Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 82: Chương 82: Thức tỉnh




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 82: Thức tỉnh

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Nhưng Kim Quang Diệt Ma Phù quả nhiên lợi hại. Từng tia ánh sáng vàng chóe dần dần xuyên thủng cơ thể hắc long, chiếu rọi lên trên chiếc mặt nạ bạc dính đầy máu tanh của Ma Chủng.

Trong đầu Ma Chủng bỗng có một cảm giác đau nhức khôn tả, mỗi lần sát tâm nổi lên liền bị thứ gì đó như ngàn vạn mũi kim nhọn đâm vào óc, khiến hắn phải đem sát tâm kia nén xuống toàn bộ.

Ầm một tiếng!

Từ phía sau lưng của Ma Chủng, Lưu Tĩnh xuất hiện rất đúng lúc. Gã xé gió lao tới, nhanh như cắt khóa hai tay Ma Chủng lại không cho di chuyển, giúp những đạo ánh sáng vàng phát ra từ Kim Quang Diệt Ma Phù không ngừng soi rọi trên thân thể hắn.

- A,aaaaaaaaaaaa…

Ma Chủng gào lên từng tiếng căm phẫn, sự đau đớn dâng tràn trong từng tấc da tấc thịt. Kim Quang Diệt Ma Phù không hổ là khắc tinh của ma nhân yêu đạo, ngay cả Ma Chủng tuy được tôn xưng là vạn ma chi đế nhưng khi còn non nớt cũng khó lòng chống cự lại.

Từng đạo kim quang giống như ánh mặt trời chói lọi xua tan tăm tối, khiến bàn tay đen đang che phủ các vì sao cũng bị kéo ra bật ra, đem ánh sáng trở về với Man Hoang.

- Trời sáng lại rồi!

Hơn một nửa số tu sĩ còn sống sót như cùng lúc ngẩng đầu, chỉ tay lên trời kinh hô.

Phía trên bậc thang thứ ba ngàn năm trăm, đám người Hoàng Lỗ cũng chậm rãi ngước đầu lên, khẽ lẩm bẩm:

- Trời đã sáng.

- Nhật nguyệt hối lại minh? Bí cảnh này thật quá quái dị.

Đám người Âm Ma Điện cũng vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng trên. Đồng thời, họ cảm thấy sự bức bách đến từ bóng đêm dưới kia cũng đã giảm hắn, không còn sức khống chế ma khí trên người họ như lúc ban nãy nữa.

Tống Nghĩa đang đi lên cũng bất giác ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngẩn một lúc lâu, không biết suy nghĩ gì.

Chợt gã quay lưng lại thì phát hiện ra cô em gái Tống Thanh Loan đã đi mất từ bao giờ.

- Con bé này, thật sự quá đáng trách rồi. Hừ, được! Ta cho muội tự sinh tự diệt một lần cho biết thế nào là lễ độ. Nếu muội chết dưới kia một cách dễ dàng như vậy, thì cũng không xứng đáng làm em gái của Tống Nghĩa này nữa.

Tống Nghĩa tức giận khẽ hừ lạnh. Sau đó bỏ mặc mọi thứ, nhắm đỉnh núi đi thẳng.

…………………………………………

Vô Thập Tam cũng không phải ngoại lệ.

Gã vô cùng kinh ngạc trước những thay đổi nhanh chóng của Giới Mang Sơn. Mới ít phút đây thôi khắp dãy núi này còn tràn ngập một luồng ma khí hung ác, vậy mà chỉ sau chốc lát tình hình đã thay đổi. Ánh sáng trở lại trên Giới Mang Sơn, đem lực lượng tà ác kia xua đuổi hoàn toàn. Thậm chí, Vô Thập Tam còn cảm giác ánh sáng trên bầu trời dường như có quan hệ rất mật thiết với người tạo ra luồng ma khí khủng bố kia, nhưng đây vẫn chỉ là những cảm nhận mơ hồ của gã, hoàn toàn không có một chút căn cứ nào.

- Đây là đối thủ của ta sau bao năm chờ đợi hay sao? Cuối cùng ta cũng không cô độc rồi.

Ánh mắt Vô Thập Tam trở nên mơ hồ, miệng khẽ thì thào, như tự nói với chính bản thân mình.

Từ trước đến nay, ở tại Việt quốc này gã luôn là người đứng đầu về mọi mặt. Thiên phú đệ nhất, tốc độ tu luyện đệ nhất, cơ duyên kỳ ngộ cũng thuộc vào hàng đệ nhất. Bởi thế nên không khó hiểu khi giữa Vô Thập Tam và các thiên tài còn lại của Việt quốc đều tồn tại một khoảng cách khá xa. Ngay cả kỳ tài ngàn năm có một như Bạch Vô Thiên, trong mắt của Vô Thập Tam cũng không đáng một xu.

