Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 73: Chương 73: Trợ thủ tới




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 73: Trợ thủ tới

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

- Bán Phàm Thể quả nhiên tồn tại cực hạn của nó. Nhưng nếu chỉ có thể áp súc bảy lần, ta làm sao tranh đấu với bọn người Vô Thập Tam, Bạch Vô Thiên đây chứ? Đã gần bảy năm trôi qua, chẳng biết tu vi bọn họ kinh khủng tới mức nào rồi.

Đoàn Ngọc chán nản ngồi bệch xuống một mỏm đá than vãn mấy câu.

Hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến Lý gia gì đó tại Nam Thiệm Bộ Châu. Tuy không biết Nam Thiệm Bộ Châu là là miền đất nào, nhưng Đoàn Ngọc tin rằng, người cha nhếch nhác kia của hắn chắc hẳn vẫn là đang say sưa ngồi dưới một gốc cây nào đó mà điên cuồng uống rượu.

- Tộc nhân vừa sinh ra, nhờ lực lượng huyết mạch mà đã trực tiếp vượt lên Phàm Cảnh, tiến nhập Đạo Sơ Chi Cảnh rồi ư? Thảo nào cha đành vứt bỏ tên bất tài vô dụng ta ở đây!

Trong lòng Đoàn Ngọc chợt nỗi lên một cảm giác chua xót cay đắng. Hắn thật không biết mình đã làm gì sai mà trước giờ luôn phải chịu khổ như vậy?

Chẳng lẽ trên cõi đời này, cái gọi là nhân quả không tồn tại hay sao? Hà cớ gì những kẻ làm ác như Lục Hàm Hư, Mộc Vị lại thiên tư thông minh, thể chất cao tuyệt, còn hắn là một đại hảo nhân mà lại phải chịu cảnh tồi tệ như thế này?

- Hây…

Cảm khái một lúc, Đoàn Ngọc thở dài, đứng dậy bước ra ngoài cửa động. Hôm nay, hắn sẽ cố thử một lần đánh thức Tiểu Hồng, hoặc chí ít cũng đem bằng được Lục Giới Sát Hồn Thương về đây.

Vào đúng khoảnh khắc Đoàn Ngọc vừa bước ra khỏi cửa động, thì chợt bị một thứ gì đó to to nặng nặng đập thẳng vào người, khiến hắn bay ngược trở vào. Nhưng lần này không phải là Tiểu Hồng đánh hắn. Thứ khiến Đoàn Ngọc bay ngược lại chính là một gã thanh niên cũng trạc tuổi hắn.

- Ai da, đau chết ta rồi!

Đoàn Ngọc nhăn nhó đẩy gã thanh niên kia ra khỏi người mình. Chỉ thấy y ho sù sụ mấy tiếng rồi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Đoàn Ngọc, y đã ngạc nhiên hỏi:

- Hả, ngươi là Đoàn Ngọc?

- Ngươi là Lưu Tĩnh?

Đoàn Ngọc cũng ngạc nhiên không kém gì gã thanh niên kia. Cả hai như cùng lúc lên tiếng:

- Ngươi biết ta là ai sao?

Thấy cả hai cứ đồng thanh tương ứng như vậy, Lưu Tĩnh liền cười lớn, xua tay nói:

- Từ từ đã nào. Ngươi hãy trả lời ta trước.

Đoàn Ngọc hừ lạnh:

- Thế tại sao ngươi không trả lời ta trước?

Nụ cười trên khuôn mặt Lưu Tĩnh tắt hẳn, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói:

- Cảnh giới của ta cao hơn ngươi. Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được ta là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, đã áp súc tới mười lần linh lực hay sao?

- Hừ. Thì sao? Chỉ dựa vào điểm này mà bắt ta trả lời ngươi trước à?

Đoàn Ngọc đưa tay quẹt mũi hừ lạnh. Lưu Tĩnh hơi ngẩn ra một chút, sau đó cười ha hả mấy tiếng, tiếp theo vẻ mặt đanh lại, nhanh như cắt tung một quyền về mũi Đoàn Ngọc, vì khoảng cách giữa cả hai rất gần nên hắn không thể tránh khỏi.

