù bây giờ Lâm Phong đã có thể diễn hóa ra nhưng lại không thuần khiết bằng tử vong chi lực của Hoàng Tuyền chi thủy, không thể lãng phí a, hơn nữa phương thức chiến đấu này rất tiện lợi, căn bản là không sợ mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.