Bởi vì từ khí tức trên người Bạch Vô Thiên, gã cảm nhận được kẻ thiên tài này không hoàn toàn dựa vào khả năng của bản thân mình, mà dựa vào ngoại lực để đột phá nhiều hơn.

Trong quá trình tu đạo, tuy nói việc áp súc linh lực rất quan trọng, chiếm đến sáu phần trong khả năng chiến đấu của tu sĩ. Còn hai phần còn lại thuộc về pháp bảo, hai phần dựa vào đầu óc cộng thêm yếu tố may mắn.

Nhưng áp súc cũng chia ra làm hai loại, một loại tự thân đột phá được gọi là thuần linh lực.

Còn một loại cũng có khả năng đột phá tương đương, thậm chí còn nhanh chóng hơn loại đầu tiên gấp bội phần, nhưng chất lượng lại thua xa loại tự đột phá rất nhiều. Loại này gọi là tạp linh lực.

Vô Thập Tam chính là tu áp súc thuần linh lực, tuy cơ duyên Vô Thập Tam nhiều vô số, nhưng gã chưa bao giờ thèm nhìn đến bất kỳ một viên linh đan diệu dược nào. Bởi vậy linh lực trong người gã rất tinh thuần, đó cũng là nguyên nhân khiến Vô Thập Tam lại có thể dùng sức một người mà lấn áp toàn bộ anh tài của Việt quốc.

Đảo mắt nhìn một vòng thì xem ra hiện nay chỉ có Bạch Vô Thiên là xứng tầm với Vô Thập Tam. Kẻ thiên tài xuất thân từ hoàng gia này đã tiến hành áp súc tới mười một lần, nhiều khả năng cũng sẽ sớm đột phá tới mức áp súc mười hai lần. Nhưng dù vậy, Bạch Vô Thiên vẫn là một tu sĩ tạp linh lực, không có khả năng chân chính mạnh hơn Vô Thập Tam.

- Kẻ ở dưới kia dường như cũng tu theo phương pháp thuần linh lực giống ta. Xem ra hắn rất đáng để chờ đợi đây.

Khóe môi Vô Thập Tam chợt nở nụ cười. Nhờ một vài bí mật trên người mà Vô Thập Tam có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức của Đoàn Ngọc, điều mà ngay cả tu sĩ Quy Nguyên Cảnh cũng không thể làm được.

Cùng lúc, một luồng sát khí kinh thiên cũng từ thân thể gã phát ra, đem đỉnh Giới Mang Sơn bao trùm toàn bộ.

Hai mắt Vô Thập Tam lóe lên từng tia kỳ vọng, lặng im đứng nhìn dưới chân núi nói:

- Ta chờ ngươi. Mong ngươi đừng khiến ta phải thất vọng!

………………………………………

Sự đau đớn làm cho hung tính của Ma Chủng bộc phát. Ấn ký trên trán hắn càng thêm đen, hai mắt cũng long lên sòng sọc. Khí tức u mê giờ đây bỗng biến đổi hắn, trở thành giận dữ bực tức.

Thấy cảnh tượng này, Hắc Phong liền kinh hô một tiếng:

- Hỏng rồi. Si Cảnh vừa hiện, bây giờ gặp phải thời khắc sinh tử, nó lại muốn dẫn phát ra thêm Sân Cảnh nữa. Chết tiệt, phải ngăn nó lại!

Ở bên trong đầu Đoàn Ngọc, Hắc Phong bắt đầu ngồi xếp bằng xuống, tập trung tinh thần dùng tư tưởng mạnh mẽ của mình tiến hành dồn ép Ma Chủng. Hiện tại, sau khi bị Kim Quang Diệt Ma Phù tấn công thì Ma Chủng đã suy yếu đi mấy phần, không còn dai dẳng như lúc ban đầu nữa.

Vì tại đương trường chỉ có mình Lưu Tĩnh vẫn còn sức chiến đầu, còn hai người Bạch Hữu Tài, Tuấn Khanh sau đòn ban nãy của Ma Chủng thì đã bị trọng thương, tạm thời mất đi sức mạnh. Cho nên, Hắc Phong thầm nghĩ sẽ khống chế được tình hình. Một khi phong ấn được Ma Chủng trở lại thì sẽ ngay lập tức dùng linh lực giải vây cho Đoàn Ngọc, cứu hắn thoát khỏi bàn tay Lưu Tĩnh.

- Grào! Thả ta ra! Ta muốn giết hết tất cả các ngươi!

