Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương 60: Thiếu chủ Thương Minh <code> ----o0o---- </code>
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Bùi Diệc thoáng giật mình, sau đó hướng cô gái ôm quyền đáp:
- Tống tiểu thư, đây là một người bạn đã lâu chưa gặp của thuộc hạ, hắn họ Đoàn, tên...
Nhưng chưa kịp để Bùi Diệc nói hết câu thì vị Tống tiểu thư kia đã cắt ngang, ra vẻ không quan tâm:
- Đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau chóng trở lên thuyền thôi.
- Muội muội, sao lại vô lễ với Bùi huynh như thế chứ?
Bỗng từ phía chiếc thuyền lớn đang lơ lửng trên bầu trời xuất hiện năm người hạ thân xuống. Trong đó có bốn gã là những tên vừa đem thảo dược, linh quả của Đoàn Ngọc đi giám định, còn thanh niên áo vàng tay cầm quạt giấy vừa mới xuất hiện nhìn rất lạ mắt, nhưng khuôn mặt thì lại có vẻ giống vị cô nương họ Tống đến ba bốn phần, xem ra, nhiều khả năng đây là một đôi huynh muội.
Bùi Diệc khi thấy người thanh niên áo vàng này thì liền vội vàng chắp tay, cúi đầu thi lễ:
- Thuộc hạ Bùi Diệc, bái kiến Tống thiếu chủ!
Gã thanh niên áo vàng mỉm cười, đỡ Bùi Diệc thẳng người lên, hòa nhã nói:
- Bùi huynh không nên đa lễ. Từ lúc Bùi huynh tiến giai lên cảnh giới Tiên Thiên vào năm ngoái, thì thân phận của huynh tại Thương Minh cũng đã thay đổi hẳn rồi. Hiện tại, huynh chính là đệ nhất cao thủ, đồng thời là Đại Hộ Pháp của Thương Minh chúng ta tại Man Hoang.
Về lời của gã thanh niên áo vàng chẳng ai dám nghi ngờ. Tu vi những người tiến vào Thái Cực Môn bốn năm về trước đều bị giới hạn trong khoảng từ Thai Tức trở xuống, mà Bùi Diệc không ngờ lại có thể tận dụng ưu thế về thời gian tại Man Hoang để tự đột phá bình cảnh tu luyện. Thế nên, y lúc này chính là đệ nhất cường giả tại Man Hoang, không ai có thể so sánh, ngay cả những thiên tài như Vô Thập Tam…
Trong lịch sử tu chân giới trước nay, nếu cùng trong một cảnh giới thì khả năng đánh vượt cấp còn có khả năng xảy ra, ví dụ Thai Tức sơ kỳ vượt cấp đánh Thai Tức hậu kỳ, Tiên Thiên sơ kỳ vượt cấp đánh Tiên Thiên trung kỳ… Nhưng không bao giờ có ngoại lệ rằng tu sĩ Thai Tức có thể đối đầu cùng với tu sĩ Tiên Thiên.
Nguyên do là vì khoảng cách linh lực giữa hai cảnh giới Thai Tức và Tiên Thiên quá chênh lệch, đồng thời, thân thể tu sĩ Tiên Thiên cũng đặc thù hơn tu sĩ Thai Tức.
Thai Tức là một cảnh giới được người tu chân tự quy ước khi tu luyện Thai Tức Công. Ở cảnh giới này người tu chân bước đầu thực hiện việc tẩy kinh phạt tủy, gột rửa bản thân, khiến cơ thể sản sinh ra linh lực. Còn ở cảnh giới thứ hai Tiên Thiên, người tu chân lại dùng linh lực đã được áp súc tại đan điền, đem nó bùng nổ ra khắp kỳ kinh bát mạch, giúp cơ thể lại một lần nữa biến đổi, đồng thời giải phóng khí “Tiên Thiên” được cất giấu tại các kỳ môn đại huyệt trên người tu sĩ ra bên ngoài, khiến tu sĩ từ đó về sau có khả năng không ăn không uống, thậm chí không ngủ nghỉ trong nhiều năm liền mà vẫn vô cùng khỏe mạnh.
Quay lại hiện tại, gã thanh niên áo vàng tay cầm quạt hướng bọn Ngô Xung, Bạch Hữu Tài thi lễ, nói:
- Chào Ngô huynh, Bạch huynh, đã mấy tháng không gặp, các huynh có phần phong độ hơn hẳn.
