Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 217: Chương 217: Vũ trụ chân tủy - đàm phán




Lúc này trong phòng vô cùng yên tĩnh, bốn nữ yên lặng hộ pháp chờ đợi kết quả từ Lâm Phong còn Lâm Phong đang chìm đắm trong việc khai phá ngọc giản.

Nửa canh giờ trôi qua bốn nữ vô cùng nôn nóng, đây không phải bốn nàng mong chờ thần thức công pháp mà là bốn nàng nhìn thấy Lâm Phong dò xét bằng cách điều động thần thức với cường độ cực lớn ồ ạt truyền vào ngọc giản, phương thức thô bạo này khiến Lâm Phong càng ngày càng suy nhược, sắc mặt trắng bợt, mồ hôi túa ra như tắm.

Đột nhiên Thái Phiêu Phiêu phát hiện điểm không đúng:

-Không đúng, thần thức của Lâm Phong đang bị ngọc giản cưỡng ép hút đi chứ không phải hắn truyền thần thức vào ngọc giản, ta phải đánh thức hắn.

Liễu Phượng đưa tay ra ngăn cản:

-Đừng, ta tin Lâm Phong có cách giải quyết.

-Nhưng cứ bị hút thần thức như vậy có thể hắn sẽ bị tổn thương tới thức hải, đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất, ta thà không cần thần thức công pháp còn hơn để hắn bị tổn thương.

Trong lúc cấp bách Thái Phiêu Phiêu lỡ lời nói ra tình cảm của nàng, một tu sĩ bỏ qua thần thức công pháp vì một người khác chỉ có thể là yêu thôi.

Nghe vậy Liễu Phượng không nói gì, lời Thái Phiêu Phiêu nói không phải không có lí, Liễu Phượng cũng lo lắng cho Lâm Phong không kém gì Thái Phiêu Phiêu nhưng trực giác nói cho nàng biết Lâm Phong vẫn chưa lâm vào tuyệt cảnh, nếu đánh thức hắn lúc này là phí công vô ích từ nãy đến giờ.

Một lúc sau Liễu Phượng nói:

-Đợi thêm nửa canh giờ nữa, sau đó chúng ta sẽ đánh thức hắn.

Có ý kiến này bốn người tiếp tục tập trung tinh thần hộ pháp cho Lâm Phong, nếu nửa canh giờ sau Lâm Phong vẫn bị hút thần thức bốn nàng sẽ không do dự từ bỏ thần thức công pháp, trong lòng các nàng Lâm Phong mới là thứ đáng giá nhất, tuy hắn chưa có tình cảm gì với Thái Phiêu Phiêu và Hiên Phượng nhưng điều đó không thay đổi được tình cảm hai nàng dành cho hắn.

Tình trạng hiện tại của Lâm Phong đúng là hắn đang bị ngọc giản hút lấy thần thức, bất quá chuyện này không tệ như Thái Phiêu Phiêu tưởng tượng, nếu Lâm Phong muốn hắn có thể chấm dứt tình trạng này bất cứ lúc nào, hoàng kim thức hải đắp từ trăm phần trăm linh hồn hải đâu phải chuyện đùa.

Sở dĩ Lâm Phong để mặc ngọc giản cắn nuốt thần thức là vì Lâm Phong có cảm giác muốn mở ra thông tin bên trong ngọc giản cần phải cung cấp đủ thần thức, hắn có lòng tin trước khi thức hải bị hút sạch hắn sẽ mở ra được ngọc giản.

Lại nói Lâm Phong không biết chính xác hoàng kim thức hải của hắn là cái gì nhưng hắn biết hoàng kim thức hải vô cùng vững chắc, dù có bị ngọc giản hút khô thì thức hải cũng không bị thương, cùng lắm tĩnh dưỡng vài tháng khôi phục lại là được, đã như vậy còn sợ gì nữa, thần thức công pháp hắn muốn chắc rồi.