- A, con bà ngươi, dám đánh lén lão tử à?

Đoàn Ngọc tức giận quát lớn, nhanh chóng định thần, sau đó khóa cánh tay phải của Lưu Tĩnh lại, tiếp theo trả ngược cho y một cú đấm như trời giáng vào mũi.

Máu mũi Lưu Tĩnh ròng ròng, y không thể ngờ Đoàn Ngọc vốn cảnh giới yếu hơn lại có thể khóa tay mình chặt đến vậy. Y biết tình thế không ổn, vội vã vận hơn một nửa công lực của mình để vùng thoát ra, bay lên không, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc cười đắc ý:

- Thế nào? Đã biết sự lợi hại của ta chưa? Dám ỷ mạnh hiếp yếu à?

Lưu Tĩnh lạnh lùng đáp:

- Còn chưa biết ai mạnh hơn ai đâu!

Dứt lời, Lưu Tĩnh tay bắt ấn quyết, thi triển Thiên Tượng Công, khiến trong động phủ đột nhiên xuất hiện gió lớn gào thét, gió mạnh tới mức làm cho những cánh hoa mọc xung quanh hồ nước chứa Sinh Mệnh Nguyên Tuyền bị thổi bay tán loạn lên không, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Đoàn Ngọc cũng không chịu thua, hai tay bắt chéo trước ngực, vận hỏa linh lực trong cơ thể tới cực hạn.

Đến lúc gió trong hang động đã đạt đến mức mạnh nhất, Lưu Tĩnh bỗng quát lớn:

- Hô Phong!

Theo tiếng quát của Lưu Tĩnh, gió đột nhiên cuộn lại thành hình một con rồng gió khổng lồ. Con rồng gió này rít lên mấy tiếng dễ sợ rồi lao thẳng tới chỗ Đoàn Ngọc đang đứng dưới đất, khí thế vô cùng lớn mạnh.

- Hừm, Hỏa Thần Quyết, biến thứ nhất Địa Hỏa Phần Thiên!

Ngay lúc Lưu Tĩnh ra chiêu, Đoàn Ngọc cũng động thân, hai cánh tay đang bắt chéo tách ra vung mạnh lên không, một đoàn lửa từ dưới lòng đất bỗng phừng lên, nuốt trọn lấy con rồng gió. Nhưng chỉ không dừng tại đó, sức lửa bốc cao ngùn ngụt, như muốn nhấn chìm cả động phủ trong biển lửa.

Lưu Tĩnh thấy đòn này lợi hại như vậy thì biến sắc, vội hô:

- Hoán Vũ!

Trên nóc động phủ chợt xuất hiện một đám mây đen kích thước chừng mấy trượng, ngay lập tức tưới xuống dưới một cơn mưa mát mẻ hòng dập tắt biển lửa do Đoàn Ngọc vừa tạo thành. Nhưng nào ngờ Lưu tĩnh lại được thêm một phen chấn kinh. Thuật Hoán Vũ do y tạo ra không cách nào dập tắt Địa Hỏa Trung Cấp của Đoàn Ngọc được.

Lưu Tĩnh sắc mặt âm trầm, dùng nước làm thành một vòng bảo hộ xung quanh thân thể, sau đó trực tiếp xuyên qua màn lửa của Đoàn Ngọc, tung một chưởng về phía hắn.

Đoàn Ngọc cũng chẳng ngán gì Lưu Tĩnh, chân khí võ đạo trong đan điền khẽ động, lấy sức mạnh của võ giả Nhất giai Hậu kỳ tiếp chiêu này của y.

Ầm một tiếng, sau khi hai chưởng đối nhau, cả hai đồng thời lui lại mấy bước.

Lưu Tĩnh mỉm cười, thu lại toàn bộ pháp thuật, hạ thân xuống nhìn Đoàn Ngọc với ánh mắt thú vị nói:

- Quả không hổ danh là kẻ đã từng làm náo loạn cả Thương Minh. Lưu Tĩnh xin cam bái hạ phong!

