Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 101: Chương 101: Trở về




Thấy Đoàn Ngọc chần chừ, Vô Thập Tam vừa đỡ đòn hợp công của Âm Ma Điện, vừa quát lớn:

- Nhanh lên tên khốn! Ngươi muốn hại chúng ta cùng chết theo ngươi à? Đợi lão già kia ngưng tụ ngón tay xong thì chúng ta ắt phải mất mạng!

Nghe vậy, Đoàn Ngọc vội vã tiếp tục tìm kiếm trên đài phun nước, dùng thần thức không ngừng đảo lên đảo xuống, nhưng thủy chung vẫn chẳng phát hiện được điểm nào khả nghi. Chợt hắn nhìn sang Tiểu Hồng đang đứng bên cạnh, nhớ đến việc nhiều khả năng nó có quan hệ với nữ thần kia, liền suy nghĩ không biết rằng nó có thể tìm ra cơ quan trên đài nước hay không.

Sau khi thấy Đoàn Ngọc vẫy tay ra hiệu, Tiểu Hồng từ bỏ trận chiến với gã khổng lồ An Cát, nhanh chóng di chuyển tới bên cạnh Đoàn Ngọc, khi nhìn thấy hắn chỉ tay về phía đài nước thì liền hiểu ý, cũng vội vã tới giúp một tay.

Ở trên không trung, Bạch Vô Thiên hướng An Cát quát lớn:

- Mau, hãy qua đó lấy sáu đầu long mạch còn lại cho ta! Còn cơ quan kia không cần quan tâm đến, sư phụ sẽ có cách đưa chúng ta thoát khỏi đây!

Gã khổng lồ một mắt gầm lên dữ tợn, thân hình đồ sộ lao thẳng về phía đài nước, dùng nắm đấm to tướng như ngọn tiểu sơn đánh thẳng về phía Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc xoay người né được, khiến một quyền này của An Cát đập trúng đài nước, làm linh thủy trong hồ nước văng lên tứ tóe, ướt đẫm khắp người Đoàn Ngọc và gã.

- Sao hả, tên quỷ một mắt này, ông đây sẽ tiếp ngươi!

Vừa không ngừng di chuyển tránh né, Đoàn Ngọc vừa không ngừng khiêu khích An Cát. Bởi vì hắn xem chừng Tiểu Hồng đã sắp tìm ra cơ quan lối thoát, chỉ cần câu kéo thêm cho nó chút thời gian nữa là được. Nhưng nào ngờ người tính không bằng trời tính. Khi những giọt linh thủy bắn lên người An Cát thì gã ta liền hơi run lên, nhưng sau đó hơi thở lại càng hùng hồn. Dường như cơ thể của gã có thể hấp thu linh thủy một cách nhanh chóng mà không cần mất thời gian chuyển hóa như những người khác.

Trên không trung, Bạch Vô Thiên nghĩ thầm:

- An Cát vốn bị nữ thần kia rút hết sức mạnh, tuy vậy, hắn vẫn có thể xác của một cường giả! Nay gặp được linh thủy thì cũng giống như một cái bình trống không được đổ thêm nước vào, chỉ cần đổ đầy chứ không cần chuyển hóa. Ha ha, trời giúp Bạch Vô Thiên này rồi! Nếu như An Cát hấp thu đủ số linh thủy cần thiết, thì không biết sẽ mạnh tới đâu, đến lúc đó…

Hai mắt Bạch Vô Thiên chợt lóe lến mấy tia sáng, y vội ra lệnh cho An Cát:

- Nhanh chóng thu hết sáu đầu long mạch lại, đừng chần chừ nữa. Hãy xông vào trung tâm của đài nước mà giao chiến.

Gã khổng lồ nhanh chóng làm theo. Gã nhảy bõm vào trong hồ nước, lập tức linh thủy từ bốn phía như sóng hồng cuồn cuộn chảy vào người gã, lúc này gã giống như một cái động không đáy liên tục hấp thụ linh thủy rồi chuyển hóa thành sức mạnh. Hơi thở của An Cát cũng ngày một mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát mà cơ hồ đã gấp rưỡi lúc trước, bây giờ một quyền của gã cũng đủ khiến Đoàn Ngọc nằm liệt giường suốt mấy tháng. Nhưng An Cát không ham chiến, gã huơ tay ôm hết sáu đầu long mạch còn lại vào lòng, sau đó bay lên đứng cạnh Bạch Vô Thiên.

Phía xa, ngón tay của tu sĩ Hoàn Hư kia cũng đã ngưng tụ xong. Đầu ngón tay giữa bóng lưỡng như được bôi mỡ, tỏa ra một khí tức mạnh mẽ đủ để băng sơn liệt địa.

- Hừ, chết hết cho ta! Tuế Nguyệt Chỉ, Đại Hàn!

Từ ngón tay ra một luồng hàn khí lạnh toát đủ để khiến mọi sinh linh đóng băng cả linh hồn lẫn thể xác. Ngón tay di chuyển đến đâu thì khung cảnh trở nên trắng toát đến đấy. Những luồng hàn khí lạnh lẽo tràn đến như một cơn sóng thần ồ ạt, chỉ trong chớp mắt đã khiến thân thể bốn tên đệ tử Âm Ma Điện đông cứng lại, hóa thành bốn pho tượng băng sừng sững trên không trung, tiếp theo vỡ tan ra thành từng mảnh.

