Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 95: Chương 95: Lông vũ màu trắng




Nghe Bạch Vô Thiên nói vậy, An Cát ngờ ngợ, khó hiểu hỏi:

- Bạch Tộc? Sao trước giờ ta chưa từng nghe trong Nhân Giới có tộc này?

Bạch Vô Thiên đáp:

- Bạch Tộc vốn ẩn cư từ thời viễn cổ, trước cả lúc Độc Nhãn Tộc các ngươi khai sinh, ngươi chưa từng nghe cũng đúng thôi?

- Vậy sao ngươi lại yếu đến vậy? Ta bị nữ thần xinh đẹp rút đi hết sức mạnh mới trở nên yếu như thế này, còn ngươi thân là người của một tộc thời viễn cổ, thế mà tu vi lại chỉ đạt đến Thai Tức?

Bạch Vô Thiên cũng chợt sửng ra. Vốn từ đầu hắn nhận thấy gã khổng lồ này rất khờ khạo, nên mới cố tình gài bẫy để buộc y nói ra cách phá giải ảo cảnh. Ai ngờ An Cát tuy ngu ngốc, nhưng lại rất biết cách hỏi xéo, khiến Bạch Vô Thiên nhất thời chưa biết phải đáp thế nào. Tống Thanh Loan ghé tai hắn cười nói:

- Muốn lừa gạt một kẻ ngốc cũng chẳng phải dễ dàng gì đâu. Cứ để đó cho ta!

Dứt lời, Tống Thanh Loan đưa tay lên miệng đằng hắng mấy tiếng thu hút sự chú ý của An Cát, đoạn hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên nói với gã khổng lồ cao hơn gấp mười mấy lần mình:

- Bọn ta là người của nữ thần xinh đẹp, đương nhiên cũng bị nàng rút hết đi sức mạnh giống ngươi.

Cô tiếp:

- Nữ thần xinh đẹp sau khi trở về tiên giới, thì tự trách bản thân tại sao lại nhẫn tâm đến mức giam một tên khổng lồ dễ thương như ngươi ngần ấy năm, rồi vội sai bọn ta đến đây sửa chữa sai lầm.

An Cát hỏi lại:

- Thật không?

Tống Thanh Loan đáp luôn:

- Đương nhiên là thật. Có trời chứng dám, nếu ta dám nói sai một câu thì ông trời sẽ đánh chết hắn.

Nói đến đây, Tống Thanh Loan chỉ tay sang phía Bạch Vô Thiên làm hắn cũng sửng sốt.

Chỉ thấy con mắt độc nhất của An Cát trở nên trong suốt dần, dường như đã tin những điều Tống Thanh Loan nói là thật. Lát sau, gã dùng hai cánh tay khổng lồ đấm thùm thục vào ngực, gào to:

- Ha ha, nữ thần còn quan tâm đến ta, nữ thần vẫn còn nhớ đến ta!

Tống Thanh Loan cau mày:

- Này, ngươi tự ngược xong chưa vậy? Ta vẫn còn muốn truyền đạt lại mệnh lệnh của nữ thần cho ngươi.

An Cát vỗ ngực nói:

- Chuyện gì? Chỉ cần là nữ thần xinh đẹp ra lệnh, An Cát dù chết cũng không từ!

“Hừm. Nữ thần kia phế đi công lực của ngươi, lại giam ngươi vào trong hộp không biết bao nhiêu năm, vậy mà ngươi lại hết lòng phục tùng ả ta, đúng là một tên ngốc”. Trong lòng Tống Thanh Loan nghĩ thầm, ngoài miệng thì nói:

- Nữ thần bảo ngươi từ nay về sau đi theo chúng ta, không cần phải ở lại trấn thủ Băng Vực nữa. Gã mặt lạnh này về sau cũng sẽ là chủ nhân của ngươi.