- Ây, Tống Nghĩa huynh quá lời rồi.
Xem ra, Ngô Xung cùng Bạch Hữu Tài cũng rất nể nang với vị Tống thiếu chủ này, hai bên không ngừng đối đáp qua lại mấy câu khách sáo.
Đoàn Ngọc cùng đám người Trần Tư Tư, Hàn Thạc, Huyền Ẩn, Tiểu Hồng đứng ngay sát bên Tống Nghĩa mà bị y ngó lơ, trong lòng bực bội khôn tả. Tuy nhiên, bọn Đoàn Ngọc đáng bị vậy, nên biết rằng Tống Nghĩa tuy xuất thân từ trong một thương hội, nhưng thiên phú tu chân của y không hề tầm thường, thực lực của Tống Nghĩa ngang bằng với Lưu Tĩnh của Vũ Hóa Môn, cũng thuộc hàng thiếu niên cao thủ của Việt quốc bấy giờ. Cộng thêm thân phận thiếu chủ Thương Minh, y chẳng việc quái gì phải khách sáo với bọn tép riu như Đoàn Ngọc.
Bạch Hữu Tài sau một hồi nói chuyện với Tống Nghĩa thì bỗng quay về phía Đoàn Ngọc, nheo mắt:
- Tống huynh, vừa nãy có một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng đắc tội với ta, Tống huynh nói phải xử trí ra sao đây?
Tống Nghĩa nhìn Đoàn Ngọc, ra vẻ kinh ngạc thốt:
- Có chuyện này sao? Bạch huynh không hiểu lầm đấy chứ, ta thấy vị tiểu đệ này chỉ là một tu sĩ Thai Tức tầng năm bình thường, làm sao có thể đắc tội Bạch huynh đây?
- Tầng năm cái con mẹ gì chứ! Hắn là một tên lừa đảo!
Bạch Hữu Tài nghe tới hai chữ “tầng năm” thì nhớ lại vừa rồi y bại trận trong tay Đoàn Ngọc, không nhịn nỗi bực tức mà văng tục.
Tống Nghĩa hỏi Bùi Diệc:
- Ủa Bùi huynh, chuyện này rốt cuộc là sao? Ta vừa tới cho nên chưa hiểu rõ lắm. Nếu tên tiểu tử kia đắc tội với Bạch công tử của Bạch gia thì đáng lý chúng ta nên trừng phạt chứ?
- Tống thiếu chủ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, vị tiểu đệ này là bằng hữu cũ của tại hạ, xin Tống thiếu chủ rộng lượng bỏ qua.
Bùi Diệc cúi đầu thành khẩn nài nỉ. Thấy Bùi Diệc không vì mình thân phận hèn yếu mà khinh bạc, Đoàn Ngọc thầm khen y đúng là một trang nam tử có tình có nghĩa, ngày đó chọn lựa kết giao với y thật không sai.
Tống Nghĩa nghe Bùi Diệc nói vậy thì trầm tư hồi lâu, lát sau ra vẻ khó xử, nói với Bạch Hữu Tài:
- Thì ra đều là người nhà cả, huynh chấp nhất làm gì. Thế này đi, lát nữa vào đấu giá hội ta sẽ cho Bạch huynh chút ưu thế, huynh cứ tùy tiện trả giá cao hơn số linh thạch bản thân hiện có cũng được, còn thiếu bao nhiêu Tống mỗ sẽ cho huynh mượn.
Bạch Hữu Tài không làm hại được Đoàn Ngọc, mặt mày hầm hầm, nhưng vì ở đây có Bùi Diệc là tu sĩ Tiên Thiên nên y không dám nhiều lời nữa, đành gật đầu đồng ý.
Tống Nghĩa cười nói:
- Thôi, mọi việc đều đã hóa giải, Tống Nghĩa xin mời các vị cùng tiến vào thuyền của ta, để ta được trọn vẹn chức trách chủ nhà.
Bùi Diệc vỗ vai Đoàn Ngọc, ra hiệu hắn đi theo sau lưng mình. Chớp mắt, cả bọn Đoàn Ngọc, Trần Tư Tư, Huyền Ẩn, Hàn Thạc, Tiểu Hồng và đám người Ngô Xung, Bạch Hữu Tài đã vào trong thương thuyền của Thương Minh.
