Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương 92: Song kiếm hợp bích
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Đoàn Ngọc và Vô Thập Tam buộc phải giao đấu. Nếu hôm nay không đánh thì về sau cũng phải đánh.
Bọn họ đang chiến vì bất đồng tuổi trẻ, vì tôn nghiêm của chính bản thân mình.
Tuổi trẻ vốn dĩ nên có một chút bất đồng như vậy mới đáng gọi là tuổi trẻ.
Điên cuồng, phóng túng, kiêu ngạo, chiến ý. Những thứ này Đoàn Ngọc và Vô Thập Tam đều có, nên bọn họ mới những nhân vật nổi bật nhất trong giới trẻ hiện nay. Nếu muốn vang danh mà không dám xông xáo thì tốt nhất nên ở nhà trùm chăn ngủ cho rồi. Ba chữ đại anh hùng vốn không dành cho kẻ thiếu ý chí!
- Ha ha, thống khoái! Nào đánh!
Vô Thập Tam cười lớn, Thiên Địa Vô Cực như bão táp cuồng phong xuất ra, như muốn đem cả Giới Mang Sơn này đâm nát vụn.
Mái tóc Đoàn Ngọc tung bay trong gió, ánh mắt sáng như điện giật, tay cầm Lưu Tinh Kiếm vung ngang chém dọc, lượn theo vách núi mở đường xông thẳng vào trung tâm của Vô Thập Tam.
Hai người đuổi nhau khắp mấy vòng quanh Giới Mang Sơn, mặc cho phía dưới có ngàn vạn luồng gió lạnh đang gào thét.
Thấy một màn đại chiến này, hơn năm trăm tu sĩ ở dưới núi không hẹn mà cùng hô lên mấy tiếng, khiến cho chiến ý bùng lên khắp núi, như muốn đem ngọn lửa nhiệt huyết đốt cháy cả trời xanh.
Phương Mộc ngước mắt nhìn lên hai thân ảnh trên cao, trong lòng chợt có một cảm giác thân quen không thể nào tả được. Gã siết chặt hai tay, miệng thì thào:
- Là Lâm huynh sao…
Trên bậc thang thứ bốn ngàn, Minh Nhân quan sát trận đại chiến, mở miệng bình luận:
- Gã họ Lâm kia quả thật rất mạnh. Lần trước ta đánh lén hắn, nhưng lại bị linh lực trong người hắn phản chấn suýt nữa bị trọng thương. Nhưng khi đó kinh nghiệm của hắn vẫn còn quá kém, không ngờ hiện tại lại có thể cùng Vô Thập Tam tranh phong như thế.
Hoàng Lỗ cũng thở dài:
- Kẻ sĩ ba năm không gặp, phải rửa mắt mà nhìn. Cũng may là chúng ta chưa đắc tội hắn, nếu không chắc đã chẳng còn mạng đứng đây mà tán dóc rồi.
Chợt Minh Nhân ngước đầu lên, hai mắt sáng sực nói:
- Tuy vậy, ta tin rằng Vô Thập Tam và hắn vẫn chưa thể nào là đối thủ của Minh Quá Long. Minh Quá Long là kỳ tài số một của Minh gia ta, vốn được trưởng lão hội của Việt quốc chọn làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân lớp kế cận.
Gió lạnh gào thét, chiến ý ngút ngàn.
Một mảnh núi cao, một thảo nguyên xanh, một bầu trời rộng lớn. Tất cả đều như làm nền cho khát vọng của tuổi trẻ. Hãy đánh một trận thống khoái! Cho dù hôm nay có phải chết thì đã làm sao?
Đoàn Ngọc quát lớn một tiếng, Hoành Thiên Kiếm Khí tung hoành ngang dọc, liên tục chém nát những mỏm đá mà Vô Thập Tam bám víu, hòng đánh y rơi xuống.
Nhưng Vô Thập Tam kinh nghiệm đầy mình, tinh thần vốn sắt đá. Ánh mắt y lạnh lùng nhìn Đoàn Ngọc, thân hình chợt biến mất.
Ầm!