Thì ra tên Lưu Tĩnh này chỉ muốn thử mình, Đoàn Ngọc cũng đoán ra lý do vì sao Lưu Tĩnh lại biết tên thật của hắn. Ắt hẳn là tên Tống thiếu chủ kia đã vẽ lại chân dung Đoàn ngọc, sau đó đem loan tin treo thưởng khắp toàn Man Hoang từ lâu rồi.

Lưu Tĩnh nói tiếp:

- Giờ Đoàn huynh đã rõ vì sao ta biết tên của huynh rồi chứ? Huynh cũng nên trả lời câu hỏi của ta đi.

Đoàn Ngọc không trả lời mà hỏi lại:

- Lưu Tĩnh huynh là thiên tài của Vũ Hóa Môn, danh tiếng lừng lẫy khắp toàn Việt quốc. Muốn hỏi tại hạ làm sao biết được huynh há chẳng phải là chuyện thừa sao?

Lưu Tĩnh bật cười:

- Ha ha, Đoàn huynh rất thẳng thắng, ta thích người thẳng thắn như thế. Tiểu đệ muốn hỏi Đoàn huynh một câu nữa, công pháp mà Đoàn huynh cướp được từ Thương Minh vào hai năm trước, có phải là của Vũ Hóa Môn chúng ta hay không?

Thấy Đoàn Ngọc sau khi nghe câu hỏi của mình thì tỏ ra cảnh giác, lui về sau mấy bước, Lưu Tĩnh vội vã xua tay giải thích:

- Đoàn huynh chớ hiểu lầm. Ta đến đây chỉ là tình cờ, hoàn toàn không phải đến để bắt ngươi, ngươi không cần đề phòng làm gì. Ta chỉ muốn xác minh lại tin tức mà Tống Nghĩa nói có phải là thực hay không thôi?

Để làm Đoàn Ngọc tin tưởng hơn, Lưu Tĩnh nói tiếp:

- Mấy hôm trước ta tình cờ đi ngang qua nơi này. Thấy dưới chân còn cự viên ngoài kia có tồn tại một thanh tàn thương khá kỳ lạ, vì muốn lấy được cây thương này cho nên mới bị đánh văng vào đây.

- Ồ.

Đoàn Ngọc gật đầu tỏ ra đã hiểu. Hắn đáp:

- Thực sự công pháp mà ta có được chẳng phải là của Vũ Hóa Môn hay bất kỳ thế lực nào trong Lục Đại Tông Môn, Lưu huynh xin cứ yên tâm!

- Được. Ta tin tưởng Đoàn huynh!

Lưu Tĩnh chắp tay mỉm cười:

- Thật ra cho dù công pháp kia là của Vũ Hóa Môn, nhưng ta tin chắc nếu chuởng môn nhân thấy được bản lĩnh phi phàm của huynh, thì cũng sẽ bất chấp tất cả mà thu huynh làm môn hạ mà thôi.

Đoàn Ngọc cười nhạt trả lời:

- Đoàn mỗ từ lâu đã quen với lối sống tự do không kỷ cương, nếu mà làm đệ tử của môn phái nào thì chắc môn phái đó sẽ rối tung rối bời lên mất.

- Đoàn huynh thật biết nói đùa.

Cả hai người cứ nói qua nói lại mấy câu giả tạo khách sáo một lúc lâu.

Cuối cùng Lưu Tĩnh thở dài, đem ý nghĩ trong đầu nói huỵch toẹt ra:

- Đoàn huynh. Thực sự tình huống bây giờ rất khó khăn. Tại hạ vô tình lọt vào động phủ của Đoàn huynh rồi, bên ngoài còn có một con cự viên hung ác đang chực chờ. Tiểu đệ tạm thời chưa thể trở về nơi ở của mình được. Đoàn huynh nói phải làm sao đây?

Xem ra tên Lưu Tĩnh này cũng rất biết điều, không hùng hổ ta đây như lũ đệ tử tông môn đại gia tộc khác. Đoàn Ngọc thầm tính toán tới lui, dù sao một mình hắn cũng không thể nào đánh bại Tiểu Hồng mà thoát ra ngoài được, thêm một trợ thủ có lẽ chính là biện pháp khả dĩ nhất hiện giờ.