…………………………………………� �…….
Tại thương thuyền này, đám Đoàn Ngọc tuy có quen biết với Bùi Diệc, nhưng không hiểu vì sao lại bị xếp vào ở trong một gian nhà kho tồi tàn, xung quanh đầy mùi phân chim cứt chuột, mạng nhện giăng đầy, như đã từ rất lâu không ai thèm dọn dẹp.
Thấy Hàn Thạc có vẻ bùi ngùi, Đoàn Ngọc thở dài một tiếng rồi ngồi phệt xuống đất, chẳng màng dơ bẩn mà tựa luôn lưng vào tường nói:
- Đành vậy thôi, chúng ta thân phận thấp hèn, nếu không phải vì có quen biết với Bùi Diệc chắc giờ nãy đã bị đá xuống thuyền từ lâu rồi.
Hàn Thạc lắc đầu đáp:
- Xin lỗi chúa công, đáng lý chúng tôi không nên nài nỉ người đến đây mua linh thạch.
Đoàn Ngọc xua tay:
- Chẳng có gì là không nên cả, cuộc sống vốn không thể tránh khỏi va chạm. Huống hồ, chúng ta là người tu đạo, càng nhiều va chạm đụng độ sẽ càng làm chúng ta mạnh mẽ hơn.
- Đa tạ chúa công giáo huấn.
Cả Hàn Thạc cùng Huyền Ẩn đồng thời cúi đầu cảm ơn Đoàn Ngọc. Nhưng hắn lại tiếp tục xua tay nói:
- Các ngươi đừng có khách sáo như vậy nữa. Nói chuyện thoải mái một chút đi, ta không quen kiểu cách như thế này.
Bỗng có tiếng mở cửa.
Ánh mắt cả bọn tập trung vào phía đó thì thấy Bùi Diệc đang cầm một khay thức ăn bước vào. Sau khi đặt khay thức ăn lên cái bàn bụi bặm chính giữa nhà kho, Bùi Diệc vội vã đem từng cái bát ra chia cho mọi người dùng.
- Các huynh đệ thông cảm. Bởi vì các người đắc tội với Bạch Hữu Tài nên Tống thiếu chủ không cho thể cấp cho các người một chỗ ở tốt được.
- Đã làm phiền Bùi huynh rồi!
Đoàn Ngọc thở dài. Nhưng Bùi Diệc chỉ lắc đầu mỉm cười, rồi nói:
- Các vị lần này đến đây là muốn mua linh thạch dùng để phục hồi linh lực phải không? Quy củ trong Thương Minh chính là dùng vật trao đổi vật, chỉ cần các vị xuất ra được vật phẩm đáng giá, thì có thể lập tức đem linh thạch bỏ vào túi.
Đoàn Ngọc tỏ vẻ hiểu ý, đáp:
- Lần trước những linh quả ta đem đi thế chấp có chất lượng như thế nào? Liệu có thể đấu giá những thứ đó không?
- Những linh quả này tuy tốt nhưng không phải hàng hiếm. Thương Minh định giá chúng vào khoảng mười quả một viên linh thạch.
- Chét chét!
Nghe Bùi Diệc nói vậy, con khỉ đỏ Tiểu Hồng liền nhảy dựng lên kêu la inh ỏi, dường như không đồng tình với y. Quả thật, Đoàn Ngọc cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Những linh quả này khi hắn dùng vào thì chỉ có tác dụng cường thân, tráng thể, giúp máu huyết lưu thông tốt hơn, hoàn toàn không có tác dụng làm tăng tiến tu vi. Nhưng kinh mạch của hắn qua bốn năm thường xuyên ăn những linh quả này lại như rộng ra, hiện tại đã gấp ba, bốn lần so với người bình thường. Điều này giúp Đoàn Ngọc khi triển khai tấn công thì có thể phát ra một luồng linh lực lớn hơn các tu sĩ khác rất nhiều.
Nhưng cái gì cũng có giá của nó, tuy sức tấn công mạnh hơn, nhưng linh lực hắn cần để tiến giai cũng trở nên khổng lồ không kém. Lần trước mặc dù đã luyện hóa được Địa Hỏa trung cấp, linh lực trong cơ thể bạo tăng, nhưng vẫn thủy chung không thể đột phá Thai Tức tầng năm lên tầng sáu được.
