Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 372: Chương 372: Rèn búa (3)




Trải qua mười ngày được Lâm Phong và Tuyết tận tình chữa trị, thương thế của Phượng rốt cuộc cũng khỏi hẳn bắt tay vào việc rèn búa.

Bất quá đến phút cuối Lâm Phong vẫn nói chỉ cần một thanh búa bình thường khiến Phượng rất khó hiểu, nàng biết tính cách của Lâm Phong ít khi đùa dai nhưng nàng chưa từng nghe qua có người muốn rèn bản mệnh pháp bảo một cách bình thường không khác gì phàm nhân rèn sắt.

Bởi vì pháp bảo hơn binh khí phàm tục ở chỗ ‘‘pháp’’, nếu trong lúc rèn không thi pháp thì sẽ mất đi ý nghĩa của hai từ ‘‘pháp bảo’’ a.

Phượng cầm hộp hoàng kim hỏi Lâm Phong lần cuối:

-Ngươi thực sự chỉ muốn một thanh búa vô cùng bình thường?

Thấy Phượng không dứt khoát, Lâm Phong cười cười giải thích:

-Nàng đã nghe qua chuyện trong mắt một người tông sư dùng kiếm thì dù người đó chỉ cầm trong tay một ngọn cây cọng cỏ cũng không khác gì cầm kiếm chưa? “Pháp” nằm ở người sử dụng kiếm, không phải kiếm.

Nghe vậy Phượng giống như hiểu được điều gì tiếp tục hỏi:

-Ý ngươi là… ngoài Khô Mộc Phùng Xuân ra ngươi còn có thêm một thần thông liên quan đến ‘‘phàm’’?

Tới đây Lâm Phong không ra vẻ thần bí nữa gật đầu xác nhận:

-Phải, chính xác hơn nó có liên quan đến việc chẻ củi của một phàm nhân, cho nên ta mới không cần một thanh búa cầu kì.

Hiểu được hết thảy, Phượng làm mặt ngưng trọng nói:

-Cái gì mà không cầu kì, rèn một cây búa bình thường từ sắt thì dễ chứ rèn một cây búa bình thường từ Hỗn Độn Dương Quang Thiết so với việc rèn ra một thanh cực phẩm pháp bảo còn khó hơn cả trăm cả nghìn lần, dù sao Hỗn Độn Dương Quang Thiết không phải phàm vật.

Thật, kể cả khi không luyện chế thì đẳng cấp của Hỗn Độn Dương Quang Thiết đã cao cấp hơn cả linh bảo, bây giờ muốn luyện Hỗn Độn Dương Quang Thiết thành đồ vật bình thường nói dễ hơn làm, lòng tin của Phượng đã giảm không phanh.

Phượng ngẫm nghĩ một chút nói ra:

-Hiện tại ta có hai phương pháp, một là ngươi dùng Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm loại bỏ linh tính của Hỗn Độn Dương Quang Thiết rồi luyện, hai là vừa luyện vừa dần dần thay đổi cấu trúc của Hỗn Độn Dương Quang Thiết để biến nó thành ‘‘phàm vật’’.

-Trong đó phương pháp đầu dễ hơn nhưng đoán chừng thành quả sẽ không quá tốt, còn phương pháp sau là hoàn mỹ nhất nhưng khó khăn vô cùng, ta không có nắm chắc, một khi luyện hỏng Hỗn Độn Dương Quang Thiết sẽ mất đi sự quý giá vốn có.

Không thể không nói Phượng rất có thiên phú luyện khí, Lâm Phong mới gợi ý một chút Phượng đã suy nghĩ cực kì thấu đáo đồng thời đưa ra cả phương hướng cụ thể, đó cũng là hai cách Lâm Phong đã nghiên cứu trong nhiều năm.

Và hiển nhiên Lâm Phong chọn cách thứ hai, phong cách làm việc của Lâm Phong là đã làm phải làm cho tốt nhất.

Lâm Phong đưa tay kéo Phượng vào lòng, hắn lấy tay mình đặt lên tay Phượng ép vào hộp hoàng kim nói:

-Theo ta chỉ dẫn cảm nhận hộp hoàng kim, đợi nàng hiểu được nó chúng ta sẽ bắt đầu theo cách thứ hai.

Đối với Phượng, ngoài Lâm Phong ra luyện khí là thứ nàng hứng thú nhất, bây giờ gặp phải vấn đề trở ngại trong luyện khí nàng ngay lập tức rơi vào trạng thái tập trung cao độ để giải quyết vấn đề, bất tri bất giác Phượng chìm vào đốn ngộ lúc nào không hay.