Trong lúc Đoàn Ngọc đang phân vân thì Vô Thập Tam không biết từ bao giờ đã xuất hiện từ phía sau lưng, hai tay ôm chặt hắn lại, sau đó đạp một cước vào vách núi, khiến cả hai đồng thời rơi xuống.
Hắc Phong cũng không khống chế nổi bình tĩnh mà la lớn:
- Mẹ nó, gã họ Vô này điên rồi. Chẳng lẽ muốn cùng chết hay sao?
Đoàn Ngọc biết bây giờ chính là thời khắc sinh tử. Hắn cố vùng vẫy, liên tục dùng cùi chỏ thúc vào bùng Vô Thập Tam, khiến máu mồm y trào ra không ngớt. Nhưng Vô Thập Tam ôm hắn chật cứng, hai cánh tay giống như hai gọng thép không ngừng siết chặt vào.
- Ha ha ha, để xem ai phải chết!
Vô Thập Tam điên cuồng cười lớn. Y đã thật sự phát cuồng.
Trong Việt quốc mấy năm nay chưa có ai đáng để Vô Thập Tam thi triển những đòn độc địa này như Đoàn Ngọc. Tuy rằng nói cả hai chỉ dùng kiếm pháp mà không dùng thuật pháp tu chân, nhưng độ khốc liệt vì thế chỉ có tăng chứ không giảm.
Đến lúc cả hai đã rơi tự do được mấy chục trượng, Vô Thập Tam bỗng thả Đoàn Ngọc ra, chân đạp lên người hắn mượn lực búng lên trên. Quả nhiên chiêu thức này mới nhìn thì tưởng đồng quy vu tận, nhưng thực chất lại mượn đối phương làm đòn bẩy để thoát khỏi hiểm cảnh. Bấy nhiêu cũng đủ hiểu Vô Thập Tam “dị tài” đến mức nào.
Đoàn Ngọc rơi từ trên cao mấy vạn trượng xuống mặt đất, lại bị Vô Thập Tam đạp cho một cước, tốc độ rơi xuống càng trở nên mau hơn. Đến lúc này, Hắc Phong buộc phải quát lớn:
- Ta ra tay nhé?
- Hãy khoan, cứ để ta thử một lần!
Đoàn Ngọc nghiến răng đáp. Hắn dồn hết linh lực cùng chân khí trong cơ thể, sau đó chưởng phải đánh ra vào vách núi phía dưới theo một góc độ hơi xéo.
Một con hỏa long dài mấy chục trượng xuất hiện trong không trung, hai mắt hỏa long rất có thần, chứng tỏ trình độ Hỏa Thuật của chủ nhân nó đã rất cao.
Ầm một tiếng! Con hỏa long đâm xầm vào vách núi phía dưới, sau đó vỡ tan ra thành từng đám lửa nhỏ, tuy vậy, việc này đã tạo thành một lực đẩy rất mạnh giúp Đoàn Ngọc có thể bật lên trên.
Hắc Phong hưng phấn quát:
- Hay lắm, để lão ma ta trợ lực cho ngươi.
Vừa dứt lời, một luồng linh lực khổng lồ như thủy triều cuồn cuộn chảy vào thân thể Đoàn Ngọc, khiến hắn vốn đang kiệt sức lại trở nên mạnh mẽ như cũ.
Chưởng phải của hắn đánh ra liên tục, bảy tám con hỏa long vàng rực ánh lửa gào thét bay xuống phía dưới, lấy thân mình làm lực đẩy cho chủ nhân.
Minh Nhân không nhịn được mà tấm tắc khen:
- Hay cho một chiêu Tiềm Long Tại Uyên. Người này trong hiểm cảnh mà vẫn có thể sáng tạo ra kỳ tích. Quả nhiên không thể xem thường.
Hoàng Lỗ gật đầu:
- Phen này nếu trở về được Việt quốc, thì phải thông báo ngay cho gia tộc biết về hắn. Lâm Tam, thuộc phe ma đạo, tu vi cao bằng Vô Thập Tam.
Quay lại trận chiến, việc Đoàn Ngọc mượn lực hỏa long vọt trở lại lên đỉnh núi đã sớm khiến cho Vô Thập Tam chấn kinh. Tuy vậy, y vẫn rất chú tâm vào trận chiến, chỉ chờ thân hình Đoàn Ngọc vừa xuất hiện trước mặt thì liền tung ra một kiếm kinh thiên về phía hắn.