Cho nên, lúc này Đoàn Ngọc tới Thương Minh, mục đích cũng muốn thu về một lượng lớn linh thạch để giúp bản thân tu luyện nhanh hơn.
- Chúa công, đây là Phản Mệnh Kính, pháp bảo mà chúng tôi lấy được tại một động phủ thời cổ, ngài xem nó đáng giá bao nhiêu?
Hàn Thạc rút tấm gương đồng rỉ sét ra đưa cho Đoàn Ngọc. Tấm gương này chính là tấm gương lần trước mà Huyền Ẩn đạo nhân đã dùng để tấn công Đoàn Ngọc, nhưng rốt cuộc hại người chưa xong thì đã tự hại chính mình, bị gương đồng rút hết tinh huyết nằm liệt giường suốt một tháng.
Sau khi nghe công dụng của Phản Mệnh Kính, Bùi Diệc lắc đầu đáp:
- Pháp bảo như thế này ta nghĩ chẳng ai dám mua đâu. Hoặc giả có mua, thì giá chắc cũng vào khoảng ba bốn viên linh thạch là cùng.
- Nếu rẻ như thế thì đừng nên bán. Kính này có dịp sẽ phải dùng đến.
Trong đầu Đoàn Ngọc thoáng xuất hiện hình ảnh Lục Hàm Hư, kế tiếp hắn cất Phản Mệnh Kính vào túi trữ vật của mình, đoạn bảo Hàn Thạc:
- Lão Hàn, xem như ta mua Phản Mệnh Kính với giá hai mươi viên linh thạch, khi nào có ta sẽ trả ngay cho ngươi.
- Được, chúa công cứ tùy ý.
Hàn Thạc vô cùng vui mừng, cứ liên tục gật đầu như gà mắc thóc.
- Nhưng mà ta vẫn phải cần một lượng lớn linh thạch để có thể đột phá bình cảnh tầng năm, làm sao đây?
Đoàn Ngọc ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa tay đoạt lấy trái trứng Tam Đầu Long mà Tiểu Hồng đang ôm trong lòng, rồi đưa Bùi Diệc nói:
- Huynh thử giám định xem quả trứng này đáng giá bao nhiêu linh thạch?
Bùi Diệc cầm trái trứng trên tay mà há hốc mồm đến nửa ngày, lát sau thốt:
- Đây chính là trứng của Tam Đầu Long, quái vật cấp bốn lần trước đã ép các tu sĩ phải tiến vào Thái Cực Môn sao? Quá quí giá rồi, quả trứng này ít nhất cũng có giá trị một vạn hạ phẩm linh thạch.
Hai gã Hàn Thạc, Huyền Ẩn khi nghe tới mấy từ “một vạn linh thạch” thì suýt nữa té ngửa ra sau mà bất tỉnh. Đến lúc này bọn họ mới nhận ra vị chúa công trẻ tuổi kia là một đại phú hộ, chứ chẳng phải là kẻ khố rách áo ôm, không một viên linh thạch dính túi như bọn họ vẫn tưởng.
Đoàn Ngọc gật đầu:
- Được, vậy phiền Bùi huynh đem trái trứng này ra đấu giá giúp ta. Nhưng xin huynh dùng danh tính Bùi Diệc của mình, đề phòng ta bị Tống thiếu chủ kia ép giá.
Bùi Diệc cười đáp:
- Thành giao! Tuy nhiên ta nhắc trước, một phần năm số tiền đấu giá Thương Minh sẽ thu làm lệ phí giao dịch. Đến lúc bị mất tiền, mong Đoàn huynh đệ đừng thắc mắc.
- Chét chét!
Tiểu Hồng nhảy dựng lên như không đồng ý với quyết định bán trứng Tam Đầu Long, nhưng vì Đoàn Ngọc tỏ ra rất dứt khoát, nên nó đành cúi mặt ủ rũ, không la hét nữa.
Bùi Diệc cầm trái trứng quay đi, không gian bên trong nhà kho trở lại tĩnh mịch.
Đấu giá hội sẽ được tiến hành vào ba ngày nữa. Nhân tiện thời gian này, Đoàn Ngọc bắt đầu chuyên tu Đại Diễn Quyết của Như Ý Tâm Kinh, đem Triền Ty Kình ra tham thấu. <code> Si tình chỉ vì vô tình mà khổ </code>