Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 23: Ra tay
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Toàn bộ hơn ngàn thanh kiếm cắm dưới mặt đất cùng lúc rung lên bần bật, tiếng thép kêu ong ong tạo thành những âm thanh hệt như tiếng chuông ngân. Những oan hồn khi vừa nghe được âm thanh này thì liền lộ vẻ hoảng sợ, cuống cuồng bay tán loạn, con chui vào tường, con quay trở lại Vạn Hồn Phiên, như muốn đào thoát.
Nhưng điều kinh dị nhất làm cho cả Mộc Vị, Thanh Thuỷ, Lục Hàm Hư cùng ba gã trưởng lão Thiên Kiếm tông trợn tròn hai mắt, chính là việc cặp thần kiếm treo trên tường kia cũng đang phát sinh dị biến!
Chân Long Phượng Hoàng kiếm chợt trở nên sáng rực! Chân Long toát ra ánh sáng vàng chói loá, như mặt trời giữa không trung, khiến người ta không thể nào dùng mắt thường nhìn trực tiếp được. Còn Phượng Hoàng kiếm lại toả ra ánh sáng đỏ rực, đỏ như máu, đỏ như một ngọn lửa đang bùng cháy!
- Không thể nào!
Mộc Vị run rẩy nói. Đoạn y nhìn sang Đoàn Ngọc đang bị trọng thương nằm ở một góc, ánh mắt đột nhiên loé lên.
- Đúng rồi, chính hắn là người phát động được dị biến của Chân Long kiếm! Chỉ có hắn mới là người lấy được Chân Long kiếm!
Nhưng kẻ hiểu được chuyện này không chỉ có mình Mộc Vị.
Thanh Thuỷ, Lục Hàm Hư và ba trưởng lão kia cùng quăng ánh mắt âm trầm về phía Đoàn Ngọc. Riêng ba tên trưởng lão là biểu lộ rõ nhất ham muốn của mình, bộ dáng y như là muốn ăn tươi nuốt sống Đoàn Ngọc vậy.
- Có được Chân Long kiếm trong truyền thuyết tu vi sẽ tăng vọt, tiếp nhận được mọi truyền thừa của Thông Thiên Kiếm phái!
Ý nghĩ này xẹt qua đầu tất cả mọi người. Chợt tất cả không hẹn mà đồng loạt ra tay, vung trảo chộp về phía Đoàn Ngọc!
- Cút!
Thanh Thuỷ hướng bọn Lục Hàm Hư, và ba trưởng lão kia quát lớn. Nhưng y chỉ thấy khoé miệng bốn người họ đồng thời nở nụ cười nhạt.
Lục Hàm Hư cổ tay khẽ động, Hạo Nhiên kiếm như một mũi tên xé gió đâm thẳng tới ngực Thanh Thuỷ. Đến lúc này gã không cần phải che dấu thực lực bản thân nữa, có được Chân Long kiếm rồi tu vi của gã chắn chắn sẽ nhảy vọt lên Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, tiếp cận với Hoá Thần kỳ, còn ai ở Việt quốc này có thể cản được gã nữa chứ.
Ba trưởng lão đưa mắt gật đầu với nhau. Chợt một tên phân ra xông đến ngăn cản Mộc Vị, một tên vẫn dùng trảo chộp tới Đoàn Ngọc, tên còn lại thì chuyển hướng sang Lý Tiểu Phượng.
Mục đích của chúng đã quá rõ ràng. Trước tiên bắt lấy Lý Tiểu Phượng, gây sức ép buộc Thanh Thuỷ rút lui, sau đó cùng hợp sức tiêu diệt Mộc Vị, đoạt lấy Chân Long Phượng Hoàng kiếm!
- Lòng dạ con người quả nhiên khó lòng nhìn thấu được!
Bọn người Thanh Thuỷ, Lục Hàm Hư vốn là người trong chính đạo, hơn nữa lại là đồng môn. Thế mà khi có lợi ích phát sinh, thì cả bọn lại sẵn sàng chĩa mũi giáo sang hãm hại lẫn nhau.