Tống Thanh Loan nhìn Bạch Vô Thiên gật đầu một cái. Bạch Vô Thiên không đáp, cũng chẳng tỏ vẻ phản đối.

Còn về phần gã khổng lồ một mắt An Cát thì ngay lập tức quỳ xuống, hai đầu gối gã vừa chạm xuống đất đã liền gây nên một cơn địa chấn nhẹ:

- Thuộc hạ An Cát, xin ra mắt chủ nhân! Ban nãy lỡ ra tay với chủ nhân, bây giờ mặc cho chủ nhân định tội An Cát.

- Thôi đứng dậy đi. Từ nay về sau ngươi hãy theo ta, Bạch Vô Thiên này hứa sẽ không bạc đãi ngươi.

Bạch Vô Thiên dứt lời liền quay lưng bước đi, trong tay hắn vẫn cầm hộp gỗ đen có khắc chữ “Tiếu” màu vàng kia, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Vô Thiên, cũng thật chẳng đoán ra nỗi hắn đang nghĩ gì trong đầu.

……………………………………

- Con bà nó, tại sao lại đông đến như vậy?

Trong lúc Bạch Vô Thiên, Trần Tư Tư và An Cát vẫn đang lê bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng, thì Đoàn Ngọc lại đang chìm xong một trận chiến hỗn loạn ở thảo nguyên rộng lớn mênh mông. Vì giao tranh quá ác liệt nên đã khiến cho thảo nguyên vốn xanh tươi đẹp đẽ bị phá hoại, cây cỏ úa tàn, máu chảy thành sông, xác chết nằm la liệt khắp nơi.

Tên tiên tướng tay cầm thương vẫn đuổi theo Đoàn Ngọc như hình với bóng, miệng lảm nhảm cái gì mà “Hữu lộ tiên phong nhân tướng”, “nghịch tặc Lục giới”… Y liên tục kêu gọi binh sĩ tiên giới, ma giới hợp vây Đoàn Ngọc lại, nhưng dường như chỉ muốn bắt chứ không muốn giết hắn.

Đột nhiên, từ phương xa vang lên một tiếng hô:

- Hữu lộ tiên phong đang bị vây khốn, chúng binh sĩ mau đến tương trợ!

Sau tiếng hô này, hàng vạn binh lính nhân tộc mặc giáp nâu xông tới tấn công binh sĩ tiên ma hai giới dữ dội, hòng giải cứu Đoàn Ngọc thoát khốn.

Thấy cảnh tượng này, Đoàn Ngọc không khỏi sửng sờ đến há hốc mồm, chốc sau mới định thần lại, đưa tay lên trán lau đi mấy giọt mồ hồi:

- Ta mới đây còn là một tên tu sĩ Thai Tức, bây giờ lại trở thành Hữu lô tiên phong nhân tướng, thế giới này quả thực điên rồi mà.

Mắt thấy những binh lính nhân giới vì cứu hắn mà không ngừng ngã xuống, máu tươi của họ bắn lên quần áo mình, Đoàn Ngọc liền quát lớn một tiếng, tiếp tục hùng hổ lao vào cuộc chiến.

Dưới sự dũng mãnh của Đoàn Ngọc, chỉ chốc lát sau hắn đã dẫn đầu quân đội nhân giới đẩy lui đại quân hai giới tiên ma, ngay cả tên tiên tướng suốt ngày bám đuôi kia cũng bị Đoàn Ngọc chặt đứt một cánh tay, phải bỏ trốn về phía Tiên giới.

- Nhân giới vô địch! Tướng quân uy dũng! Tiến lên!

Sau khi đánh bật Tiên Ma ra khỏi cuộc chiến, Đoàn Ngọc soái lãnh nhân giới giao chiến với Thần giới, cuối cùng thành công giết chết một gã đại tướng Thần tộc. Khắp thảo nguyên xanh hào khí ngút trời, muôn vạn tiếng hô “hữu lộ nhân tướng anh dũng vô địch” thấu tận trời xanh, khiến nhiệt huyết trong lòng Đoàn Ngọc cũng cháy bừng lên.