Qua thêm nửa canh giờ nữa, Thái Phiêu Phiêu sớm không nhịn được muốn ra tay, nói thật nếu không phải Liễu Phượng là “chính thê” còn nàng chỉ là bằng hữu thì nàng đã đánh thức Lâm Phong từ trước, Thái Phiêu Phiêu không biết hết bí mật của Lâm Phong nên rất lo cho hắn.

Liễu Phượng một lần nữa ra tay ngăn cản Thái Phiêu Phiêu.

-Khoan đã, Lâm Phong có biến hóa.

-Răng rắc.

Vào lúc này sắc mặt Lâm Phong vẫn trắng bợt nhưng thần thức đã không bị hút đi nữa, tấm ngọc giản cổ xưa giống như bị quá tải xuất hiện run rẩy, cuối cùng ngọc giản vỡ tung để lộ ra một giọt nước hoàng kim chừng một đốt ngón tay lơ lửng trước mặt Lâm Phong.

Vừa xuất hiện giọt nước hoàng kim liền xông thẳng vào mi tâm Lâm Phong, tốc độ giọt nước hoàng kim cực nhanh khiến bốn nữ không kịp phản ứng, đến khi phát hiện ra nó đã chui vào mi tâm Lâm Phong mất rồi.

Bất quá theo sự gia nhập của giọt nước hoàng kim sắc mặt Lâm Phong tốt hơn rất nhiều, thức hải gần khô cạn theo đó lại tràn đầy.

Hiên Phượng không nhìn ra ba động gì đặc biệt từ giọt nước hoàng kim nhưng thấy nó tiến vào mi tâm Lâm Phong liền lo lắng hỏi Thái Phiêu Phiêu:

-Sư phụ, đó là cái gì?

-Vi sư không biết, nhưng có vẻ không phải chuyện gì xấu.

Chỉ có Mộ Dung Tuyết mẫn cảm nhất với sinh cơ biết rằng trong giọt nước hoàng kim kia ẩn chứa sinh cơ rất lớn nhưng sinh cơ bị tận lực che đi khiến nàng hơi bất an, lại thấy Lâm Phong lảo đảo vội vàng nhào tới đỡ Lâm Phong nói:

-Dường như huynh ấy đã mất ý thức, chúng ta làm gì bây giờ?

Liễu Phượng không biết đây là chuyện tốt hay xấu đưa ra ý kiến:

-Chúng ta cứ ở lại phòng trọ này một thời gian đi, đợi Lâm Phong tỉnh lại rồi tính tiếp.

-Được, vậy ta sẽ đi gia hạn tiền thuê phòng, ta còn một chút linh thạch nhưng để đề phòng bất trắc nên không muốn sử dụng, nếu hai người thấy bất tiện thì sư đồ chúng ta sẽ ra ngoài kiếm động phủ ở tạm.

Liễu Phượng nói:

-Không sao, ta biết hai người đều có tình cảm với Lâm Phong, ta và Tuyết muội không có cấm đoán gì Lâm Phong hết, hai người cứ việc ở lại cùng chúng ta chăm sóc hắn đợi hắn tỉnh lại là được.

Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu theo quán tính muốn phản bác nhưng cuối cùng nàng lại trầm mặc không nói gì, nàng có thể nói dối rằng nàng không thích hắn nhưng nàng không muốn dùng lời nói phủ nhận tình cảm của mình.

Thái Phiêu Phiêu biết rõ Lâm Phong không thích nàng, nếu nàng muốn được hắn chấp nhận thì nàng phải tự cho bản thân nàng cơ hội, một khi nói “không thích hắn” nghĩa là nàng đã tự tay xóa bỏ cơ hội của mình đẩy bản thân vào con đường “bằng hữu”, nàng không muốn hối hận chỉ vì một câu nói.