Đoàn Ngọc khẽ than, khoé miệng hắn rỉ máu, toàn thân đau đớn bất lực nhìn trảo của tên trưởng lão râu dài sắp chộp tới cổ hắn.
- Hắc Phong, sao ngươi vẫn còn chưa xuất hiện!
Đoàn Ngọc dùng thần niệm không ngừng gào thét, cuối cùng hắn cũng nghe thấy tiếng Hắc Phong:
- Hừm. Không cần la lối nữa, ta nghe thấy cả rồi! Trước mắt, ta truyền cho ngươi công lực của cảnh giới Hoá Thần. Hãy giết hết bọn chúng đi, sau đó đoạt lấy cặp kiếm kia. Cặp kiếm này vô cùng kỳ quái, tạm thời ta vẫn chưa thể nhìn thấu!
Đoàn Ngọc chưa kịp đáp lại thì đã cảm giác thấy có một luồng linh lực như nước lũ vỡ đê tràn vào kinh mạch hắn. Luồng linh lực này nhanh chóng phát tán ra toàn thân, truyền vào mỗi thớ thịt, cơ bắp, khiến Đoàn Ngọc cảm thấy trong mình có vô tận sức mạnh, chỉ cần khẽ phất tay cũng có thể khiến trời đất biến sắc, núi sông rung chuyển.
Ở phía đối diện, tên trưởng lão râu dài đang lao tới Đoàn Ngọc dường như vẫn chưa phát hiện ra biến hoá của hắn. Y trong lòng chắc mẩm phen này sẽ bắt được Đoàn Ngọc, thậm chí y còn vội suy nghĩ trước sau khi bắt được Đoàn Ngọc thì sẽ xử trí ra sao.
- Làm thế nào đây nhỉ? Ép hắn lấy Chân Long kiếm ra, sau đó cướp lấy rồi một mình bỏ trốn? Hay là chờ Lục Hàm Hư và Ngũ, Thất trưởng lão lấy được Phượng Hoàng kiếm rồi cùng đi cho an toàn? Hắc hắc, trước mắt cứ bắt được hắn đã, đến lúc đó có hắn làm ắt chủ bài, dù chuyện gì xảy ra thì mình cũng nắm được thế chủ động!
Trảo của trưởng lão râu dài cuối cùng cũng đã chộp được cổ của Đoàn Ngọc. Y nở một nụ cười đầy tham lam, nhưng khoé miệng vẫn chưa kịp nhếch lên thì sắc mặt đã nhanh chóng chuyển thành màu trắng bệch.
Vì y nhìn thấy Đoàn Ngọc chợt quay đầu lại, phía trên hai lỗ của mặt nạ quỷ dữ, có một đôi mắt đang mở ra nhìn trừng trừng vào y. Trong cặp mắt đẹp đẽ đó trưởng lão râu dài thấy một luồng thần quang vô cùng mạnh mẽ xông thẳng vào linh hồn bản thân, chứa đầy vô thượng uy nghiêm! Trong khoảnh khắc đó Đoàn Ngọc như là trời, là đất, như chỉ cần một ý niệm của Đoàn Ngọc cũng đủ làm y chết vô số lần! Trưởng lão râu dài kinh hoảng la to:
- Không thể nào, đây là khí tức của tu sĩ Hoá Thần kỳ!
Phùng! Khi chữ “kỳ” vừa dứt thì ngay lập tức có một màn lửa từ phía Đoàn Ngọc bùng nổ, che mờ hết cả mắt y.
- A, a a a.
Trong căn phòng tầng mười ba không hiểu từ đâu xuất hiện một con hoả long dài gần trăm trượng, choáng hết cả căn phòng, toàn bộ số hồn phách oán linh từ Vạn Hồn Phiên đều bị con hoả long này thiêu trụi toàn bộ, không kịp phát ra tiếng la nào.
Bọn người Mộc Vị, Thanh Thuỷ, Lục Hàm Hư đồng thời hoảng sợ, vội dùng toàn lực chống đỡ sức nóng toả ra từ con hoả long này.