Một chút hồi niệm gì đó xẹt qua đầu hắn,

Hắn một mình một kiếm xông thẳng vào đại quân Thần Tộc mà đại phát cuồng uy, đường kiếm nhanh như sao băng lấy đầu không biết bao nhiều “vị thần”.

Trong lúc Đoàn Ngọc đang say sưa chiến đấu, hắn không biết rằng đường kiếm của mình sau khi đạt đến đỉnh điểm của nhanh thì đang bắt đầu chậm dần đi. Tuy vậy, bề ngoài nhìn thì chậm, nhưng thực chất số “thần” mất mạng dưới lưỡi kiếm của hắn thì chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Hắc Phong đang chú tâm tìm kiếm sơ hở của trận pháp thì chợt nhận thấy sự thay đổi bất thường của Đoàn Ngọc. Lão ngạc nhiên nói:

- Cực khoái thành mạn sao? Thằng nhóc này đúng giỏi mà.

Sau đại chiến với Vô Thập Tam, khoái đạo của Đoàn Ngọc cũng đạt đến giới hạn cuối cùng, không ngờ trong trận chiến này lại tự đột phá thành “mạn đạo” - nguyên lý về chậm trong võ thuật. Cảnh giới võ đạo của Đoàn Ngọc cũng tăng lên một bậc, từ Nhất giai võ giả hậu kỳ đột phá thành Nhất giai hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần đạt đến đỉnh của mạn đạo thì sẽ lập tức trở thành Nhị giai võ giả, cũng ngang hàng với tu sĩ Tiên Thiên.

Thấy Đoàn Ngọc vẫn đang say sưa chiến đấu, Hắc Phong không muốn phá vỡ khoảnh khắc ngộ đạo này của hắn, nên chỉ im lặng truyền thêm linh lực của mình vào người Đoàn Ngọc, giúp hắn duy trì sức mạnh.

- Chuyện gì vậy? Không ổn rồi!

Trong lúc Đoàn Ngọc đang đạt đến cao trào nhất, bỗng nhiên khung cảnh lại thay đổi, thân hình hàng trăm vạn binh sĩ trên thảo nguyên bỗng tan vỡ hóa thành cát vụn, bầu trời cũng bị rạch nát ra làm đôi, muôn vàn ánh sáng lập lòe xuất hiện khiến Đoàn Ngọc vì quá chói mà phải nhắm nghiền hai mắt lại.

Và cũng như bao lần, khi hắn mở mắt ra thì nhân sinh của hắn lại một lần nữa thay đổi.

Chiến trường đã biến mất, thay vào đó là một thảm cỏ xanh thơm ngát, bốn bề gió thổi lồng lộng. Đoàn Ngọc ngồi trên thảm cỏ này, một cô gái dung mạo đẹp tuyệt mỹ như thiên tiên giáng trần gác đầu lên tay hắn, giương đôi mắt to tròn của mình ngắm nhìn hắn.

Khi nhìn thấy gương mặt của cô gái này, trước mắt Đoàn Ngọc liền tối xầm lại, con tim cũng đau đớn như bị ai đó bóp chặt.

…………………………………………� �…

Trời bỗng trở nên lạnh dần, từng cơn gió rét cắt da cắt thịt thổi qua Băng Vực khiến Tống Thanh Loan run lên từng đợt. Cô hắt xì liên tục vài cái, chóp mũi đỏ ửng, vừa mới định co người lại cho đỡ lạnh thì bỗng thấy toàn thân ấm áp lên. Gã khổng lồ An Cát không biết từ đâu xuất hiện rồi nằm xuống, dùng thân mình làm bức tường che chắn gió tuyết cho cô, hơi nóng từ cơ thể gã tỏa ra làm không gian cũng trở nên ấm cúng hơn rất nhiều.