Bỏ qua hết ngại ngùng lúng túng trong lòng, Thái Phiêu Phiêu muốn tạo cho bản thân cơ hội nói ra:

-Cám ơn hai người đã hiểu cho ta, chúng ta….chúng ta thay phiên chăm sóc hắn nhé.

Nghe chính miệng Thái Phiêu Phiêu thừa nhận thích Lâm Phong khiến Hiên Phượng có chút rối rắm, sư phụ a sư phụ, sau này mối quan hệ giữa chúng ta sẽ thế nào đây, thế nhưng nàng lại có chút mong chờ ngày đó thật sự xảy ra, đoán chừng… rất thú vị.

Liễu Phượng gật đầu đồng ý:

-Vậy mỗi người hai canh giờ, khi một người chăm sóc thì ba người còn lại chia ra canh chừng, Tuyết là người đầu tiên, sau đó tới lượt ta rồi tới Phiêu Phiêu và Hiên Phượng.

…………………………..

Khi giọt nước hoàng kim tiến vào mi tâm Lâm Phong liền phát hiện hắn đã mất khống chế với cơ thể, hiện tại Lâm Phong đang ở trong một không gian hoàng kim, ở đây Lâm Phong có thể huyễn hóa ra bản thể bằng cách ngưng tụ thần thức giống hệt ở trong thức hải.

Bất quá Lâm Phong chắc chắn đây không phải thức hải của hắn vì ở đây không có khí tức Tang Thụ, không có khí tức của hỗn độn chi tâm và Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, ngoài ra còn một điểm khác nữa là xung quanh không gian hoàng kim này khắc đầy những văn tự Lâm Phong xem không hiểu.

Nhớ đến giọt nước hoàng kim Lâm Phong liền suy đoán đây là do nó giở trò, bất quá giọt nước hoàng kim đang ở trong thức hải của hắn nên hắn không sợ, nghiên cứu một chút rồi rời đi không muộn.

Bản tính nhà khoa học nổi lên, Lâm Phong muốn ghi nhớ những văn tự này để sau này nghiên cứu xem nó là cái gì, quỷ dị chính là sau một lúc nghiền ngẫm Lâm Phong không thể nhớ được một chữ nào nhưng lại có thể hiểu được một hai, tình huống này lần đầu tiên Lâm Phong gặp phải.

Trong đầu Lâm Phong nhiều hơn một hàng chữ:

-Linh Hồn Tam Thức.

Lâm Phong tự nói:

-Ồ, xem ra đúng là thần thức công pháp, bất quá tại sao lại là “linh hồn”.

-Bởi vì ngươi giống với ta bóc được nhiều linh hồn hải hơn người khác đắp thành hoàng kim thức hải.

Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai khiến Lâm Phong giật mình nhảy khỏi vị trí vừa đứng tiến vào trạng thái cảnh giác nhìn về chỗ cũ, ở đó đã nhiều thêm một bóng người mà Lâm Phong không hề cảm nhận được người ta lại gần hắn từ lúc nào, điều này nói rõ giọt nước hoàng kim là của người này, ở đây người này rất có lợi thế.

Bóng người kia là linh hồn thể giống Thiên Lôi Tử, nhìn qua trẻ hơn Thiên Lôi Tử nhiều, người đó nhìn Lâm Phong nói:

-Chàng trai trẻ không cần hoảng sợ, ta là Vân Bằng – Vân Lưu Tử, ta không có ác ý.

Lâm Phong bình tĩnh đáp lại:

-Ta biết tiền bối không có ác ý vì đây là địa bàn của tiền bối, nếu tiền bối có ác ý ta đã ăn thiệt thòi rồi, bất quá đề phòng không bao giờ là sai.

Vân Bằng lắc đầu nói:

-Ngươi không cần thăm dò ta, đây là địa bàn của ngươi chứ không phải của ta, nói chính xác thì địa bàn của ta nằm trong địa bàn của ngươi, ngươi muốn thoát ra lúc nào mà chẳng được, không phải sao.