Nhưng con hoả long chỉ tồn tại trong giây lát liền biến mất, trả lại cho nơi đây một khung cảnh yên bình.
Trước mặt Đoàn Ngọc, trưởng lão râu dài đã biến mất, đến một mảnh xương cũng không còn!
Mộc Vị, Lục Hàm Hư, Thanh Thuỷ cùng hai gã trưởng lão còn lại đều há hốc mồm! Họ không thể tin những gì vừa diễn ra trong mắt mình. Rõ ràng trưởng lão râu dài là một tu sĩ Quy Nguyên sơ kỳ, vậy mà lại bị Đoàn Ngọc một tên tu sĩ Thai Tức cỏn con nhẹ nhàng giết chết.
- Không, không đúng! Đây là, đây là…
Mộc Vị chỉ tay về phía Đoàn Ngọc, run run nói:
- Đây là khí tức của tu sĩ Hoá Thần!
- Không thể nào!
Lục Hàm Hư, Thanh Thuỷ chân nhân cùng hai trưởng lão kia đồng thời lui lại mấy bước, khuôn mặt biểu lộ vẻ không dám tin. Phải biết rằng trong tu chân giới Việt quốc này, suốt mấy ngàn năm nay ngoài tổ sư gia của Thiên Kiếm tông đạt đến Hoá Thần sau đó rời đi, thì chưa từng một ai đột phá được cảnh giới tối thượng này.
Ở trong Việt quốc, tu sĩ Hoá Thần được coi là chí tôn, không kẻ nào dám kinh nhờn!
Lý Tiểu Phượng vẫn đang không ngừng bị Phượng Hoàng kiếm rút máu, nhưng giờ đây cũng ngạc nhiên nhìn Đoàn Ngọc.
Trong mắt cô bé, vị “Độc Ác ma tôn” đeo mặt nạ hình quỷ dữ kia dường như đã hoá thân thành một hiệp khách chính nghĩa. Mái tóc đen nhánh của hắn thoát khỏi khăn cột, tung bay trong gió. Tay cầm hắn Lưu Tinh kiếm màu bạc đặt sau lưng, mũi kiếm chĩa xuống đất, vạt áo đang bồng bềnh từ từ hạ xuống, cộng thêm dáng người thẳng tắp, đỉnh thiên lập địa kia làm cho hắn chợt trở nên uy phong, đẹp đẽ và tràn đầy mê lực đến dị thường.
- Ca ca…
Lý Tiểu Phượng ngơ ngác nhìn thân ảnh ấy, miệng khẽ lầm bầm. Nhưng rồi cô bé chợt giật mình, mắt nhắm nghiền lại, rên lên mấy tiếng đau đớn.
Phượng Hoàng kiếm lúc này đột nhiên càng bừng sáng, như muốn tranh đua cùng ánh vàng huy hoàng của Chân Long kiếm. Nó không còn phản kháng Lý Tiểu Phượng nữa, mà ngược lại càng hút máu cô bé nhiều hơn.
Nhưng những diễn biến phát sinh trên người Lý Tiểu Phượng cùng Phượng Hoàng kiếm đều không được mọi người phát giác. Vì tất cả còn đang bận để tâm đến Đoàn Ngọc, vị “tu sĩ Hoá Thần kỳ” vừa xuất hiện bên kia.
Đoàn Ngọc hai mắt lấp lánh thần quang, ném về bọn Mộc Vị, Thanh Thuỷ, Lục Hàm Hư cùng hai tên trưởng lão một cái nhìn đầy lạnh lùng.
Cảm giác có được sức mạnh vô cùng vô tận thật thoải mái. Sau khi được Hắc Phong truyền cỗ sức mạnh vào người thì Đoàn Ngọc cảm giác bọn Mộc Vị, Thanh Thuỷ lúc này chỉ yếu như sâu kiến, thậm chí không chịu nổi một cái búng tay của hắn. Và đương nhiên cảm nhận của hắn là đúng, vừa rồi, tên trưởng lão râu dài há chẳng phải là đã chết dưới một Hoả Thuật tầm thường nhất hay sao?