Ma Chủng gầm lên từng tiếng đáng sợ. Ma khí trên cơ thể cũng không ít lần bùng phát ra ngoài nhưng đều bị Kim Quang Diệt Ma Phù và Hắc Phong ngăn lại toàn bộ.

Đồng thời, điều làm Hắc Phong ngạc nhiên hơn cả là trong lúc y khống chế Ma Chủng, thì cũng từ trong đầu của Đoàn Ngọc, lại có một luồng khí mát lạnh không rõ nguồn gốc xuất hiện trợ giúp y. Luồng khí mát lạnh này tuy không dùng cách cường bạo chèn ép Ma Chủng, chỉ dùng khí tức êm đềm của mình xoa dịu ru ngủ nó nhưng lại đem đến hiệu quả không tưởng.

Chỉ chốc lát sau, khi Kim Quang Diệt Ma Phù đã trở nên ảm đạm dần, kim quang bắt đầu yếu đi thì ấn ký ma chủng màu đen trên trán của Đoàn Ngọc cũng bắt đầu có biến chuyển.

Ấn ký này bắt đầu mờ nhạt dần rồi chợt biến mất.

Cùng lúc, đôi mắt Đoàn Ngọc vốn đang đỏ ngầu cũng từ từ phục hồi trở lại dáng vẻ thiện lương lúc ban đầu.

- Ma đạo! Để mạng lại đây!

Đúng vào khoảnh khắc Đoàn Ngọc vừa hồi tỉnh, từ phía trước mặt hắn bỗng vang lên tiếng quát của một cô gái.

Nàng ta bận y phục màu xanh biếc, đôi mắt to tròn sắc sảo, mái tóc đen dài óng mượt bay bay trong gió. Trông Tống Thanh Loan lúc này chẳng khác gì một con “thanh loan” thật sự.

Cô ả tay cầm một thanh trường kiếm màu bạc, từ trên không trung lao xuống như tiên nữ giáng trần, một kiếm đâm thẳng vào giữa ngực Đoàn Ngọc.

Thấy một màn này, Hắc Phong thầm kêu không ổn. Y đã toàn tâm toàn ý vào việc khống chế ma chủng, chỉ cần có chút nơi lỏng thì nó sẽ ngay lập tức bộc phát ra lại.

- Khốn khiếp, oan gia chủ nợ của tên tiểu tử này sao mà nhiều đến thế không biết? Thật muốn hại lão già này phải đứt hơi mà chết đây mà!

Hắc Phong giận dữ chửi đổng cả lên.

Dù sao y cũng là một ma tôn nơi Ma Giới, cho nên dù sa vào tình cảnh tiến thoái lương nan này nhưng vẫn rất nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.

Hắc Phong bắt đầu tỉ mỉ phân ra một sợi linh lực bé tí trong nguyên thần của mình, thông qua mi tâm Đoàn Ngọc phóng xuất ra bên ngoài, bay thẳng chỗ Tống Thanh Loan nhằm đánh chệch mũi kiếm của cô ả.

Một tiếng keng vang lên!

Thanh kiếm màu bạc trên tay Tống Thanh Loan quả thật bị đánh chệch đi tầm nửa phân. Nhưng mũi kiếm thì vẫn cứ băng băng đâm xuyên qua ngực trái của Đoàn Ngọc.

Một dòng máu đỏ phun ra, cùng lúc Đoàn Ngọc cũng “hự” lên một tiếng.

Tống Thanh Loan bặm môi, hai má đỏ hồng, ra vẻ giận dữ nói.

- Ma đạo, ngươi chết đi!

- Cô…

Thần trí Đoàn Ngọc lúc này đã minh mẫn trở lại, dĩ nhiên nhận ra được người đang ôm mình phía sau chính là Lưu Tĩnh, còn cô gái áo xanh trước mặt này là bà chằn Tống Thanh Loan của Thương Minh.

Tuy vậy, hắn vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao bản thân lại bị cả đám người Lưu Tĩnh vây công thế này.

Hiện tại, trong mắt Đoàn Ngọc chỉ toàn là một màu máu đỏ, xác chết dọc theo bậc thang này nhiều vô số. Thậm chí cả cái xác không đầu của Lâm Phi, hay gã Bạch Hữu Tài cùng Tuấn Khanh đang hộc máu nằm dưới đất cũng được hắn nhìn thấy rất rõ.

- Thực sự vừa mới xảy ra chuyện gì? Tại sao các ngươi lại muốn giết ta?

Đoàn Ngọc muốn hỏi cho rõ, nhưng vừa mở miệng thì ngay lập tức bị máu từ vết thương ở ngực trào lên họng, khiến bản thân không thốt ra được chữ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.