Bị vạch trần tâm tư Lâm Phong không thăm dò nữa mà hỏi thẳng:

-Không biết tiền bối có ý tứ gì khi nói tới “linh hồn hải”.

Vân Bằng thở dài giải thích:

-Ngươi không biết linh hồn hải không có gì lạ, lúc trước ta cũng không hiểu rõ nên mới thành như thế này. Từ thời khai thiên lập địa đã có tu sĩ nhưng thời đó tu sĩ tu luyện là linh hồn chi lực sinh ra từ linh hồn hải chứ khái niệm thức hải chưa tồn tại.

-Sau đó người ta phát hiện linh hồn hải có thể tu luyện tạo ra linh hồn chi lực nhưng không cách nào tăng trưởng, dù cho ngươi có đột phá cảnh giới cũng không được, điều này nghĩa là khi sinh ra linh hồn hải của ngươi chỉ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ thì ngươi không cách nào đột phá lên Kết Đan.

-Lâu dần tu sĩ thời thái cổ nghĩ ra cách tu luyện “thức hải” dựa trên nền tảng “linh hồn hải”, từ đó khái niệm thức hải liền ra đời và linh hồn hải luôn tồn tại song song với thức hải, chỉ là ranh giới giữa hai thứ rất mờ nhạt nên người ta không nhận ra.

-Qua thời gian dài trong hệ thống tu luyện luôn có một điểm mà người ta không biết, đó là khi tu luyện tới Ngưng Khí tầng năm linh hồn hải sẽ tự động bóc ra một phần dựng thành thức hải, tùy theo công pháp tu luyện mà lượng được bóc ra sẽ chênh lệch nhau, quá trình bóc linh hồn hải đắp nặn thức hải chỉ diễn ra một lần ở Ngưng Khí tầng năm, một khi bóc được ba thành linh hồn hải trở lên sẽ tạo thành hoàng kim thức hải.

-Nhìn bề ngoài thần thức và linh hồn chi lực không khác nhau nhưng xét về bản chất thần thức yếu kém hơn linh hồn chi lực rất nhiều, có điều vì yếu hơn nên thần thức lại có thể tăng trưởng thông qua việc đột phá tu vi, theo cách nói thông thường đó là lấy ngắn nuôi dài, chất không bằng nhưng lượng thì nhiều hơn.

-Bất quá thức hải vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi đặc tính “không thể tăng tưởng” của linh hồn hải dẫn tới công pháp tu luyện để mở rộng thức hải rất hiếm có, hầu hết tu sĩ chỉ có thể dựa vào đột phá tu vi để tăng trưởng thức hải.

-Ngươi hiểu được Linh Hồn Tam Thức là vì hoàng kim thức hải của ngươi sinh ra được linh hồn chi lực. Nếu không phải trong thức hải của ngươi không có dấu tích của Vũ Trụ Chân Tủy ta còn nghi ngờ rằng ngươi đã phục dụng một giọt Vũ Trụ Chân Tủy.

Đến bây giờ Lâm Phong mới biết thức hải biến dị của hắn có liên quan tới linh hồn hải, thảo nào thần thức của hắn linh hoạt hơn người khác rất nhiều, một khúc mắc đã được giải đáp khiến Lâm Phong yên tâm hơn một điểm, ngụ ý là thức hải hoàng kim của hắn không có tác dụng phụ.

Trong lời nói của Vân Lưu Tử có một điểm khiến Lâm Phong chú ý:

-Tiền bối nói Vũ Trụ Chân Tủy chính là giọt nước hoàng kim này?

Vân Bằng gật đầu:

-Đúng vậy, trong vũ trụ chỉ có ba giọt Vũ Trụ Chân Tủy, mỗi một giọt có thể giúp một người biến đổi linh hồn hải hoàn toàn thành thức hải, và chỉ có tác dụng trong một lần sử dụng, lần sau có phục dụng thêm cũng sẽ không có hiệu quả.