…………………….

Hỗn Độn Dương Quang Thiết, trong cái tên có tới bốn yếu tố gồm Hỗn Độn, Dương, Quang, và Thiết nhưng thực chất Hỗn Độn Dương Quang Thiết chỉ được cấu thành từ Hỗn Độn, Dương và Quang, thiết chẳng qua chỉ là từ miêu tả hình thái rắn của nó.

Bất quá dù ba hay bốn yếu tố thì độ khó để thăm dò đầu mối từ Hỗn Độn Dương Quang Thiết vẫn rất cao, sự thật đã chứng minh tại Thái Sơ Giới có rất ít người chế tạo được đồ vật từ Hỗn Độn Dương Thiết bởi không hiểu được cấu tạo của nó.

Bởi vì… chỉ tính riêng yếu tố Hỗn Độn đã chứa rất nhiều thứ, không phải chủ nhân Hỗn Độn Bảo Vật thì khả năng cảm ngộ được Hỗn Độn liền nhỏ bé vô cùng.

Phượng cũng không ngoại lệ, tuy nhiên Phượng có lợi thế không quá xa lạ với Hỗn Độn, từ trước đến giờ nàng đã nhiều lần tiếp xúc với Hỗn Độn thông qua Lâm Phong nên việc tìm hiểu Hỗn Độn Dương Quang Thiết không phải bất khả thi.

Thậm chí có thể nói tương đối dễ dàng, mới qua ba tháng Phượng bỗng mở mắt ra nói:

-Kẻ thù của ngươi bao gồm cả ma tộc, tại sao không giữ Thiên Minh Trấn Ma Hạp lại để sử dụng?

Thiên Minh Trấn Ma Hạp trong lời Phượng đúng là tên gọi của hộp hoàng kim, một món thần khí từng thuộc về Đại Giới Chủ có tác dụng trấn áp ma tộc, ở thời kì toàn thịnh một mình Thiên Minh Trấn Ma Hạp cũng có thể trấn áp được tam đại Ma Tướng.

Mặc dù hiện tại đẳng cấp của Thiên Minh Trấn Ma Hạp đã giảm đáng kể nhưng chỉ cần Lâm Phong chăm chút chắc chắn Thiên Minh Trấn Ma Hạp sẽ lấy lại hào quang vốn có, tính ra vừa có lời vừa ít rủi ro hơn luyện một món đồ mới rất nhiều.

Lâm Phong nhún vai nói:

-Xài đồ vợ làm mới yên tâm.

Không để ý Lâm Phong nửa đùa nửa thật, Phượng rất nghiêm túc nói vấn đề chính:

-Ta chỉ nắm chắc sáu thành thôi, hay là đợi ta đột phá lên Vấn Đạo rồi tính.

Lâm Phong tùy ý nói:

-Không cần, cứ coi như ta bỏ chút tiền vốn cho nàng chơi đùa là được, thành công thì tốt mà thất bại cũng không sao.

Nghe vậy Phượng phát giác được có gì đó không đúng lắm nhíu mày hỏi:

-Ngươi có việc gì gấp cần giải quyết?

Ban đầu Lâm Phong muốn giấu, nhưng thấy Phượng nhíu mày liền thành thật khai báo:

-Nếu chúng ta đi tới Thiên Giới bằng Thăng Thiên Môn khẳng định sẽ bị tên kia bắt giữ, cho nên ta dự định sẽ rời khỏi Ngũ Hành Tinh một chuyến tìm đường khác thông với Thiên Giới.

Biết Lâm Phong chưa nói hết, Phượng gặng hỏi:

-Chuyến này… rất nguy hiểm phải không?

Lâm Phong khẽ vuốt gương mặt thanh tú của Phượng nở nụ cười trấn an:

-Đừng lo, ta đã lên kế hoạch kĩ càng hết rồi, bây giờ chỉ cần chuẩn bị một vài thứ là được. Thôi, không nói vấn đề này nữa, chúng ta bắt đầu rèn búa đi.

Phượng rất hiểu Lâm Phong, hắn không phản bác hai từ ‘‘nguy hiểm’’ đồng nghĩa kế hoạch lần này cực kì nguy hiểm, nhưng Phượng không hỏi thêm mà chỉ quyết tâm dồn hết tâm huyết vào rèn búa giúp Lâm Phong có thêm một lá bài bảo mệnh.