Tuy vậy, Đoàn Ngọc vẫn giả vờ nói:

- Trong động phủ của ta có chứa Sinh Mệnh Nguyên Tuyền, là bảo vật vạn năm có một. Chẳng lẽ Lưu huynh không động tâm hay sao? Nếu Lưu huynh có ý định cướp đoạt Sinh Mệnh Nguyên Tuyền này thì cứ ra tay đi, không cần phải nhiều lời nữa! Đoàn mỗ sẵn sàng tiếp chiêu!

Nói xong, Đoàn Ngọc vén tay áo lên như thực sự muốn tiếp tục đánh nhau. Nhưng quả nhiên Lưu Tĩnh là thật lòng muốn tránh va chạm, y xua tay:

- Đoàn huynh chớ hiểu lầm. Tiểu đệ hoàn toàn không giống với những đệ tử tông môn đại gia tộc khác. Xuất thân của ta cũng giống như các huynh, đều chỉ là thường dân nhờ có tư chất tốt mới được đưa vào Vũ Hóa Môn làm chân truyền đệ tử mà thôi. Vì thế ta sẽ cư xử đúng mực, cho dù với những người yếu hơn mình cũng thế. Huống hồ Đoàn huynh thực lực cao cường, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc lưỡng bại câu thương như vậy.

Đoàn Ngọc thở dài, vẻ mặt giả vờ bùi ngùi:

- Xem ra là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Lưu huynh thử nói xem có cách gì giải quyết chuyện này?

Lưu Tĩnh như đã suy nghĩ trước đáp án từ lâu, lập tức trả lời:

- Thế này đi. Nếu muốn đánh bại cự viên ngoài kia thì thực lực hai chúng ta phải ở mức cao nhất. Ta sẽ xuất ra mười vạn linh thạch để Đoàn huynh cho phép ta dùng chung Sinh Mệnh Nguyên Tuyền!

- Cái gì? Mười vạn linh thạch!

Đoàn Ngọc vừa nghe tới hai chữ “mười vạn” thì kinh ngạc tới há hốc mồm, nắm lấy hai vai Lưu Tĩnh lay mạnh. Lưu Tĩnh cười khổ:

- Này Đoàn huynh, ta nói thật đấy. Mười vạn linh thạch này xem như vừa mượn dùng Sinh Mệnh Nguyên Tuyền, vừa tặng Đoàn huynh xem như lễ vật kết giao. Ta còn một số bảo bối nữa như Bồi Nguyên Đan, Bổ Thiên Đan, Phi Tiên Thảo…

Vừa nói, Lưu Tĩnh vừa không ngừng lấy trong túi ra một đống bảo vật cùng linh thạch. Vẻ mặt chân thành đưa sang cho Đoàn Ngọc.

- Oa, Lưu huynh thật là hào hóng. Ây da, được được. Lưu huynh cứ tự nhiên ở lại động phủ của ta. Đoàn Ngọc ta rất rộng rãi. Số bảo vật này cho ta cả phải không?

Đoàn Ngọc thấy đống bảo vật thì trong tâm liền nổi lên tham niệm, trực tiếp đem tất cả ôm vào lòng. Không biết có phải là ảo giác không mà Đoàn Ngọc dường như cảm thấy khuôn mặt ngây thơ của Lưu Tĩnh đột nhiên xuất hiện một tia giảo hoạt. Tuy vậy, khi hắn liếc sang nhìn thì vẫn thấy tên này vẫn đang cười ngô nghê, không ngừng xuất ra bảo vật đẩy về phía mình.

- Thôi mặc kệ. Có bấy nhiêu thiên tài địa bảo, chắc là đủ để ta cường hóa thân thể, sau đó thực hiện lần áp súc thứ tám rồi!

Đoàn Ngọc thầm nghĩ như thế nên đem ảo giác kia bỏ qua một bên. Sau đó, hắn trực tiếp vét sạch số bảo vật dưới mặt đất, đem vào một gian riêng trong động phủ rồi yên lặng ngồi đếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.