Đoàn Ngọc lơ lửng trên không trung, mắt thấy một kiếm của Vô Thập Tam đón chặn mình, nội tâm hắn khẽ động, Thiên Địa Vô Cực xuất ra ngàn đạo kiếm khí hòng bức lui y.
Nhưng Vô Thập Tam không lui.
Một kiếm này của y lại giống hệt chiêu đồng quy vu tận hồi nãy, muốn cả địch và ta cùng chết.
Thân hình Vô Thập Tam hóa thành một mũi tên bạc xoáy mạnh trong không trung, lao thẳng tới chỗ Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc hừ lạnh, bản thân một mặt xuất ra Thiên Địa Vô Cực, một mặt dồn gần chín phần mười linh lực vào Lưu Tinh Kiếm, chuẩn bị tung ra một chiêu Hoành Thiên Kiếm Khí mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
Cả hai đều tung hết sức vào một chiêu cuối cùng.
Khoảnh khắc phân thắng bại là đây, khoảnh khắc huy hoàng cũng là đây.
Nếu Vô Thập Tam thất bại thì sẽ bị một kiếm của Đoàn Ngọc chém đứt đôi người. Còn như Đoàn Ngọc thất bại thì sẽ bị một kiếm của Vô Thập Tam đâm xuyên thân thể, sau đó rớt xuống ngàn trượng heo hút phía dưới.
Bất kể kết quả có như thế nào thì cũng rất bi thảm.
Ánh mắt Vô Thập Tam trở nên lạnh lùng hẳn, miệng thì thào:
- Nếu như ta giết được người, thì người sẽ bị ta giết. Nếu ta không giết được người, thì sẽ bị người giết.
Đoàn Ngọc cũng hét lên một tiếng, tay vung ra sau đầu, chuẩn bị tung ra một kích cuối cùng.
Ánh chớp lập lòa, gió nổi mây vần.
Đúng lúc này dị biến lại xảy ra.
Trong không trung chợt xuất hiện hai con rồng gió khổng lồ khí thế dữ tợn, tách đôi lao tới hai người Đoàn Ngọc và Vô Thập Tam.
Lưu Tĩnh đã xuất hiện rất đúng lúc.
Gã xuất hiện vào đúng khoảnh khắc quan trọng nhất. Chỉ có xuất hiện vào thời điểm này Lưu Tĩnh mới có cơ hội một đòn giết chết cả hai người Đoàn Ngọc và Vô Thập Tam. Giả như một người chết, người còn lại sống thì Lưu Tĩnh sẽ vẫn phải phí sức tiêu diệt người này, chưa kể một số tình huống bất ngờ có thể sẽ xảy ra. Lưu Tĩnh là người không thích mạo hiểm, trừ phi việc gì gã đã nắm chắc mười phần thì mới dám làm.
- Ha ha, thiên tài? Thiên tài là gì? Có thiên tài đến đâu thì cũng phải chết dưới tay ta!
Lưu Tĩnh cười lớn.
Nhưng nụ cười của gã chợt ngưng bặt.
Bởi vì gã nhìn thấy kiếm chiêu của Vô Thập Tam chợt dừng lại, chuyển hướng về phía mình. Đoàn Ngọc cũng làm như Vô Thập Tam, đạo Hoành Thiên Kiếm Quyết khủng bố kia như sấm sét chém xuống Lưu Tĩnh.
Cả hai người thu chiêu, chuyển chiêu, biến chiêu rất kịp thời, rất đúng lúc. Chỉ cần một người chậm hơn thì đối phương sẽ bị trúng chiêu mà chết, và kẻ được lợi không ai khác ngoài Lưu Tĩnh.
- Thì ra các ngươi lừa ta!
Lưu Tĩnh tức giận quát lớn. Sau đó vội vã dùng Thiên Tượng Công, dùng thủy linh lực tạo thành một quả cầu xanh biếc bao bọc mình lại, hòng cản trở Đoàn Ngọc cùng Vô Thập Tam.