-Sáu vạn năm trước ta may mắn đoạt được một giọt này, tốn thêm một vạn năm tìm hiểu mới biết những tin tức vừa rồi, lúc đó ta quá tự mãn muốn đạt tới hoàn mỹ thức hải đắp bằng toàn bộ linh hồn hải nên phục dụng cả một giọt nhưng năng lượng trong Vũ Trụ Chân Tủy quá lớn, cuối cùng linh hồn của ta không chịu nổi vỡ nát.

-Trước khi linh hồn vỡ nát ta dùng thực lực siêu cường cưỡng ép mảnh vỡ linh hồn ngưng tụ lại tạo thành nửa giọt Vũ Trụ Chân Tủy, sau đó phong ấn nửa giọt Vũ Trụ Chân Tủy vào Vũ Trụ Thiên Minh Thạch – tài liệu duy nhất chứa đựng được Linh Hồn Chân Tủy với hy vọng trong tương lai có người thích hợp mở được Vũ Trụ Thiên Minh Thạch để ta đoạt xá, đừng nhìn ngọc giản rách nát nhưng muốn phá vỡ nó cần phải điều động được linh hồn chi lực.

-Bất quá khi thấy thức hải của ngươi ta liền biết ta không có khả năng đoạt xá ngươi, ngược lại nửa giọt Vũ Trụ Chân Tủy đối với ngươi không có nhiều tác dụng nên ta muốn ngươi lưu cho ta một con đường sống cho ta cơ hội đoạt xá.

Nghe vậy Lâm Phong suy nghĩ một chút, hắn biết Vân Bằng chưa nói hết tác dụng của Vũ Trụ Chân Tủy nhưng chỉ với tác dụng bóc thêm linh hồn hải đắp vào thức hải đủ để Lâm Phong động tâm muốn cho bốn nữ ở ngoài phục dụng.

Bất quá lời Vân Bằng đã nói rõ nếu người khác ngoài Lâm Phong phục dụng Vũ Trụ Chân Tủy sẽ bị Vân Bằng đoạt xá ngay, Lâm Phong là người biết rõ nhất về sự bá đạo của hoàng kim thức hải, hắn không muốn để bốn nữ ở ngoài bỏ qua cơ duyên này.

Mà Vân Bằng biết điều này nên Vân Bằng nói nhiều như thế thực chất là muốn làm một cuộc giao dịch với hắn để hắn không lấy hết Vũ Trụ Chân Tủy.

-Tiền bối cần bao nhiêu Vũ Trụ Chân Tủy để đoạt xá?

Vân Bằng cười cười:

-Ngươi rất thông minh, ta rất thích nói chuyện với người thông minh, ngươi cùng ta lập lời thề tìm kiếm giúp ta một người để đoạt xá, sau đó trong một trăm năm hai chúng ta không dây dưa lẫn nhau thì tám thành của nửa giọt Vũ Trụ Chân Tủy sẽ là của ngươi, ta tuyệt đối không nhúng tay vào.

Lâm Phong còn tưởng Vân Bằng chỉ cho hắn năm thành ai ngờ Vân Bằng hào phóng cho hẳn tám thành, có lẽ Vân Bằng biết nếu nói ra năm thành hắn sẽ kì kèo nên mới nói tám thành, tám thành vừa đúng với ý của Lâm Phong tuy nhiên Lâm Phong không có ý định lập thệ ngôn với Vân Bằng.

-Ta không có thói quen lập lời thề, nếu tiền bối tin ta thì cứ như vậy mà làm, hơn nữa sau khi rời khỏi đây ta sẽ cô lập tiền bối trong đoàn Vũ Trụ Chân Tủy còn lại.