Bước đầu tiên trong luyện khí cũng giống luyện đan đều là luyện hóa xử lí nguyên vật liệu, và muốn luyện hóa nguyên vật liệu càng cao cấp liền cần đến hỏa diễm đẳng cấp cao tương ứng, mà Niết Bàn Chi Hỏa không mạnh bằng Nhật Phá Chi Hỏa nên người ra tay trước là Lâm Phong.

Lâm Phong vừa phóng xuất hỏa diễm vừa nói:

-Kỹ thuật khống hỏa của nàng rất tốt, nhưng vẫn thiếu một chút hỏa hầu, nhìn ta thử xem.

Nhật Phá Chi Hỏa vừa hiện, Thiên Minh Trấn Ma Hạp lập tức xuất hiện dấu hiệu bị hòa tan chứng tỏ nhiệt độ hỏa diễm cực kì cao, nhưng ngạc nhiên ở chỗ nhiệt độ phòng cũng như phần không gian xung quanh Nhật Phá Chi Hỏa không bị ảnh hưởng chút nào.

Điều đó khiến Phượng kinh ngạc không thôi, nàng vốn tưởng tu vi không bằng Lâm Phong nhưng so về khống hỏa nàng phải không thua mới đúng, nói gì thì nói nàng thuộc loại tu sĩ tập trung vào một hệ hỏa diễm chứ không như Lâm Phong rất nhiều trò.

Rất nhanh Phượng đã phát hiện ra trong nghệ thuật khống hỏa của Lâm Phong có một mánh khóe cực kì tinh diệu, bên trong hỏa diễm khủng bố kia vậy mà lại xen lẫn một tia hàn băng chi ý.

Đáng nói là hàn băng không áp chế hỏa diễm, ngược lại cả hai phối hợp lẫn nhau tạo thành một vòng hoàn mỹ giống như một thế giới – một thế giới tách biệt với thế giới bên ngoài, từ đó giúp Lâm Phong dễ dàng chơi đùa với hỏa diễm hơn.

Ngươi nắm giữ cả thế giới trong tay, còn sợ không chơi được sao?

Phượng trầm trồ phân tích:

-Hóa ra là vậy, ‘‘hỏa’’ không đơn thuần chỉ là ‘‘hỏa’’ mà còn ẩn chứa nguyên tắc ‘‘sinh’’, điển hình là vạn vật đều tồn tại ‘‘sinh mệnh chi hỏa’’, nếu phối hợp thêm ‘‘tử’’ sẽ thành một vòng tuần hoàn diễn hóa ra ‘‘thế giới hỏa diễm’’.

-Mặc dù ta không hiểu sinh tử ý cảnh nhưng Niết Bàn Chi Hỏa thiên về ‘‘sinh’’, ta lại có thiên phú không gian, nếu dùng không gian bao bọc ‘‘hỏa’’ cũng sẽ đem tới hiệu quả tương tự. Có lẽ không linh hoạt bằng ngươi nhưng dùng để luyện khí chính là tuyệt phối a.

Đúng vậy, phương pháp luyện khí của Phượng khá giống Tuyết luyện đan đều xem vật liệu thành vật sống, dùng ‘‘sinh’’ luyện sinh tốt hơn dùng ‘‘hỏa’’ luyện sinh nhiều.

Cứ thế một người luyện, một người quan sát, nháy mắt lại qua thêm một tháng, Thiên Minh Trấn Ma Hạp đã hoàn toàn bị Lâm Phong hòa tan thành một đoàn chất lỏng Hỗn Độn Dương Quang Thiết tinh thuần.

Tới đây bước đầu tiên coi như xong, Phượng nắm bắt thời cơ chuẩn xác nối đuôi Lâm Phong cùng thực hiện bước thứ hai – ngưng phôi.

Theo đó Nhật Phá Chi Hỏa từ sinh tử tuần hoàn biến đổi thành cuồng bạo hòng phá hủy cấu trúc của Hỗn Độn Dương Quang Thiết, trong khi Niết Bàn Chi Hỏa lấy sinh làm chủ tái cấu trúc lại Hỗn Độn Dương Quang Thiết.

Một bên sinh, một bên tử, đoàn Hỗn Độn Dương Quang Thiết không ngừng biến ảo chập chờn, cấu trúc dần dần bị biến đổi từ ‘‘Hỗn Độn, Dương, Quang’’ thành ‘‘bình thường’’, nhưng không tầm thường.