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Hồng chợt la lớn, Đoàn Ngọc liền vội vã quay đầu nhìn sang.

Đôi bàn tay khổng lồ đầy lông lá của Tiểu Hồng đang từ từ rút một đóa hoa sen trắng tinh lên khỏi đài nước. Đóa hoa màu trắng được Tiểu Hồng ném sang cho Đoàn Ngọc, có lẽ chỉ cần tốn một giây để rơi vào tay hắn. Nhưng giờ đây thời gian như trôi chậm đến lạ kỳ, đóa hoa bay được nửa đường thì không gian trong bí cảnh cũng đã bị băng phong một nửa. Hiện tại chính là lúc chạy đua với tử thần, chỉ cần chậm hơn một sát na thôi thì mạng sống của Đoàn Ngọc, Hắc Phong, Tiểu Hồng cũng xem như chấm dứt.

Mắt thấy luồng hơn lạnh kia đã lan đến chỗ mình, Tiểu Hồng ngẩng đầu lên trời rống to một tiếng. Tiếng kêu của nó chưa đầy vẻ bất kham như muốn vật lộn cùng vận mệnh.

- Con bà nó, ông đây tung hoành Ma giới mấy chục năm chưa từng thất thủ, bây giờ chẳng lẽ chết trong tay một thằng nhóc Hoàn Hư nhỏ bé. Ông trời muốn trêu ta, ta không phục!

Hắc Phong cũng điên cuồng gào lớn. Nhưng gào thì cứ gào, băng phong đã lan tới tận chân Đoàn Ngọc. Hắn thét lớn:

- Sống hay là chết!

Đóa hoa màu trắng đã rơi vào tay Đoàn Ngọc, cùng lúc không gian trong bí cảnh cũng trở nên trắng xóa, hơi thở lạnh giá xâm chiếm toàn bộ những ngóc ngách nhỏ nhất, dứt tiệt hoàn toàn sinh cơ cùng sự sống!

………………………………………

Ngoài Thái Cực Môn, người trung niên đứng dậy thở ra một hơi, vẻ mặt bình tĩnh, chẳng biết là đang vui hay đang buồn.

Sau khi y đứng dây, Bạch Vô Thiên cũng bước ra khỏi Thái Cực Môn, sau lưng gã chính là tên khổng lồ một mắt An Cát.

Bạch Vô Thiên quỳ xuống trước mặt người trung niên, hay tay cầm sáu cái đầu rồng nâng lên cao, cung kính dâng cho người trung niên.

- Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh! Cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Người trung niên gật đầu, sau khi nhận lấy sáu pháp bảo đầu rồng thì thu chúng vào trong túi trữ vật. Y nâng Bạch Vô Thiên đứng dậy, sau đó vỗ vai gã nói:

- Không uổng công Khương Thái này hết lòng dạy dỗ ngươi. Tuy vậy, nếu ban nãy thành công giết tên họ Lâm kia thì mọi việc sẽ càng hoàn mỹ hơn…

- Lời sư phụ rất chí lý. Tu vi của tên Lâm Tam đó rất kỳ quái, tuy chỉ áp súc tới chín lần, nhưng lại có thể đối kháng với tu sĩ áp súc mười ba lần như con, thật sự bất khả tư nghì! Huống hồ kẻ này còn có quan hệ với Ma tộc, con nghĩ chúng ta nên tiêu diệt chúng càng sớm càng tốt, tránh để hậu hoạn cho Đông Lâm Tinh.

Khương Thái trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Được. Cuối năm nay, sứ giả của Liên Minh Tu Chân sẽ hạ phàm. Ta sẽ thông báo cho y, tiện thể bàn luôn đại sự của Đông Lâm Tinh với y. Lão già Vô Hoa của Bồ Đề Viện mất tích đã lâu, Đông Lâm Tinh chỉ còn tầm chục vị Hoàn Hư cảnh như ta, đã đến lúc nên xoay chuyển đại cuộc vốn thuộc về Bồ Đề Viện rồi! Con hãy nhanh chóng tới Tinh Đạo Tông, tra ra đầu long mạch lớn thứ ba ở đâu. Hiện nay ba đại long mạch của Việt quốc thì ta đã nắm được hai, ngày Vấn Đỉnh đã không còn xa nữa rồi, ha ha…

Khương Thái vừa cười vừa bước đi, thoáng chốc đã biến mất trong đống ngổn ngang đổ nát đầy gỗ đá do Tam Đầu Long tạo thành. Nơi đây chỉ còn lại một mình Bạch Vô Thiên đứng trầm mặc, gã siết chặt hai nắm tay, nhìn lên bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, lẩm bẩm:

- Lâm Tam, hôm nay ta thua ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ muốn thắng một người thì có rất nhiều cách, không nhất thiết phải dùng vũ lực. Tống Thanh Loan, phải là người mạnh nhất trong Việt quốc thì lão Thương chủ Tống Điền kia mới chịu gả nàng cho ta ư? Được, có trời cao chứng giám, Bạch Vô Thiên này xin thề phải nắm được cả Việt quốc trong lòng bàn tay!