Vân Bằng nhíu mày:

-Đây là giao dịch chứ không phải ta cầu ngươi, lập lời thề không phải chỉ để bảo đảm cho ta mà còn bảo đảm cho ngươi, ngươi không sợ ta nhúng tay đoạt xá bằng hữu của ngươi? Hoặc là ngươi không sợ ta tự bạo Vũ Trụ Chân Tủy sao?

Lời Vân Bằng vừa nói ra khiến ánh mắt Lâm Phong âm lãnh hơn rất nhiều:

-Ta ghét nhất là ai uy hiếp ta, đặc biệt là lấy người bên cạnh ta ra uy hiếp ta, ta nể ngươi sống lâu nên gọi ngươi là tiền bối, ngươi thật nghĩ rằng ta không có cách triệt bỏ linh hồn ngươi?

Vừa nói Lâm Phong vừa âm thầm câu thông với Tang Thụ giúp hắn qua mặt Vân Bằng, Vân Bằng có lợi hại đến đâu cũng không thể nào bằng Tang Thụ về mặt “ảo giác” được.

Ánh mắt Lâm Phong khiến Vân Bằng không hiểu rùng mình, dù hắn không còn thân thể nhưng muốn làm cho một kẻ từng là tu sĩ bước thứ hai như hắn run rẩy là rất khó, cái này nói rõ người trẻ tuổi kia thực sự có cách loại bỏ linh hồn của hắn lấy đi Vũ Trụ Chân Tủy, chỉ là cái giá rất lớn nên mới chấp nhận đàm phán với hắn.

-Ha hả, tiểu hữu nói đùa, ta vừa gặp đã biết tiểu hữu là người chính trực, chuyện cứ như vậy đi, ta giao ra tám thành Vũ Trụ Chân Tủy, điều kiện như cũ, ta cần một khối thân thể thượng phẩm mộc linh căn trở lên, thượng phẩm mộc linh căn không khó kiếm nên ta hy vọng tiểu hữu mau chóng một chút.

Nói xong không gian bên trong nửa giọt Vũ Trụ Chân Tủy tự động tách thành hai phần lớn nhỏ, một bên đúng là tám thành không có dấu hiệu gì của linh hồn Vân Bằng, Vân Bằng đã gom hết mảnh vỡ linh hồn về bên nhỏ hơn, không biết có phải cố tình hay không mà Lâm Phong lại nằm trong phần của Vân Bằng.

Không để ý tâm tư dò xét của Vân Bằng, Lâm Phong phất tay tự mở ra không gian Vũ Trụ Chân Tủy ung dung ra ngoài, thấy vậy Vân Bằng càng tin tưởng Lâm Phong không nói chơi, một người không cần Vũ Trụ Chân Tủy bóc được nhiều linh hồn hải hơn cả hắn có Vũ Trụ Chân Tủy trợ giúp ắt hẳn phải có bí mật rất lớn, hắn không muốn gây thù với Lâm Phong vào lúc này.

Bất quá Vân Bằng không cần Lâm Phong thề không phải hắn sợ Lâm Phong mà là ở lại trong thức hải Lâm Phong so với bên ngoài an toàn hơn nhiều, đừng nhìn vừa rồi hắn tận lực áp chế không để khí tức Vũ Trụ Chân Tủy tản ra ngoài là rất giỏi, hắn biết chỉ cần chậm vài hơi thở thôi là sẽ có Hợp Thể hay Vấn Đạo tu sĩ phát hiện ra ngay, hắn không muốn chết chung với Lâm Phong.

Nói thật dù bây giờ Lâm Phong có lấy hết Vũ Trụ Chân Tủy thì Vân Bằng vẫn có cách rời đi nhưng hắn không nỡ bỏ lại hai thành Vũ Trụ Chân Tủy, tương lai hai thành Vũ Trụ Chân Tủy này sẽ quyết định hắn có thể khôi phục tới mức nào, vì tương lai đành phải nhẫn nhịn một điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.