Hoành Thiên Kiếm Khí chém xuống, khoảnh khắc va chạm với quả cầu màu xanh thì tạo nên một xung động cực mạnh, khiến Đoàn Ngọc miệng mồm ứa máu. Sức mạnh của tu sĩ Tiên Thiên quả thật không thể xem thường.
Nhưng quả cầu nước kia cũng đã nhạt đi không ít. Đúng lúc này, Vô Thập Tam như một mũi tên lao tới, dùng tuyệt chiêu “Nhân Kiếm Hợp Nhất” công phá quả cầu màu xanh, rồi xuyên thẳng qua thân thể của Lưu Tĩnh.
Quả cầu tan vỡ ra thành một vũng nước lớn, Lưu Tĩnh ngã xuống chính giữa vũng nước.
Chốc lát sau, vũng nước đã chuyển thành một màu đỏ.
Lưu Tĩnh chết. Một tu sĩ Tiên Thiên không ngờ lại chết dưới tay hai tu sĩ Thai Tức.
Trong tu chân giới, việc tu sĩ Thai Tức giết chết tu sĩ Tiên Thiên vốn là điều không thể. Nhưng dưới sự liện thủ của Đoàn Ngọc và Vô Thập Tam, điều không thể chẳng ngờ lại biến thành có thể!
Đoàn Ngọc đứng im lặng nhìn Vô Thập Tam.
Vô Thập Tam cũng không nói tiếng nào. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế gần một nén nhang. Sau cùng, Vô Thập Tam mở miệng:
- Ngươi rất khá!
- Nhưng vẫn thua ngươi. Ngươi cảm ứng được Lưu Tĩnh có ý đồ đánh lén từ khi chúng ta chưa giao đấu.
Đoàn Ngọc nhàn nhạt đáp. Thật ra Vô Thập Tam cũng không nói điều này cho Đoàn Ngọc biết. Đơn giản vì trong lúc giao chiến, Đoàn Ngọc luôn nhìn thấy Vô Thập Tam có vẻ không dám quay lưng về phía hướng Bắc, dường như rất cố kỵ vị trí nơi này. Đoàn Ngọc vì thế mới truyền âm hỏi Hắc Phong, quả nhiên là Lưu Tĩnh đang mai phục nơi đó.
Đoàn Ngọc tương kế tựu kế, định mượn việc này để cùng tiêu diệt gã và Vô Thập Tam. Không ngờ Vô Thập Tam cũng có tính toán như Đoàn Ngọc. Tuy cả hai không biết kế hoạch của nhau, nhưng rốt cuộc lại cùng xuất thủ một lúc, kết quả thành công giết chết Lưu Tĩnh.
Mắt thấy Vô Thập Tam dường như muốn động thủ tiếp, Đoàn Ngọc rút trong ngực ra một tấm Ảo Quang Phù, nhưng lại giả vờ đặt trên Khu Thú Quyển, lạnh lùng thốt:
- Hãy xem linh thú của ta!
Một tia sáng đỏ bắn ra từ Khu Thú Quyển, hóa thành hình Tiểu Hồng đang giận dữ lao tới. Vô Thập Tam thấy vậy vội vã lên đưa thanh kiếm rỉ sét của mình lên ứng phó.
Chỉ một giây là quá đủ. Vì khoảng cách giữa Đoàn Ngọc và quả cầu bạc truyền tống trận chỉ có mấy bước chân, nên hắn đã nhanh chóng chạm tay vào quả cầu bạc này, sau đó biến mất khỏi Man Hoang.
Thấy mình bị trúng kế, Vô Thập Tam nở nụ cười nhẹ, lắc đầu tự giễu:
- Đúng là thất bại. Ngay cả mấy trò lừa đảo này mà cũng bị tên hắn học được.
Vô Thập Tam định thần lại một chút rồi cũng tiến lên chạm vào quả cầu bạc.
Vào đúng khoảnh khắc Vô Thập Tam vừa biến nhất, từ trên Giới Mang Sơn bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trầm trầm, âm thanh rất nhỏ mà lại hòa lẫn vào trong gió, khiến người khác khó lòng nghe được:
- Thần Long hội, Man Hoang đệ nhất thiếu niên, Sa Hoa…