-Phốc… phốc… phốc…

Hỗn Độn Dương Quang Thiết không hổ là tiên thiên chi bảo, nó cảm nhận được nguy hiểm từ hai loại hỏa diễm theo bản năng kháng cự mãnh liệt, Lâm Phong khá tốt nhưng Phượng hơi yếu thế khiến Niết Bàn Chi Hỏa bị đẩy lui phá vỡ thế cân bằng.

Thấy vậy Phượng bắt buộc phải phun ra một ngụm tinh huyết phụ trợ cho Niết Bàn Chi Hỏa kéo về thế cân bằng, bất quá một khoảnh khắc kia đã để lại hậu quả nặng nề, bên trong Hỗn Độn Dương Quang Thiết đã có một tia khiếm khuyết.

Và tia khiếm khuyết đó như một cọng cỏ đè chết lạc đà khiến Hỗn Độn Dương Quang Thiết từng bước sụp đổ, đợi Hỗn Độn Dương Quang Thiết sụp đổ hết đồng nghĩa với thất bại mất luôn một khối Hỗn Độn Dương Quang Thiết quý giá.

Phượng không cam lòng thất bại muốn phun ra thêm tinh huyết bù đắp chỗ thiếu hụt, nhưng nàng chưa kịp làm Lâm Phong đã cản lại nói:

-Đừng nóng vội, trên thế giới này vốn không có gì hoàn hảo, phàm càng là như thế.

Nghe Lâm Phong giải thích Phượng thấy rất có lí, nhưng nàng không nghĩ ra cách nào để ngăn cản sự sụp đổ, nếu không lấy cái gì đi luyện bây giờ?

Giống như để giải đáp thắc mắc của Phượng, Lâm Phong một bên khống chế hỏa diễm một bên phóng xuất Nguyên Thần nhảy thẳng vào chỗ thiếu hụt của Hỗn Độn Dương Quang Thiết, nhưng mục đích của Lâm Phong không phải bù đắp mà là đồng hóa.

Dùng ý cảnh đồng hóa.

Nguyên Thần bắt quyết, chẻ củi ý cảnh không ngừng tuôn ra, ý cảnh thuận theo sự sụp đổ lan truyền khắp Hỗn Độn Dương Quang Thiết.

Phượng là người trong nghề nắm bắt được ngay Lâm Phong muốn làm gì chủ động làm theo, gần như cùng lúc Nguyên Thần của Lâm Phong xuất hiện Phượng đã chuyển từ giai đoạn biến đổi sang giai đoạn cuối của ngưng phôi khống chế Hỗn Độn Dương Quang Thiết thành hình dáng một cây búa.

Một bên sụp đổ, một bên thành hình, đây không khác gì một cuộc đua không hề có lợi cho Lâm Phong và Phượng, vì dù có thắng nhưng nếu thời gian về đích quá lâu thì cây búa luyện ra khẳng định sẽ rất tệ, có khi còn không bằng cả pháp bảo thông thường.

May mắn ý cảnh của Lâm Phong không yếu, tốc độ lan tràn nhanh gấp mấy lần tốc độ sụp đổ, khi Hỗn Độn Dương Quang Thiết tiêu hao được một phần năm ý cảnh của Lâm Phong đã chiếm được quyền khống chế, cũng là lúc ‘‘phôi búa’’ hình thành xong xuôi.

-Ngưng.

Lâm Phong và Phượng đồng thời hô lên, hai loại hỏa diễm cùng lúc bộc phát tôi luyện Hỗn Độn Dương Quang Thiết ngược trở về trạng thái rắn, một cây búa cực kì đơn giản ra đời.

Nắm lấy cán búa, ngắm nhìn lưỡi búa có chút sứt mẻ, toàn bộ cây búa lại không có bất kì hoa văn nào đặc biệt nhưng Lâm Phong rất hài lòng, nó không chỉ thỏa mãn nhu cầu của Lâm Phong về ý cảnh mà còn cả về độ cứng cáp, với cây búa này Lâm Phong không sợ phải chẻ những khúc củi cứng nữa.

Vừa rồi có chút quá sức, Phượng thở dốc tò mò hỏi:

-Ngươi dự định gọi cây búa này là gì?

Lâm Phong cười cười hỏi ngược lại:

-Một cây búa chẻ củi cần có tên sao?

Phượng gật gù nói:

-Cũng đúng, nhưng nói vậy nó đồng dạng không thích hợp làm bản mệnh pháp bảo a.

Lâm Phong tiếp tục cười cười nói:

-Ta chưa bao giờ nói muốn luyện bản mệnh pháp bảo, tất cả là nàng tự suy luận ra thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.