Sự khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ Hoá Thần với tu sĩ Quy Nguyên chính là khả năng câu thông với thiên địa linh khí. Nhờ khả năng này mà trong giây lát, tu sĩ Hoá Thần có thể mượn một số lượng lớn linh khí để tự trị thương cho bản thân hoặc tấn công kẻ địch. Mà điều này tu sĩ Quy Nguyên không bao giờ làm được, họ chỉ có thể dùng linh lực do bản thân tự tu luyện ra mà thôi.
Bị Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm như vậy, cả đám Mộc Vị, Thanh Thuỷ liền đớ ra. Nhưng rốt cuộc Lục Hàm Hư là người phản ứng nhanh nhất. Gã vội vứt thanh Hạo Nhiên kiếm qua một bên, hai chân quỳ bệch xuống đất, dập đầu lạy Đoàn Ngọc một lạy:
- Vãn bối Lục Hàm Hư xin kính chào tiền bối. Chúc tiền bối vạn thọ an khang, tu vi ngày một tăng tiến!
- Vãn bối Thanh Thuỷ ra mắt tiền bối!
- Vãn bối Mộc Vị cúi đầu lạy tiền bối, lúc trước vãn bối có mắt như mù, xin tiền bối lượng thứ!
- Vãn bối là Thất trưởng lão của Thiên Kiếm tông, xin ra mắt tiền bối!
- Vãn bối là Ngũ trưởng lão của Thiên Kiếm tông, xin chúc tiền bối sức khoẻ tốt lành, đạo tâm tăng trưởng.
Hành động của Lục Hàm Hư đã làm cho Mộc Vị, Thanh Thuỷ cùng hai trưởng lão kia thức tỉnh. Lúc này đối diện với một vị tu sĩ Hoá Thần kỳ, nếu không muốn chết thì đương nhiên chỉ còn cách quy thuận. Dù sao, quỳ lạy một người có tu vi kinh hãi thế tục như vậy cũng chẳng có gì nhục nhã.
Đoàn Ngọc còn chưa biết tiếp theo phải xử trí ra sao với đám người này thì chợt nghe Hắc Phong nói:
- Giết bọn chúng nhanh lên nào. Lực lượng của ta chỉ có thể cho ngươi mượn thêm một chút nữa thôi. Vừa đủ để ngươi đánh ra một kích tiêu diệt hết bọn chúng.
Thấy Đoàn Ngọc không hành động, Hắc Phong hỏi:
- Ngươi sao thế? Không dám giết bọn chúng à?
Đoàn Ngọc lắc đầu, đáp:
- Không có gì. Bọn người này ích kỷ độc ác, chẳng có điểm nào đáng được khoan hồng cả. Nhưng… trước giờ ta vốn chưa giết một ai, bây giờ đúng là có chút run tay.
- Chưa giết cái quái gì? Vừa nãy tên trưởng lão râu dài không phải đã bị ngươi một mồi lửa thiêu cháy thành tro sao? Đã giết một tên rồi, thì tên thứ hai ngươi cũng có thể giết được. Mau ra tay đi, đừng chần chờ nữa!
Nghe Hắc Phong hối thúc, Đoàn Ngọc gật đầu, hai mắt nheo lại, chưởng phải bắt đầu giơ lên, chuẩn bị tung ra Hoả Thuật để kết liễu bọn Thanh Thuỷ, Mộc Vị.
Bọn Thanh Thuỷ vẫn đang quỳ bệch dưới đất, đầu còn chưa dám ngẩng lên thì đột nhiên cảm thấy thiên địa linh khí xung quanh dao động mạnh, tất cả lấy Đoàn Ngọc làm trung tâm cuồn cuộn kéo về.
Thanh Thuỷ ngẩng đầu lên, thấy hành động của Đoàn Ngọc thì la to:
- Không ổn!
Nhưng đã không còn kịp nữa. Đoàn Ngọc vung tay, một con hoả long dài trăm trượng lại tiếp tục xuất hiện, há cái mồm rộng lớn đầy lửa của mình nuốt trọn bọn Thanh Thuỷ vào bụng.