Tống Thanh Loan nói nhỏ:

- Cảm ơn ngươi!

An Cát ồm ồm đáp:

- Không có gì. Ở Độc Nhãn Tộc chúng ta, mỗi khi trời chuyển lạnh, các nam nhân trong tộc đều phải dùng thân mình che trước hang động của những phụ nữ. Cô tuy không phải là người Độc Giác Tộc, nhưng suy cho cùng vẫn là nữ nhân.

Nghe An Cát nói vậy, Tống Thanh Loan chợt cảm thấy gã ngu ngốc này cũng thật đáng yêu, tính cách cũng thật chất phát.

“Có lẽ, con người ta càng ít thông minh, càng ít nghĩ ngợi thì cũng sẽ càng thiện lương hơn”. Tống Thanh Loan khẽ lẩm bẩm, sau đó cô chìm sâu vào giấc ngủ.

Chờ cho Tống Thanh Loan đã ngủ say, Bạch Vô Thiên mới từ phương xa xuất hiện. Hắn cởi phăng áo trắng trên người mình ra đắp cho cô, sau đó ngoắc tay ra hiệu An Cát đi với mình.

An Cát đứng dậy nhưng cũng không quên dùng bàn tay khổng lồ vơ đất phía dưới tạo thành một bức tường trước chỗ Tống Thanh Loan đang nằm.

Sau khi đã di chuyển ra thật xa, Bạch Vô Thiên mới hỏi An Cát:

- Lúc ngươi chia tay với nữ thần xinh đẹp, cô ta có dặn dò hay đưa cho ngươi vật gì không?

An Cát mở to con mắt trên trán hỏi:

- Làm sao ngài biết cô ấy có đưa vật gì cho tôi?

Bạch Vô Thiên lắc đầu:

- Điều này ngươi không cần quan tâm, có thể nào giao vật đó cho ta được không?

An Cát tỏ vẻ đau khổ nói:

- Đây là vật nữ thần xinh đẹp tặng riêng cho tôi, xin ngài đừng ép tôi.

- Ta đúng là đang ép ngươi đấy. Nhưng ngươi đừng lo, ta chỉ mượn xem một chút rồi sẽ trả lại thôi. Bây giờ ngươi hãy tường thuật lại chi tiết từng câu nói của nữ thần cho ta.

Nghe Bạch Vô Thiên nói vậy, An Cát cũng phần nào yên lòng. Gã thò tay vào trong ngự lấy ra một chiếc lông nhỏ màu trắng trông giống lông chim nói:

- Cô ấy đã đưa chiếc lông này cho ta…

An Cát thả chiếc lông vũ màu trắng từ trên cao rơi xuống lòng bàn tay của Bạch Vô Thiên.

- Và nói, mọi việc đều đã trôi qua, không cần phải thương tâm làm gì nữa. Tất cả trở về khởi điểm, chàng vẫn là nên cười nhiều hơn một chút. Ta ở tiên giới… vẫn luôn đợi chàng quay về….

Nhìn cọng lông vũ trắng muốt trên tay, Bạch Vô Thiên không hiểu vì sao lại cảm thấy cõi lòng mình đau nhói. Khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng từ khóe mắt lại có một dòng lệ chảy xuống. Hắn nói trong vô thức:

- Thương tâm? Ta tại sao phải thương tâm?

- Đã yêu ta? Chờ ta quay về tại sao lại còn sai An Cát giết ta?

Chợt Bạch Vô Thiên phun ra một ngụm máu.

Máu nhuộm đỏ cả cọng lông vũ màu trắng trên tay, nhuộm đỏ cả tuyết trắng dưới mặt đất, dường như còn muốn nhuộm đỏ cả lòng người.

Cùng lúc, bầu trời Băng Vực cũng trở nên lạnh hơn, khiến thân thể Tống Thanh Loan run lên liên hồi, sau đó bừng tỉnh lại từ trong giấc mộng say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.