Thề xong, Bạch Vô Thiên dứt áo quay đi, gã khổng lồ một mắt An Cát đi theo sau lưng gã như hình với bóng, sau đó cả hai cùng biến mất vào rừng rậm bao la.

…………………………………………� �………..

Tại phía một góc hẻo lánh ở phía bắc Phong Quận, nơi cách Phi Vân Sơn Mạch cả trăm dặm. Lúc này Phong Vô Ưu, kẻ lần trước đã ra tay “cứu” và đưa Đoàn Ngọc về Bạch Đạo đang xuất hiện ở đây.

Gã một mình một kiếm tung hoành trong vòng vây của năm gã áo trắng khác, nếu nhìn huy hiệu nơi ngực áo thì liền có thể phán đoán họ là người của Bạch gia.

Tà áo đen của Phong Vô ưu bay bay trong gió, mũi kiếm liên tục đâm tới, chém ngang, kéo ngược, tạo thành những chiêu kiếm vô cùng đẹp mắt. Đây cũng chính là những nét độc đáo trong đường lối tu luyện của Thiên Kiếm Tông.

Thực ra mà nói, sở dĩ Thiên Kiếm Tông mang hơi hướm của võ thuật là bởi vì các công pháp của môn phái này đều lấy từ Tàng Kiếm Các - một khu di tích thời thượng cổ. Hắc Phong đã từng nói qua, Trương Cuồng vốn không phải là người đầu tiên sáng tạo ra cách tu luyện theo võ đạo.

Cụ thể là từ ngàn xưa, thời viễn cổ, thượng cổ đều đã tồn tại cách tu luyện này. Ban đầu võ đạo đến từ Thần Giới, các vị “thần” đều ham mê lối đánh cận chiến bởi sự dũng mãnh và bá đạo của nó. Dần đà, thông qua các lỗ hổng vị giới, các thần đã đem lối tu luyện này du nhập vào nhân giới. Người nhân giới ngộ tính rất cao, chẳng bao lâu mà đã học được hoàn toàn. Vào thời viễn cổ số người tu luyện võ đạo rất nhiều, khiến cho “nguyên khí” - một loại khí bản nguyên của vũ trụ bị hút tới gần cạn kiệt, lúc này mới phải chuyển sang tu luyện linh khí - một loại khí do tinh hoa ngàn vạn năm của trời đất ngưng tụ mà thành. Võ đạo kể từ đó dường như đã diệt vong, bởi vì nếu không có một lượng lớn nguyên khí thì chẳng ai có thể đột phá bước đầu Võ Ý, tiến lên bước thứ hai Võ Phá Thương Khung được.

Lại nói đến Thiên Kiếm Tông, kể từ ngày vị tổ sư đầu tiên tìm được Tàng Kiếm Các, thì đã dùng công phu võ đạo kết hợp với đường lối tu chân, tuy khiến cho uy lực giảm xuống, nhưng hiện tại giúp Thiên Kiếm Tông độc bá trong tu chân giới Việt quốc.

Quay lại hiện tại, năm người Bạch gia đang bao vây Phong Vô Ưu, không ngừng dùng pháp thuật công kích gã.

- Phong Vô Ưu, mau đầu hàng đi! Bạch gia chúng ta tìm thấy dấu vết của ngươi cùng xuất hiện với dấu vết của Bạch Phong thiếu gia. Mau khai ra, ngươi đã giấu thiếu gia ở đâu!

Phong Vô Ưu nhíu mày đáp:

- Ta chưa từng gặp qua Bạch Phong bao giờ, ngay cả hình dáng của y thế nào cũng chưa thấy, làm sao có thể bắt cóc được! Hay là Bạch gia các ngươi muốn gây sự với Bạch Đạo chúng ta?

- Gây sự! Tu vi của tên Minh chủ Bạch Đạo chỉ có Tiên Thiên trung kỳ, chẳng lẽ có thể khiến cho Bạch gia sợ sao? Nực cười, ha ha… Nếu Bạch gia mà sợ Bạch Đạo thì ông đây sẽ bị trời đánh!

Một tên nhổ toẹt nước bọt xuống đất, nhìn Phong Vô Ưu với vẻ mặt khinh bỉ. Nhưng y chợt kêu thảm lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất. Cả bốn tên đồng bọn cũng chịu chung hoàn cảnh tương tự.

Sở dĩ có chuyện lạ lùng này xảy ra là bởi vì lúc này có một đám người từ trên trời rớt xuống, đè lên trên năm gã Bạch gia, trong đó còn có một con khỉ đỏ khổng lồ nặng đến mấy trăm cân, khiến tên vừa nói “sẽ bị trời đánh” bị đè gãy hết cả xương cốt, hơi thở trở nên gấp gáp, xem chừng sắp chết đến nơi ròi.

Quyển ba, Hắc Thủ vươn mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.